Hắn không nói cho nàng, nhưng chính nàng biết, khi bản thân nhìn hắn bằng ánh mắt này, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn không từ chối nàng.
Vẻ mặt thiếu niên lạnh lẽo như sương hình như hơi buông lỏng, nhưng mà ngay sau đó hắn lại nhẹ nhàng nâng tay che lại đôi mắt nàng.
Trước mắt tối đi, hơi đau. Tạ Quỳnh không biết mình có đang rơi lệ hay không.
“Ta chỉ là muốn đi mua một chút đồ thôi. Sắc trời còn sớm, nàng vẫn nên ngủ thêm một chút đi.”
Giọng điệu Tạ Trọng Sơn vẫn nặng nề cứng nhắc như trước làm cho nàng ưu sầu. Nhưng mà cuối cùng nàng cũng nghe ra được một chút ý tứ an ủi trong lời nói.
Hắn nói: “Chờ ta trở lại.”
Che lại đôi mắt đen sẫm trong sáng kia, Tạ Trọng Sơn lại giống như hầu tử vừa đánh nát được núi đá trên người.
Nhưng hắn vẫn chưa nói xong thì đã trốn rồi.
Bởi vì chỉ có chính hắn biết, nếu là lại bị nàng liếc mắt nhìn một cái thì ngay sau đó hắn sẽ đầu hàng, biến thành kẻ nằm úp sấp phục tùng nàng mà quay về bên chân nàng lần nữa, ngoan ngoãn như là chó nhà vẫy đuôi mừng chủ với nàng___ Hắn không muốn như vậy.
Ta không nỡ, nàng nói nàng không nỡ.
Cô nương luôn bị hắn nuông chiều không nên thân này có hay biết rằng, vẻ mặt nàng khi nói chuyện có bao nhiêu xinh đẹp tuyệt trần, lại khiến cho người ta muốn…. Phá hủy đến như thế nào.
Khi Tạ Trọng Sơn chuẩn bị đủ hành trang và quay trở lại quán rượu. Tạ Quỳnh đã chải đầu rửa mặt xong xuôi, đang ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đợi hắn.
Dưới giường là đống hỗn đỗn đầy mặt đất, một đống bẩn thỉu, nàng ngồi yên ổn trong gió lạnh bình minh, vừa thấy hắn lại đã cong môi cười lên.
Cười đến mức thiếu chút nữa là Tạ Trọng Sơn có lẽ đã không nhẫn tâm thể hiện khuôn mặt lạnh băng của mình, hắn chỉ cúi đầu thay đổi băng bó cho nàng, bôi loạn dầu thuốc lên.
Lòng bàn tay Tạ Quỳnh hơi ngứa, một vết máu nhợt nhạt đã đọng lại.
Nàng để lộ hai cánh tay trần như nhau, đôi chân và ngón tay đều có dấu hôn màu đỏ hồng như nhau, nhẹ nhàng giẫm lên trên đầu gối Tạ Trọng Sơn. Mờ ám nhất khó chịu nhất chính là dấu hôn lại xuất hiện trên người của một cô nương chưa gả đi, ngoại trừ chứng minh nàng từng gian díu tằng tịu với nhau thì chỉ còn tác dụng làm cho nàng xấu hổ.
Nhưng đầu Tạ Quỳnh vẫn ngẩng cao lên. Nàng không có chút cảm giác thấy thẹn nào mà oán giận với Tạ Trọng Sơn: “Tối hôm qua ta thật sự rất đau, còn huynh thì không hề thương xót những thương tích trên người ta.”
Tạ Trọng Sơn chỉ lo rắc thuốc bột vào lòng bàn tay nàng, không buồn đáp lại.
Tạ Quỳnh lập tức cử động ngón chân, lặng lẽ đá về phía trước.
Rõ ràng không lâu trước đó nàng mới móc được dị vật trong cơ thể ra, huyệt thịt bị chà đạp đến nỗi có hơi sưng đỏ còn chưa khép lại, nàng lại muốn ăn gì của hắn.
“Câm miệng, nàng an phận chút đi.”
Tạ Trọng Sơn không thèm nâng mắt lên, cầm lấy mắt cá chân không biết an phận của nàng ấn lên trên giường.
Miệng vết thương trong lòng bàn tay Tạ Quỳnh đã được băng bó tốt, chỉ còn dư lại bàn chân bị trật đêm qua. Hắn xoa dầu thuốc vào trong tay, từ từ xoa thay cho nàng.
Dầu thuốc hơi mát lạnh, bàn tay nam tử lại nóng. Nhẹ nhàng cọ xát trên mắt cá chân nàng, cũng dịu dàng đi vào trong lòng nàng.
“Ta làm gì mà không an phận? Rõ ràng vẫn rất nghe lời huynh nói.”
Đôi mắt Tạ Quỳnh sáng ngời, sự đáng yêu tỏa ra có thể khiến người khác điên đảo.
Nghe lời? Là nghe lời hắn nói xong thì đồng ý gả cho Thôi Lãnh? Nghe xong lời hắn nói thì đêm qua mới muốn đâm chết người?”
Tạ Trọng Sơn cười lạnh, vẫn không thèm để ý tới.
“Tạ Trọng Sơn, vì sao huynh tức giận rồi lại không đi xa vậy? Là muốn trốn ở một nơi ta không nhìn thấy, có thể làm cho ta đau lòng khổ sở sao? Vậy thì huynh nên trốn xa một chút, ban đêm nên ít đến thăm ta một chút, nói không chừng còn có thể nói dối đó,”
Tạ Quỳnh càng nói nhiều hơn, không ai phản ứng lại cũng có thể tự nói tiếp/
Nàng tiến lại gần hắn hơn một chút, nâng đôi má nhìn sườn mặt gầy yếu vuông vức của hắn một cách sâu xa, thầm nghĩ bao lâu thì bản thân mới có thể khiến lang quân tuấn tú và vô tình này thẹn thùng được.
“Huynh né tránh không nhìn ta, lại đến trước giường thăm ta hàng đêm, có phải còn luyến tiếc ta không?”
Ban đêm nàng trốn ở trên giường khóc, hắn lại trốn ở ngoài cửa sổ nhìn trộm, chờ nàng mệt rồi ngủ, hắn mới chịu mở cửa sổ tiến vào, cũng chỉ là ở bên cạnh giường nhìn nàng.
Tạ Quỳnh càng đi đến gần hơn, gần đến nỗi Tạ Trọng Sơn chỉ cần muốn, ngẩng đầu lên là có thể hôn môi nàng, nhìn thấy nàng buông lỏng trong quần áo lả lơi lại bắt đầu muốn nắm lấy bầu ngực đầy sữa của nàng, ôm cả người nàng lăn lộn trên giường quấn lấy nhau một phen.
“Vì sao huynh không gọi ta tỉnh dậy? Có lẽ huynh trò chuyện với ta thì ta sẽ…”
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Tạ Trọng Sơn cũng ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, vẫn kháng cự nàng cách xa ngàn dặm bên ngoài.
“Nàng dám nói lung tung nữa thì tự một mình đi đi.”
Nhưng mà lúc hắn nói chuyện thì nơi nào đó không nghe sai sử đã bắt đầu không biết vâng lời, đứng dậy xin chào một cách bỉ ổi trong quần, làm đội lên một cái u thật lớn.