Chương thái thú râu tóc bạc trắng ngồi trên bàn xử án cười đến thoải mái, tự thấy cách giải vây cho thành Thượng Dương đã ở trước mắt.
Hai tay Tạ Quỳnh bị trói, hai ngày rồi chưa được ăn cơm, trước mắt đã mờ. Nàng nghe được tiếng cười ha ha của Chương thái thú, giương mắt lên chống lại ánh mắt vọng tới của Chương Ngôn Chi.
Nam tử mặc áo bào đỏ với vẻ xinh đẹp âm ngoan đang dựa vào trên ghế mềm, sắc mặt không đổi, ánh mắt nặng nề.
Không hiểu sao Tạ Quỳnh lại muốn cười.
Có lẽ kiếp trước nàng đã mắc nợ Chương Ngôn Chỉ rất nhiều nên kiếp này mới bị hắn ta dây dưa tra tấn, phải chịu tất cả khổ sở.
Khi mới gặp hắn ta đã nhục nhã nàng, sau đó lại càng tranh đoạt nàng mạnh hơn, sau đó nữa hắn ta lại khiến cho phu quân nàng bị mất tích hơn sáu năm.
Vì sao lại là hắn ta? Vì sao luôn là hắn ta? Vì sao mà cứ luôn là hắn ta?
Nếu như ông trời có mắt, có lẽ nàng không dừng lại cho đến khi hiểu được không bỏ qua là gì.
Trong phòng có một người ở phía sau rèm sa ho nhẹ ra tiếng, Chương thái thú lập tức ngừng cười, quay đầu lại nhìn xem người phía sau rèm muốn nói cái gì.
Tiếng nói của người nọ nhẹ nhàng khoan khoái gợn sóng, lại còn lộ ra một cảm giác suy yếu, chỉ nói: “Không cần cắt lỗ tai nàng đâu. Chỉ cần lấy một phụ tùng trên người nàng đưa đi đến doanh trướng của quân Tạ gia. Nói cho chủ soái, nếu hắn không chịu lui binh, không chịu giao ra thư hàng, thừa nhận thánh chỉ kia là hắn làm giả. Như vậy ba ngày sau Tạ Quỳnh sẽ bị ném ra ngoài thành Thượng Dương với cơ thể trần truồng. Đến lúc đó mười ba vạn binh sĩ bên trong và ngoài thành Thượng Dương đều có thể chiêm ngưỡng cảnh xuân của phu nhân Tạ Hầu.
Người sau màn trướng giọng điệu ôn nhã, nói thật chậm rãi, có thể thấy xuất thân giáo dưỡng đều là thượng phẩm. Nhưng mà tâm tư ác độc, cho tới giờ Tạ Quỳnh cũng chưa nhìn thấy. Nàng cảm thấy sau lưng phát lạnh, lại cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được.
“Đại nhân nghĩ hay. Như thế còn hứu dụng hơn cả khi trực tiếp giết chết nàng. Nếu Tạ Trọng Sơn kia thật sự coi trọng nàng đến thế, vậy thì chắc chắn sẽ bảo vệ tính mạng và thanh danh của nàng, theo mong muốn của đại nhân, đưa thư hàng đến, thừa nhận hắn lòng muông dạ thú, mưu hại trung thần.”
Chương Thái Thú đang nịnh bợ, Chương Ngôn Chi bên dưới lại bắt đầu không an phận, hắn ta cũng ho khan, đến nỗi Tạ Quỳnh phải ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Chương Ngôn Chi uống một chén rượu, áp chế sự ngứa ngáy trong cổ họng, lồng ngực như bị bỏng. Hắn ngửa đầu nói: “Chủ ý là của ngươi đưa ra, còn người thì là do ta bắt tới. Ta nói giết là sẽ giết, làm nhiều thứ màu mè như thế, chỉ biết làm bại hoại thanh danh của Chương gia. Cha…”
∫yeungontinh.vn∫
“Từ lúc nào mà ngươi biết để ý thanh danh của Chương gia? Quân địch nguy cấp, đầu cha ngươi cũng sắp bị treo lên trên cửa thành rồi, ngươi lại bắt đầu nói thanh danh với ta?”
Chương Thái Thú cầm bầu rượu trong tay ném về phía khoảng không rồi cười nói: “Uống uống ống, ta thấy con là uống say rồi nên mới có thể nói ra mấy lời mê sảng như thế.” Bầu rượu chưa đụng được tới góc áo của Chương Ngôn Chi, chỉ đập vào cột ngọc bên cạnh hắn ta. Những mảnh vỡ gần như bắn tung tóe lên trên người Tạ Quỳnh.
Chương Ngôn Chi lại muốn chống đối gì đó, Tạ Quỳnh đã không còn nghe được nữa, trước mắt nàng mờ đi, có lẽ là sắp té xỉu ngay rồi, nàng cố gắng chống đỡ như vậy cũng chỉ là muốn bảo toàn một chút tôn nghiêm cuối cùng còn lại, để cho bản thân trông không đáng thương như thế.
Một đôi chim thước đầu đen giẫm lên những mảnh vỡ ở trước mặt đôi phụ tử Chương gia đang ồn ào, đứng ở trước mặt Tạ Quỳnh.
Một mùi hương vô cùng quen thuộc, lạnh lùng xa cách, mát lạnh động lòng người.
Vạt áo người nọ không có vết gì, vô cùng sạch sẽ. Hắn đưa tay lất chiếc trâm cài trên tóc nàng nói: “Trùng Nương, cho muội mượn trâm cài tóc dùng một chút.”
Một tiếng “Trùng Nương” này giống như âm thanh bên ngoài thế giới, khiến cho đỉnh đầu Tạ Quỳnh giật lên một cái. Nàng thẳng lưng ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt nàng là một nam tử với dung mạo tuấn tú mặc áo trắng, khí chất thanh sạch, mặc dù trên khuôn mặt lộ ra sự tiều tụy nhưng có thể nhìn thấy từ khuôn mặt, hắn ta trông giống như Đại Tư Mã đương triều Thôi Lãnh.
“Thôi Diễm!”
Tạ Quỳnh khàn giọng hô lên cái tên này.
Sao nàng có thể quên được, làm sao nàng dám quên cái tên này?
Người vu hãm Tạ gia, cô phụ a tỷ của nàng, lại bày kế muốn phá hủy thanh danh của nàng.
Không phải đều chính là Tam lang Thôi gia Thôi Diễm đang ở trước mặt nàng đây hay sao?
“Là ta, chỉ là muội nên gọi ta là tỷ phu. Thì ra muội trưởng thành trông như thế này sao?’
Thôi Diễm nắm trâm cài tóc của Tạ Quỳnh, lui ra phía sau từng bước, cẩn thận đánh giá khuôn mặt khi thịnh nộ của Tạ Quỳnh, lại rũ mắt thất vọng nói: “Không giống a tỷ muội một chút nào.”