Nếu Tạ Quỳnh biết những suy nghĩ trong lòng hắn thì sẽ khóc mất: Nàng xem hắn là đồ chơi khi nào? Rõ ràng đều là tự hắn tự oán hận tự cho là vậy!
Nhưng mà sau đó cho dù nàng có làm gì cũng không kêu được.
Trên đời này đã có nàng lại có thêm một Tạ Trọng Sơn. Hai người là trời đất tạo nên, là tuyệt phối mà thế gian khó tìm. Một người ngây thơ ngốc nghếch, một người luôn chớp thời cơ; một người nản lòng khi yêu, một người lại luôn tìm mọi cách để khiêu khích.
Tối nay Tạ Quỳnh cũng quyết tâm, chính là cho dù Tạ Trọng Sơn có đối xử với nàng như thế nào, nàng cũng sẽ không hé răng. Muốn đánh hay muốn oán hận thế nào nàng cũng chịu.
Nhưng mà Tạ Trọng Sơn lại chọn từ phản bội, nàng cũng không thể không hé răng. Nàng cũng là lần đầu tiên được lĩnh giáo tình dục... Vừa thô tục lại vừa khiến nàng vui vẻ hài lòng như vậy.
Run lưỡi giương chân để mặc cho Tạ Trọng Sơn làm đến khi muốn thôi thì thôi, cái miệng nhỏ nhắn dưới thân bị đâm đến rung lên bặc bặc cũng cố gắng co rút lạ, cắn chặt khi hắn chưa vào được sâu nhất, lúc hắn sắp đi ra ngoài thì lại giữ chặt..
Trên trán, má và trên người Tạ Quỳnh đều toàn là mồ hôi, trong mắt cũng tích tụ nước mắt, trong cơn mê loạn nàng lại suy nghĩ, đỏ mắt nhìn thiếu niên với ánh mắt thanh tỉnh nhưng vẫn lạnh lùng như cũ đang đảo qua từng chỗ từng chỗ trên người nàng.
Vì sao chứ? Vì sao hắn không nói cho nàng, vì sao nàng đã cố gắng lấy lòng hắn như thế, tỏ ra mị hoặc quyến rũ hắn, dùng những cách hạ lưu nhất mà nàng có thể nghĩ ra để hùa theo hắn, mà hắn vẫn không hai lòng?
"Tiểu Sơn ca ca, Trùng Nương thoải mái lắm.... Huynh vào sâu quá, bên dưới Trùng Nương ngứa quá... Huynh vào sâu trong Trùng Nương đi..."
Nàng càng kêu càng dâm đãng càng yêu kiều. Thậm chí còn chủ động ngậm lấy ngón tay thiếu niên đưa tới, nhẹ nhàng mút vào.
Chỗ đó vẫn còn vết thương nàng cắn trong lần đầu thân cận với hắn, hiện giờ miệng vết thương đã khỏi, những giữa bọn họ cũng đã thay đổi vị trí.
Hiện tại người cố gắng a dua lấy lòng trở thành Tạ Quỳnh.
"Thoải mái? Thoải mái có ích lợi gì? Trùng Nương, nếu nàng chính là một cô nương ngu xuẩn coi trọng sắc dục thì sao ta có thể suy bại ở đây được?"
Đôi môi trên má Tạ Trọng Sơn cuối cùng cũng chua xót lên. Hắn nắm hai má Tạ Quỳnh, nhìn nàng đang lên xuống theo từng cử động của bản thân.
Nếu hắn có thể giữ nàng lại bên cạnh bằng bản lĩnh trên giường, vậy thì làm đồ chơi đã sao đâu?
"Ô ưm... Tiểu Sơn ca ca... Ta không muốn... Ta thật sự thích huynh."
Tạ Quỳnh liếm ngón tay Tạ Trọng Sơn, sương mù bao phủ suy nghĩ, rên rỉ lung tung. Nàng nhìn thấy sự bi thương không hiểu nổi dần dần hiện lên trong mắt Tạ Trọng Sơn, chỉ lầm lũi dùng cách trực tiếp nhất để lấy lòng nàng. Cái miệng nhỏ bên dưới đã sớm quen thuộc c/ôn th/ị/t dưới thân Tạ Trọng Sơn chảy nước ra, sau đó lại co rút mạnh hơn. Thiếu niên thẳng lưng, nàng lập tức siết chặt thân
dưới, thiếu niên lui về phía sau thì nàng kẹp càng chặt hơn. Đôi chân trắng nõn không tìm được chỗ để nên lập tức khóa ở trên lưng thiếu niên, da thịt thấm ra mồ hôi giống hắn dán sát vào nhau.
"Tiểu Sơn ca ca, ăn sữa đi..."
Thậm chí Tạ Quỳnh còn đưa quả chu sa đỏ thắm chảy nước trước ngực mình đưa vào bên miệng Tạ Trọng Sơn.
Hy vọng rằng hắn có thể mút vào cho nàng thật dịu dàng giống như Tạ Trọng Sơn trước kia, hy vọng hắn có thể biến trở thành kẻ ngốc nghếch như trước, còn liên tục nói thích nàng nữa.
"Muốn ta ăn sữa?"
Thiếu niên chỉ cười nhạo một tiếng, bên hông dùng sức, c/ôn th/ị/t vùi thật sâu vào trong cơ thể Tạ Quỳnh.
Hắn nhìn vẻ mặt Tạ Quỳnh, trong miệng ngậm một đầu v*, một tay thưởng thức bên ngực còn lại, chỉ từ từ hút sữa ở bên trong vú, ngoài ra không còn động tác gì.
Nhưng thiếu nữ tham ăn kia lại bắt đầu bất mãn, lại cọ xát thật nhỏ bên eo hắn, làm như muốn ôm lấy hắn tiếp tục đảo loạn trời đất.
"Tiểu Sơn ca ca..."
Hai bên thái dương Tạ Quỳnh thấm ra mồ hôi, trông thật đáng thương.
Tạ Trọng Sơn lau thái dương cho nàng, bỗng nhiên lại đổi ý Hắn muốn biến nàng thành một cô nương ngu xuẩn ham mê sắc dục bằng bản lĩnh trên giường của chính mình.