Tạ Trọng Sơn đánh giá thạch lâu xong, lại đánh giá Hồ cơ. Sau đó xoay người nói với Tạ Quỳnh.
Hồ cơ cũng hiểu được tiếng Hán, mắt ngọc nháy một cái, nở nụ cười quyến rũ, cánh tay mảnh khảnh màu mật mong như muốn bò lên người Tạ Trọng Sơn.
“Không được… Ngươi!”
Tạ Quỳnh ôm lấy cánh tay Tạ Trọng Sơn trước, trừng mắt nhìn hồ cơ rồi lại trừng mắt nhìn Tạ Trọng Sơn.
“Huynh muốn đi làm gì? Dựa vào cái gì mà muốn ta ở lại bên ngoài?”
Lại dám đi vào đó làm bậy ở trước mặt nàng sao? Sao nàng không biết hắn lại là một kẻ hạ lưu như thế chứ?
Tạ Quỳnh đã quên nàng đã lén mắng Tạ Trọng Sơn là kẻ hạ lưu rất nhiều lần rồi.
Thiếu niên đoán được suy nghĩ trong đầu nàng cười khẽ, nâng tay gõ nhẹ trên trán nàng một cái, lại xoa xoa cái đầu luôn nghĩ tào lao này của tiểu nương tử.
“Mỗi ngày nàng đều nghĩ cái gì thế, sao ta lại… Quên đi, để nàng đi vào cùng với ta cũng được, nhưng đừng có nhìn bậy ở bên trong.”
Chỉ sợ bên trong có gì làm bẩn mắt nàng, bôi nhọ nàng, sẽ bị nói xấu… Chẳng lẽ nàng thích hắn thật nên mới để ý như thế?
Tạ Trọng Sơn sợ mình nghĩ nhiều, lại không nhịn được mà nghĩ nhiều. Hắn không giấu được ý cười trong mắt, chỉ có thể cười nói với Hồ cơ kia.
Nụ cười đó rơi vào trong mắt Tạ Quỳnh, chỉ nghĩ rằng hắn có ý gì với Hồ cơ kia, nếu không yên tâm, ngược lại tức giận đến ngứa răng.
Lần này Tạ Trọng Sơn lại nói được tiếng Hồ không rõ ràng.
Hồ cơ vừa nghe, đôi mắt màu xanh chuyển động, vẻ mặt lười biếng, thấp giọng đáp lại gì đó rồi nhấc màn sa lên.
Màn sa vừa nhấc lên thì cảnh hoang dâm kiều diễm sau lưng đã lộ ra một cách trắng trợn.
Ban ngày nhưng trong thạch lâu lại thắp ngọn đèn dầu u ám không sáng rõ, mùi hương nặng nề đầy trong phòng. Nhóm Hồ xinh đẹp ăn mặc mát mẻ đang run run vòng eo trong phòng, gợn sóng trước ngực run lên từng đợt, chọc cho những khách nhân đang uống rượu ở chiếc bàn trà không nhịn được, một tay cầm chén rượu, tay kia thì đã tiến vào trong áo ngắn của Hồ cơ rót rượu, làm cho bộ ngực mềm mại đẫy đà của nữ tử lộ ra hơn phân nửa.
Thậm chí có cả người đã kéo Hồ cơ đứng xem ở bên cạnh đến chiếc giường mềm sau bàn trà, kéo quần áo ra, bắt đầu cuộc vui vẻ dâm loạn.
Tiếng rên rỉ, cười mắng của nữ tử, tiếng thở dốc và cười trêu của nam tử cùng xen lẫn vào nhau. Còn có tiếng say xỉn của những người khách uống rượu vọng lại, liếc qua Hồ cơ rồi dừng lại trên người Tạ Quỳnh.
Tạ Quỳnh đã biết vì sao không thể nhìn loạn rồi.
Nàng chỉ nghe những âm thanh dâm mĩ này cũng đã đỏ mặt rồi, nhận ra có người nhìn qua thì càng xấu hổ hơn.
Tạ Trọng Sơn vẫn luôn để mặt đến Tạ Quỳnh và chưa hề lơ là đi một phút giây nào, vừa thấy nàng như thế thì nghiêng người che nàng lại. Bất kể nam tử dám ngẩng đầu lên nhìn Tạ Quỳnh bất ngờ không vui, hắn vẫn cúi đầu an ủi.
“Đừng sợ, có ta đây.”
Thiếu niên đụng vào chuôi đao của trường đao bên hông, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn, lại lộ ra sự ngoan lệ chỉ khi thấy máu mới hiện ra.
Khách uống rượu trong quán không phải người kiến thức nông cạn, biết là gốc rạ cứng không thể chọc vào. Tên kia lập tức hốt hoảng cúi đầu dưới cái nhìn của thiếu niên.
Tạ Quỳnh lại càng theo sát Tạ Trọng Sơn hơn.
Trong thạch lâu có một Hồ cơ lớn tuổi xinh đẹp khác đi lên đón.
Hồ cơ tự xưng là Tang Cách, nói tiếng Hán vô cùng lưu loát, dẫn hai người Tạ Quỳnh tới chỗ sâu nhất trong thạch lâu, là một cái viện yên tĩnh.
“Tạ công tử, chủ nhân nhà ta không ở thành Yến Cảm, cần phải đợi thêm chút nữa, hay là ngài và vị cô nương này tới viện đây nghỉ ngơi trước. Đợi tới chiều, chủ nhân sẽ đến bàn chuyện với ngài sau.”
Đôi mắt Tang Cách giống với Hồ cơ bên ngoài, màu xanh như nước, lúc nhìn người khác thì phản chiếu ra hình ảnh trong suốt.
Nàng ấy không nhìn Tạ Trọng Sơn, chỉ cười với Tạ Quỳnh.
“Cô nương đừng sợ. Nơi này của ta là làm ăn đứng đắn. Gần đây người trong thành nhiều, trong lâu hơi náo nhiệt một chút, làm ngài sợ rồi.”
Làm ăn đứng đắn? Chẳng lẽ không giống như Nhiên Hương phường, đều là kinh doanh trên xác thịt nữ nhân hay sao? Làm ăn kiểu này cũng có đứng đắn à?