“Nói đi, muội lại muốn quậy cái gì?”
Tạ Quỳnh lạnh lùng. Nhìn củ cải đỏ vừa gào khóc vừa nhìn lén sắc mặt của nàng giữa những kẽ ngón tay.
Cũng không biết rốt cuộc đứa bé này là giống ai, một đứa bé yếu ớt lại rất thông minh, lá gan cũng rất lớn, như muốn lật cả trời.
Người trong phủ không thích nhìn thấy đứa nhỏ này, nhưng cũng không phải đều là vì thân phận của nó.
Chỉ trách nàng không ngoan, hôm nay thì khóc ăn vạ tỷ tỷ này, mai thì bắt nạt lang quân kia. Một đứa bé năm tuổi lại nghiễm nhiên trở thành một tiểu bá vương. Lão thái quân trong phủ rất khoan dung với đứa bé này, cũng rất mong đợi, chỉ nói rằng nàng còn là một đứa trẻ nhỏ, cần dạy dỗ nhiều hơn. Lại liên lụy đến những thị nữ hầu hạ nàng phải chịu tội.
A Châu vừa thấy trong phòng bị mình làm ồn nên không còn người bên ngoài, cũng không khóc nữa, tung tăng chạy tới.
Nàng lau hết nước mắt lên làn váy của Tạ Quỳnh, ngước khuôn mặt đỏ bừng với hai gò má mềm mại lên hỏi: “Tứ ca nói hôm nay có nhiều khách của quý phủ tới đây, còn nói tỷ sẽ lập tức tìm một tỷ phu a cha cho ta. Vừa rồi Thư Mặc cũng nói như vậy với ta. Có phải là thật không? A nương?”
Tạ Quỳnh ngồi xổm xuống, trùng hợp là cao ngang với củ cải đỏ.
Nàng lấy khăn tay lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng, lời nói vẫn còn lạnh lùng: “Con đừng có gọi ta là a nương. Không phải con là đứa con hoang đã mất cha mất mẹ sao? Không phải xương cốt con cứng lắm sao? Ta không có sinh ra một tiểu hỗn đản có chí khí có bản lĩnh như con vậy đâu. Nghe người ta đồn vài câu đã ghim vào trong lòng rồi.”
A Châu quệt miệng suy nghĩ, lại ôm lấy hai má Tạ Quỳnh mà hôn lên.
Tiểu hài nhi dán đôi môi mềm mại như lông chim lên, lúc dời ra, sắc mặt Tạ Quỳnh không còn khó coi nữa, nàng chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng kia, trong lòng bỗng nhiên bị kéo đến suy nghĩ khác.
“Con sai rồi a nương. Nhưng chuyện bọn họ nói rốt cuộc có phải là thật không?”
Tiểu hài nhi giả vờ đáng thương đều chỉ vì lời nói khách sáo của Tạ Quỳnh.
Hiện tại Tạ Quỳnh đã tin nàng thật sự chui ra từ trong bụng mình rồi, vừa khờ dại quá mức lại còn tàn nhẫn không tự biết được.
“Chỉ là A Châu không muốn có tỷ phu a cha gì cả. Cho dù nương không nghĩ lại vì A Châu thì có thể nào đừng nghĩ tới a cha không hay ho gì kia của ta có được không? A Châu rất đáng thương, từ lúc sinh ra chưa từng được gặp phụ thân của mình, hiện tại A Nương lại muốn tìm một tỷ phu a cha khác cho A Châu.”
∫yeungontinh.vn∫
A Châu dần nghẹn ngào, hiện tại nàng thật sự rất muốn khóc.
“Có cha dượng còn có mẹ kế. Càng miễn bàn tới giờ nương cũng không cho con nói với người khác. Con là hài tử của nương.”
Tạ Quỳnh lại kéo hai má A Châu, không để nàng khóc nữa.
Trái tim của nàng cũng đã co lại vì nước mắt của đứa nhỏ này, cũng không còn đau nữa.
Tạ Quỳnh chọc vào lúm đồng tiền của đứa nhỏ, nhìn vào cặp mắt kia: “Ta không nghĩ cho con? Con nói đi, ta là không nghĩ cho con nên mới sinh con ra, rồi lại đưa con theo tới Hoa phủ. Con đáng thương, con rất đáng thương. Thì ra nhiều ngày nay con giận dỗi với ta là vì việc này à?”
A Châu bị nàng chọc, khóc oa oa thành tiếng, bộ ngực nhỏ phập phồng một chút.
“Không vì cái này thì vì cái gì? Mẹ ruột của ta còn đối xử như thế, nếu có thêm cha dượng, ai biết hắn có đuổi con ra ngoài ngủ ổ chó không? Nếu người cha mất sớm của con biết được, chắc chắn sẽ hiện lên quấn lấy nương, biến thành quỷ cũng muốn quấn lấy nương dọa nương.”
Tạ Quỳnh cười lạnh, ánh mắt vừa chua xót vừa rát phát đau. Nàng nháy mắt mấy cái, đè xuống sự đau xót này.
“Được, A Châu cô nương, bản lĩnh của con lớn lắm rồi. Con cảm thấy mẹ rất có lỗi với con nhỉ? Nếu con có thể đi tìm hắn trở về đây, làm cho hắn biến thành quỷ ngày ngày quấn lấy ta, chẳng phải ta sẽ đắc ý, ta sẽ hạnh phúc lắm sao?”
