Tạ Quỳnh đứng dậy lau nước mắt cho A Châu.
Đứa nhỏ lại gấp đến mức lắc đầu: “Hôm nay ta chỉ chơi trong vườn với A Châu thôi, cũng không muốn vặt lông đuôi của nó. Nhưng ai ngờ trên trời bỗng nhiên có thêm hai con ưng lớn bay đến từ đâu, trông bề ngoài cũng giống như A Bảo. Chúng nó muốn bắt ta, A Bảo muốn đi mổ chúng, cuối cùng lại bị hai con ưng lớn quấn lấy chiến đấu, phi thẳng lên trời luôn. Ta đi đến trên núi giả cũng chỉ có thể nhìn thấy hai con chim ưng đuổi theo A Bảo đến cánh rừng phía Tây thành.
Trông bề ngoài không khác gì với A Bảo, có lẽ hai con chim ưng kia cũng là Xích Phúc ưng. Sau khi Xích Phúc ưng trưởng thành thì sẽ giang cánh thật dài, bắt được một nam tử trưởng thành cũng không phải nói đùa. Nếu không có A Bảo, khó nói được A Châu có thể khóc quay về tìm nàng hay không.”
Trong lòng Tạ Quỳnh trầm xuống, mí mắt giật giật, không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện năm đó trong thành Liêu Châu, Chương Ngôn CHi cũng muốn mua một con Xích Phúc ưng.
“A nương, làm sao bây giờ? A Bảo có thể bị mổ chết không? Nó chính là do a cha tặng cho ta….”
A Châu nâng tay lên lau nước mắt, hiển nhiên là lo lắng thật, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.
Tạ Quỳnh rũ mắt, khẽ xoa đầu tóc nàng ấy, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, a nương lập tức cho người đi tìm A Bảo ngay đây, nhất định sẽ bình an đưa nó trở về.”
“Vậy con cũng phải đi, cánh rừng lớn như vậy, A Bảo chỉ có thể nghe được tiếng còi của con mới có thể xuống dưới.”
A Châu cắn răng lau nước mắt, nắm chặt chiếc còi trong tay.
Tạ Trọng Sơn ở trên chiến trường chỉ dùng chiếc còi để ra lệnh cho A Bảo, sau đó hắn lại đưa chiếc còi cho A Châu.
Cũng không phải bất kì kẻ nào thổi chiếc còi này cũng đều có thể gọi A Bảo được. Ngoại trừ Tạ Trọng Sơn thì cũng chỉ có A Châu và Tạ Quỳnh là có thể dùng nó gọi A Châu trở về.
Nhớ tới chuyện năm đó, Tạ Quỳnh lại càng tin tưởng hai con ưng lớn kia là tới vì nàng và A Châu, lại càng không muốn để A Châu ra ngoài mạo hiểm.
A Bảo cũng không thể không cứu.
Nàng chỉ sai người truyền tin cho lãnh tướng giáp đen ở bên ngoài thành Quỳnh Châu, mời bọn họ đến bố trí canh phòng ở biên giới phía Tây thành, lùng bắt người khả nghi. Bản thân lại cầm lấy còi, mang theo ba trăm tư binh của Hoa phủ nhanh chóng đi về phía Tây thành mênh mông cuồn cuộn.
Trước khi đi Tạ Quỳnh còn đồng ý với A Châu, đồng ý với nàng ấy chắc chắn sẽ đưa A Bảo bình an vô sự trở về.
Sau đó… Sau đó Tạ Quỳnh đã nuốt lời.
Quân thủ vệ áo đen trong thành Quỳnh Châu vô cùng nghiêm ngặt, ba trăm tư binh của Hoa gia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Ngoài thành còn có một vạn quân giáp đen, nếu người của Chương gia Liêu Châu dám trà trộn vào cũng chỉ có cái chết.
∫yeungontinh.vn∫
Nhưng mà những người không sợ chết thì hôm nay lại tụ tập với nhau.
Người muốn chết mai phục ở bên ngoài Hoa phủ, vừa nhìn thấy xe ngựa treo lụa là lập tức vọt tới, không giết người cũng không cướp người, cũng chỉ vì muốn đảo loạn trận thế của tư binh trong Hoa phủ.
Tử sĩ cầm đầu rút ra chiếc còi thuần ưng. Một âm thanh sắc nhọn chói tai vang lên, Tạ Quỳnh vẫn chưa ngồi trong xe mà chỉ trà trộn trong bọn thị nữ đã biết sắp gặp chuyện không may rồi.
Nàng đổi đồ, mặc quần áo thị nữ vào.
Màn cải trang này có thể lừa được ánh mắt của tử sĩ Chương gia, nhưng lại không thể gạt được chim ưng đã được người huấn luyện đặc thù.
Mấy bóng đen lao xuống liên tiếp từ phía trên bầu trời. Nhanh như tia chớp, đến nỗi không kịp rút đao chống cự, Tạ Quỳnh đã bị Xích Phúc ưng túm lấy bả vai kéo lên cao.
Trước khi ngất đi nàng còn nghĩ đến A Châu.
Cũng may không cho đứa nhỏ kia theo mà chỉ có tự nàng đi, nếu không chắc nàng ấy sẽ bị dọa sợ đến bật khóc.
Vào mồng tám tháng sáu, trời không có mây.
Tạ Quỳnh đi trước Tạ Trọng Sơn một bước, bị mang vào thành Thượng Dương, nơi được quân của Chương gia canh gác nghiêm ngặt.
Người đón Xích Phúc ưng ở ngoài thành Quỳnh Châu chính là cố nhân mà nàng đã từng gặp mặt một lần. Là tướng quân trẻ tuổi từng đi theo Chương Ngôn Chi chặn đoàn xe ngựa của Tạ gia trên đường đi ở Liêu Châu.
Khi trở lại thành Thượng Dương, tướng quân trẻ tuổi năm đó đã trở thành một tướng quân cụt tay.
Tướng quân cụt một tay kia tên là Chương Giản.
Sau khi Tạ Quỳnh tỉnh lại thì lập tức chém Chương Giản bằng đoản đao.
Chương Giản vội vàng ép nàng quay về thành Thượng Dương, không kịp xử lý miệng vết thương cẩn thận, miệng vết thương nhiễm trùng, hắn lập tức chém luôn cánh tay bị thương đi.
Chương Ngôn Chi ngồi bắt chéo chân dài nhìn thấy gia tướng đang băng bóc với sắc mặt thảm bại, lại sờ sờ vào vùng ngực đến giờ vẫn còn sẹo của mình, trái tim dưới lớp quần áo kia lại bắt đầu nhảy lên không bình ổn nổi.
Chương Ngôn Chi bẻ các khớp ngón tay.
Quân giáp đen đã ở bên ngoài thành, hắn ta lại có nhiều thêm một lý do để giết nàng.