Người thiếu niên thẳng thắn chính trực không biết thua cờ là một chuyện mất mặt, thua thì thua thôi.
Nhưng nhóm khuê tú mặc hoa phục bên cạnh lại không nghĩ là vậy. Bọn họ vốn đang ôm suy nghĩ chuẩn bị giỡn cợt trong lòng, lại không ngờ một thiếu niên mặc vải bố đến từ vùng biên cương mà thật sự có thể đánh thắng Thôi Lãnh là người xuất sắc nhất trong thế hệ thiếu niên.
Nhóm khuê tú mặc hoa phục trong phòng hai mặt nhìn nhau, không biết là ai lên tiếng trước.
“Chắc chắn là hôm nay thân thể Thôi tứ lang không khỏe, nếu không thì sao lại…”
Nhóm khuê tú cũng quen biết Thôi Lãnh cũng vội vàng bổ sung.
“Chắc chắn là hắn muốn chừa lại chút mặt mũi cho muội muội Tạ gia, cho nên mới hạ thủ lưu tình, cố ý nhận thua.”
“Không hổ là Thôi Lãnh, làm việc có chừng mực, khó trách ca ta ở nhà cũng hay tán thưởng hắn.”
“Sao cơ? Ca ngươi khen hắn. Ngươi lại không muốn khen hắn sao? Hay là ngươi đi cầu xin ca ngươi, nói không chừng hắn có thể làm chủ, cho ngươi gả làm Thôi phu nhân…”
Không phải không có ai muốn nói khác đi, nhưng còn chưa mở miệng đã bị tiếng trêu đùa của hơn phân nửa nhóm khuê tú trong phòng đè ép xuống. Những gương mặt còn trẻ trung tươi tắn này lại lộ ra vẻ khinh miệt và xem thương với thiếu niên mặc vải bố, xuất thân tôn quý ở trong Uyển Thành làm cho bọn họ kết thành đồng minh chỉ trong một giây, cùng nhau cô lập Tạ Quỳnh ra ngoài với thái độ cay nghiệt khờ dại.
Tạ Quỳnh chỉ biết mờ mịt vô thố. Không biết vì sao bọn họ không chịu chấp nhận, không biết vì sao Tạ Trọng Sơn đã thắng ván cờ nhưng vẫn phải chịu đựng sự cười nhạo và coi thường của bọn họ.
Vẫn là thiếu niên mang giày rơm im lặng không nói gì nắm tay nàng kéo ra khỏi phòng lò sưởi trước. Xoay người khẽ xoa mái tóc trên trán này, hỏi có phải nàng rất muốn chơi cùng với nhóm khuê tú kia không.
Tạ Quỳnh gật đầu, thiếu niên dạy nàng đừng để chuyện hôm nay ở trong lòng. Nhóm khuê tú biết cái gì thì nàng học cái đó, khi nàng đã học được, họ sẽ tự chơi với nàng thôi.
Nhưng Tạ Quỳnh lại nhíu mày hỏi hắn: “Bọn họ xem thường ngươi, ta còn muốn chơi với bọn họ. Ngươi sẽ không tức giận sao?”
Những gì thiếu niên kia nói, Tạ Quỳnh đã không còn nhớ nổi nữa rồi, chỉ nhớ rõ cuối cùng trong mắt hắn có ánh sáng dịu dàng, cười nhẹ nhàng an ủi nàng. Hắn nói sau này chỉ cần nàng tốt, hắn ở xa nhìn thấy nàng vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ.
Sau đó quả nhiên Tạ Quỳnh rất tốt. Rất nhanh nàng đã hòa nhập được vào vòng luẩn quẩn của nhóm khuê tú trong Uyển Thành, cũng rất nhanh đã có thiếu niên trúc mã có gia thế xứng đôi với mình, rồi cũng rất nhanh đã khiến thiếu niên an ủi nàng ở bên ngoài phòng lò sưởi năm đó trở thành một gia phó không quan trọng gì của Tạ gia.
Nàng lớn lên từng ngày, cũng càng ngày càng rõ sự khác nhau giữa thân phận của nàng và hắn, cũng lại càng ghét bỏ những ý nghĩ xằng bậy cổ hủ trong mắt thiếu niên thấp hèn kia.
“Trùng Nương, nên xuống xe ngựa rồi. Sao còn thất thần như thế?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng hời hợt đã kéo Tạ Quỳnh tỉnh lại từ trong hoài niệm, nàng giương mắt nhìn Thôi Lãnh, người đã trở nên tuấn tú trầm ổn hơn trước nhiều.
Nàng nắm tay hắn ta xuống xe, lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thiếu niên mặc đồ đen nhảy xuống từ xe ngựa theo mình.
“Trùng Nương?”
Đương nhiên Tạ Trọng Sơn cũng trông mong bất cứ giây phút nào Tạ Quỳnh cũng đều lo lắng cho hắn, thấy nàng nhìn thì hắn lập tức mỉm cười. Lại giơ cánh tay phải lên, gọi A Bảo đang truy đuổi chim tước ở trong không trung quay về.
A Bảo kêu một tiếng đáp lại, bay ngược xuống. Cũng không đậu lên cánh tay Tạ Trọng Sơn mà bay vòng quanh hắn lượn hai vòng. Lại muốn giương cánh hất mỏ, phỏng theo lúc trước hạ gục gia phó của phủ Thái Thú, tác quái bên cạnh Thôi Lãnh.
“A Bảo!”
Tạ Quỳnh thấy nó làm bậy với Thôi Lãnh thì lên tiếng nhắc nhở.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
A Bảo lại kêu một tiếng dài đáp lại, không chỉ không nghe mà càng nghiêm trọng hơn, càng quậy phá hơn nữa. Bay qua bay lại, suýt chút nữa là cắt qua quần áo của Thôi Lãnh.
Nam tử bên cạnh không hiểu sao lại bị A Bảo gây khó dễ không nói gì, Tạ Quỳnh cũng không thể không lên tiếng.
“Tạ Trọng Sơn, ngươi đã dạy dỗ A Bảo như thế nào vậy?”
Có lẽ vì áy náy trong lòng, nên tiếng quát cũng không được quá tự nhiên. Tạ Quỳnh cau mày, giọng điệu lại giống như trượng phu đang chất vấn thê tử vì sao không ngoan ngoãn ở trong nhà cho yên ổn.
Sự thân thiết tự nhiên như vậy khiến trong lòng Thôi Lãnh như có cái gai đâm vào.