Một người nói: “Đã điều tra xong từ sớm rồi, chắc chắn nha đầu kia đang ở chỗ này! Trực tiếp xông vào là được.”
Người kia lại nói: “Vẫn nên cẩn thận thì hơn, đừng làm to chuyện, kinh động người ở bên trong rồi thả cho ưng bay mất thì không tốt đâu. Vẫn nên đi xin chỉ thị của đại nhân đã.”
Hai người đùn qua đẩy lại, ai cũng khuyến khích đối phương đi xin chỉ thị của đại nhân đồ bỏ kia.
Thừa dịp bọn họ mất công đùn đẩy, Tạ Quỳnh cắn răng một cái, đẩy nó ra cửa sổ, cũng không quan tâm A Bảo có thể nghe hiểu được hay không, chỉ nhìn chằm chằm vào nó rồi dặn: “Nếu ngươi có thể tìm được Tạ Trọng Sơn thì hãy nhanh gọi hắn trở về. Nếu không thể thì tự tìm một chỗ trốn trước đi.”
A Bảo bình thường đi theo nàng chỉ biết được cho ăn và chải lông, đường đường là một con Xích Phúc ưng có thể lên chiến trường lại giả hồ đồ như một con chim tước được nuôi trong nhà, còn thường giả ngu giả ngơ để được thả bay khắp nơi.
Về phần những chiến lệnh mà Tạ Trọng Sơn dạy nó, chỉ qua một đêm là nó đều quên hết, Tạ Quỳnh cũng không hy vọng gì nhiều ở nó, chỉ hy vọng nó có thể bay được xa nhất trước.
Dường như A Bảo thấy chủ nhân gấp đến mức trên trán đổ mồ hôi nên cũng không làm ồn, chỉ nhẹ nhàng mổ một cái lên cổ tay Tạ Quỳnh rồi vỗ cánh bay lên. Không bay lên tời mà chỉ bay về phía tường viện___ Thì ra là người ngoài cửa đã không chờ kịp nữa nên len lên tường viện trước.
A Bảo bay lên gương móng vuốt, cào mạnh một cái lên mặt người ở trên tường.
“A___ Mắt, mắt của ta! Mau bắt lấy nó đi!”
Nam tử trên tường kêu rên một tiếng, kêu lên rồi ngã xuống đất. Người còn lại ngoài cửa cũng kêu to lên: “Lấy tên, đừng để cho con ưng này bay mất, mau bắt lấy nó.”
Lập tức có người ném lưới bắt chim bằng những viên chì đem theo, phủ hết bốn phía chỗ A Bảo. Còn thêm bắt tên loạn xạ, đúng kiểu cho dù bắn A Bảo bị thương thì cũng muốn bắt nó lại.
Xích Phúc ưng am hiểu nhất là giám sát tình hình địch trên chiến trường, yêu cầu tập trung vào mục tiêu cách ngàn dặm và một kích đánh trúng.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
A Bảo quấn quít ở chỗ tường viện cao, vốn hành động không tiện, lại có mũi tên áp bức, thiếu chút nữa làm lông đuôi bị thương. Lúc này lại nghe thấy chủ nhân liên tục thúc giục, rốt cuộc kêu một tiếng dài rồi vỗ cánh bay xa.
“Bay mất rồi! Ưng bay mất rồi, tiểu nhân biết sai, đại nhân thứ tội, a___”
Tạ Quỳnh vén tay áo đi ra ngoài cửa phòng, lại nghe thấy tiếng kêu la ồn ào ầm ầm bên ngoài tường viện, trong khoảnh khắc cửa viện ngã ầm xuống đất. Hai hàng cấm quân cầm kích trái phải đi vào, vừa bước qua ván cửa đã đứng hai bên sườn cửa viện.
Một nam tử trung niên mặt trắng bệch, ngón tay thô to đi bước lên bậc thềm đi vào, nhìn thấy Tạ Quỳnh thì ánh mắt nhíu lại.
“Đại nhân, chính là nàng! Chính là nha đầu này đã thả cho Xích Phúc ưng bay mất.”
Lúc trước Thái Tam mua ưng xong rồi đã gửi tin tức trong thành có Xích Phúc ưng tới cho phủ Thái Thú, mang theo người ở phủ Thái Thú tới để gây phiền toái cho Tạ Trọng Sơn. Mới vừa rồi hắn ta phải ở bên ngoài vì muốn giành công lao đầu tiên, nên đã đến với huynh đệ thuộc hạ để thử. Ai ngờ mắt của huynh đệ bị cào, bản thân còn bị đại nhân tát vào miệng.
“Câm miệng.”
Nam tử trung niên mở miệng ngoan độc, kêu một tiếng đã làm Thái Tam sợ đến im miệng.
“Nữ lang có lễ, tiểu nhân là gia phó của phủ Thái Thú Liêu Chau. Nghe nói trong nhà ngài đang nuôi Xích Phúc ưng, cho nên tiến vào muốn hỏi mua. Vừa rồi thủ hạ đã hành sự vô lễ, làm phiền đến ngài, xin nữ lang bỏ qua cho. Chỉ là chủ nhân trong nhà rất yêu thích chim ưng, nguyện dùng hai ngàn bạc trắng để đổi lấy Xích Phúc ưng trong nhà nữ lang, không biết nữ lang ngài có tình nguyện bỏ đi thứ mình yêu thích không?”