Tạ Quỳnh vốn tưởng rằng là có chuyện gì có đầu có đuôi, lại không ngờ Tạ Chương chỉ nói một chút không đầu không đuôi làm cho nàng càng cảm thấy xấu hổ hơn. Trong lòng nàng càng thấy rung động hơn, sự vui mừng trên khuôn mặt không thể che giấu được, ngoài miệng thì vẫn còn nói cứng.
Tạ Chương nhướng mày cười, không nhịn được mà nhéo thịt mềm trên má Tạ Quỳnh.
Da thịt thiếu nữ nhẵn nhụi, cảm giác trơn mềm, miệng cười dịu dàng, tính tình vẫn còn tha thiết chân thành và còn có chút nuông chiều như trước, không khác xưa bao nhiêu, có thể thấy Tạ Trọng Sơn bảo vệ nàng rất tốt.
Nàng ấy cẩn thận quan sát Tạ Quỳnh, liếc mắt một cái rồi liếc thêm cái nữa, vẽ lại chân mày rồi tới đôi mắt, xuống chút nữa là tới sống mũi rồi đôi môi.
Sóng mắt phụ nhân vô cùng dịu dàng, mềm mỏng như cây cỏ mùa xuân đầy nắng trên bờ hồ ở Uyển Thành.
Tạ Quỳnh vừa nhìn thấy đã lập tức nhớ tới những lời nói của mẫu thân trước giường mỗi đêm, lại nhẹ nhàng gọi a tỷ.
A tỷ a tỷ, thật ra Tạ Chương mới càng giống như a nương của nàng.
“Đương nhiên là vì tốt cho muội rồi. Muội còn nhỏ tuổi, thẹn thùng một chút cũng không có gì. Nhưng ngày sau nếu luôn cứng đầu, không chịu nói ra suy nghĩ trong trái tim, lại không muốn dịu dàng một chút trước mặt hắn một chút thì sẽ có hại đấy.”
Phụ nhân còn trẻ rũ cổ xuống, phần cổ mềm mại như ngọc như ý quý hiếm nhẹ nhàng cúi xuống, cười dịu dàng với Tạ Quỳnh.
“Hắn dám gây hại gì cho muội à! Nếu hắn dám để muội chịu tủi thân, muội sẽ không cần hắn nữa!”
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Tạ Quỳnh nhẹ nhàng oán giận, lại cầm tay Tạ Chương dán lên mặt sườn rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng.
“Muội chỉ cần a tỷ thôi, a tỷ đi đâu thì muội sẽ đi đó. Trùng Nương mãi mãi không tách rời a tỷ.”
Tạ Chương vỗ vỗ mái tóc đen rối bù của Tạ Quỳnh, tuy đang cười nhưng lại dỗ dành nàng: “Vừa nói là ngốc mà. Đã tới tuổi nên xuất giá rồi, còn làm nũng giống như tiểu hài tử vậy. Cho dù sau này có như thế nào, a tỷ đều hy vọng muội có thể sống tốt, có thể sống hạnh phúc lâu dài cả đời với người trong lòng của mình, là hạnh phúc mà bao nhiêu người mong muốn cũng không có được.”
Hai người tán gẫu đến lúc này, trong lòng Tạ Quỳnh chợt nhớ tới vị huynh trưởng kia của Thôi Lãnh, phu quân trong lòng Tạ Chương, không nhịn được mà lên tiếng: “Vậy rốt cuộc tỷ phu và tỷ là như thế nào? Thôi Lãnh nói hắn cố ý cầu hòa, muốn ngươi mang về Uyển Thành. Vậy a tỷ nghĩ thế nào?”
Lúc Tạ Chương xuất giá cũng là lúc Tạ gia hái những cánh hoa màu đỏ thắm từ rừng túy hoa cách ngoài Uyển Thành mấy trăm dặm để nhuộm vải làm y phục, tuyển chín mươi chín vị tú nương tốt nhất Giang Nam, lấy ra chín vạn chín ngàn chín trăm sợi dệt mới đủ để chế tạo ra váy cưới có hình trang trí kim phượng hướng hoàng.
Bộ y phục cao quý sáng ngời như vậy, nữ tử dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần như vậy. Kết đôi với tam lang Thôi gia vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú, có thanh thế lớn nhất ở Uyển Thành và con đường làm quan cường thịnh, được không biết bao nhiêu thiếu nữ hâm mộ thật sâu trong lòng.
“Hắn?”
Trước giường cũng chỉ là một phụ nhân trẻ mới mười mấy tuổi híp mắt cười rộ lên theo Tạ Quỳnh, giống như lúc còn trẻ còn khờ dại, chưa có sầu buồn.
“Ta cũng chỉ là suy nghĩ cho hắn thôi. Khi làm thê tử chính mong muốn mọi chuyện của phu quân đều thuận lợi trôi chảy, sao có thể mang thêm ưu phiền cho hắn chứ?”
Nàng ấy càng cười càng xinh đẹp, sự rực rỡ của một thiếu nữ đã xóa sạch thời gian của một phụ nhân có chồng, nàng ấy mỉm cười ôm lấy Tạ Quỳnh, hát lên bài đồng dào mình đã từng dùng để dỗ Tạ Quỳnh ngủ.
“Hoa đào rơi xuống, năm tháng bình yên. Vợ con của ta, đã ngủ yên rồi. Đừng để đêm dài nhân mộng tỉnh, chỉ nhớ sáng nay…”
Tạ Quỳnh đã không còn là đứa trẻ trên giường nữa, được phụ nhân dỗ dành, mí mắt càng lúc càng nặng, cơ thể đang nằm càng mềm hơn. Bàn tay mềm mại ấm áp trên trán như a nương vuốt nhẹ ánh mắt nàng, khiến tất cả ánh trăng trong phòng đều lu mờ đi.
“Ngủ đi. Sau này phải sống tốt với Tạ Trọng Sơn đó, ngoại trừ Uyển Thành, bọn muội muốn đi đâu thì đi đến đó…”
Hương quê đêm ngọt ngào càng gần, tiếng người càng xa.
Tạ Quỳnh ngủ thiếp đi trong sự hân hoan về mềm mại, không biết khi mình tỉnh lại thì mọi chuyện đã thay đổi.
Thái Sơ năm thứ mười, cuối tháng ba. Trưởng nữ của tội thần Tạ Hầu là Tạ Chương bị đuối nước mà chết, cả Tạ thị đều vô cùng đau xót, tưởng niệm ba ngày.
Ngày phục minh, Thôi thị gửi thư đi, mệnh lệnh cho đệ đệ Thôi Lãnh đưa quan tài trở về gấp.
Mặc dù Tạ Chương đã về nhà nhưng vẫn là mặc nhiên nằm trong gia phả Thôi thị, trưởng bối thúc bá Tạ gia thương lượng ở quan dịch nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý cho Thôi Lãnh đưa Tạ Chương trở về Uyển Thành để an táng ở phần mộ tổ tiên Thôi thị.
Từ trên xuống dưới Tạ gia chỉ có mỗi Tạ Quỳnh, nàng cắn răng chặn ở cửa phòng Thôi Lãnh, muốn hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc trong thư của tam lang Thôi gia chết tiệt kia đã viết cái gì, muốn Tạ Chương phải nhảy xuống nước mới vừa lòng hắn ta.
Nam tử mặc áo sam màu xanh lam vẫn bình tĩnh như cũ, lúc bị nàng chặn lại thì hơi tức giận, nhưng bị đau thương bao phủ nên nhẫn nhịn không bộc phát.