Nước mắt của A Châu cô nương ngừng rơi, vì nàng nhìn thấy mắt nương đỏ lên.
Nước mắt của a nương còn có lực uy hiếp hơn cả nụ cười lạnh và sự tức giận của nàng, kể cả A Châu nghịch ngợm bất hảo như thế mà cũng phải cẩn thận.
Tạ Quỳnh lại nhẹ nhàng lập tức, trở lại thành một mỹ nhân dịu dàng mặc hoa phục.
Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho A Châu, dỗ dàng nó: “Con không thích nghe lời đồn của người khác. Hôm nay khách của quý phủ tới đều là đến xem tam nương. Bọn họ nói đúng, quả thật con sẽ có thêm tỷ phu. Chỉ là tỷ phu này của con muốn kết hôn với tam nương.”
Tiểu hài tử lại lộ sắc mặt vui mừng, nhảy nhót thu lại bàn tay đang túm lấy váy Tạ Quỳnh để lau nước mắt.
Tạ Quỳnh lại tiếp tục dỗ nàng: “Nhưng mà A Châu. Mọi người đều có số mệnh của mình. Con đừng bao giờ sợ có thêm cha. Nhưng a nương có chuyện cần phải làm, sau này có thể tiếp tục ở bên cạnh con không, a nương cũng không nói chắc được.”
Nàng muốn giảng đạo lý với A Châu, nhưng tiểu hài nhi có thông minh tới đâu thì cũng còn nhỏ, cũng chỉ là một đứa bé đáng thương hơn năm tuổi, A Châu lại do nàng sinh ra, nàng cũng không cho A Châu gọi nàng là nương trước mặt người khác. Nàng dựa vào cái gì mà muốn A Châu hiểu cho nàng?
Quả nhiên tiểu hài nhi nhẹ nhàng lui ra, nghiêng đầu suy nghĩ giống như một con chó con.
Nàng không biết số mệnh có nghĩa là gì, đôi mắt phượng vừa mới lau sạch xong giờ lại nổi nước mắt. Nàng nén nước mắt rồi lên án: “Nương không phải tiên nữ tỷ tỷ, nương đẹp nhưng tâm địa không tốt, nuôi ta như mèo nhỏ chó nhỏ, ai biết một ngày nào đó tâm trạng nương không tốt, thấy ta chướng mắt rồi ném ta đi. Ta thật đáng thương, ta sẽ không bao giờ để ý đến nương nữa.”
A Châu trời sinh kiêu ngạo, xương cốt quả thật rất cứng.
Bình thường khóc lóc đều chỉ là giả vờ, chỉ có lúc chịu đựng không khóc mới là khóc thật.
Nàng xoay người chạy đi rất nhanh, từ cây cầu cao rồi nhảy vào đình viện có mái che đỏ xanh. Không để ý đến bọn thị nữ xinh đẹp gọi to vây quanh đi lên bắt nàng, lập tức tiến vào dưới tàng cây chuối tây xanh dày, rẽ cây cỏ mùa xuân mềm mại, chạy vào một vườn khác.
Bọn thị nữ trong viện tiếp tục thở dài nhẹ nhàng, tự biết trò khôi hài mỗi ngày một lần này lại mở màn rồi.
Trên cây cầu cao, dưới mái hiên được tô điểm bằng đá mềm, một nữ tử vừa xinh đẹp vừa nghiêm khắc đi đến cao giọng căn dặn các nàng không cần đi tìm đứa bé kia nữa.
Không cần đi tìm không cần đi tìm, nhiều lần rồi không phải là một mình nữ tử này tự mình đi tìm à?
Đứa bé chạy trốn trong vườn.
Trong vườn có một cái hồ to rộng mênh mông, trên hồ có một hành lang uốn lượn quanh co và đình viện, trong vườn còn có rất nhiều chuối tây xanh dày, châu báu mỹ nữ vô số, phú quý hào hoa xa xỉ vô tận.
Nàng lớn lên trong viện này, nàng là tiểu quỷ không có bóng dưới hoa hải đường, trong Hoa phủ không được nhắc đến cái tên A Châu cô nương.
Mẫu thân của nàng không thể thừa nhận nàng, bởi vì nàng là một đứa con hoang không cây cỏ bên sườn núi, lăn dài xuống cây cỏ mọc bên sườn núi. Nàng đưa tay định túm lấy ngọn cỏ, nhưng dù thế nào cũng không giữ được, cứ thế lăn dài xuống dốc núi đầy cây cỏ xanh nhạt.
Dưới sườn núi mọc cỏ có một bụi hoa hồng.
Trước bụi hoa hồng có một tướng quân đang ngắm hoa.
Tướng quân khoác một cái áo khoác chồn bạc. Khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn, đôi mắt liễm diễm.
Hoa hải đường rũ lộ ra, màu đỏ tươi phối với đài hoa màu xanh. Run run xinh đẹp như mỹ nhân trong mưa.
Đứa nhỏ đè mất một tảng hoa hải đường lớn, bị gai hoa đâm kêu á một tiếng, vẫn không khóc, chỉ nén nước mắt đứng lên, ngẩng đầu nhìn vào một đôi mắt phượng màu đen đang nhìn chăm chú.
Tướng quân xách đứa nhỏ lên, nhìn cả người nàng đầy bùn đất lăn ra từ trong bụi hoa. Chỉ hỏi nàng: “Búp bé sao tới được đây? Muội tên gì? Là đứa nhỏ nhà ai?”