Khi mặt trời lặn, bầu trời mờ đi, toàn bộ mây mù đều lọt vào trong đôi mắt màu vàng đang mỉm cười kia, hơi cử động một chút đã dao động tất cả cảnh trí giữa hành lang dài.
Người Hồ tóc vàng nhìn thấy rõ gương mặt Tạ Quỳnh, sửng sốt rồi lại đổi sang tiếng Hán lưu loát.
“Nữ tử người Hán? Là một gương mặt mới à. Trước giờ ta chưa từng nhìn thấy nàng, nàng mới bị Tang Cách mua vào à?”
“Buông ra! Ta không phải người trong lâu này! Ngươi nghĩ sai rồi.”
Tạ Quỳnh nhíu mày né tránh hắn ta, thầm bực mình vì nam tử người Hồ này quá vô lễ. Nhìn thấy nữ tử lại động tay động chân, cũng không xem mình là người ngoài.
Nam tử thấy nàng vừa cử động vừa giãy dụa, nghe xong thì cười, vẻ mặt càng thêm thư giãn cởi mở, tay lại vòng lên trên bả vai Tạ Quỳnh.
“Sao ta có thể tính sai được. Nhưng mà ta không nói trước cho người. Ta là chủ nhân nơi này, cũng chính là chủ nhân của ngươi. Đằng trước đúng lúc có khách quý ở xa tới, đều là người Hán giống ngươi, ngươi không cần phải xen vào chuyện khác, cứ đi theo ta tiếp khách trước đã.”
Trong tay hắn còn cầm một vò rượu bằng ngọc trắng, nghĩ rằng muốn chiêu đãi rượu ngon cho khách quý.
Tạ Quỳnh không thoát khỏi hắn ta được, muốn cướp lấy vò rượu trong tay hắn ta, uy muốn đập vỡ vò rượu trước.
“Ầy, ta nói ngươi này cô nương, đến nơi này thì chính là người của ta. Sao còn nóng tính như thế! Hay đấy, lại còn muốn giành rượu của ta. Xem nàng có thể với tới hay không.”
Nam tử híp mắt cười, ỷ vào chiều cao của mình, một tay nắm bả vai Tạ Quỳnh, một tay đưa vò rượu lên cao.
“Đến cướp đi!”
Tạ Quỳnh bị hắn ôm trong lòng, cũng chỉ có thể cắn răng hận bản thân mình đã để đao nhỏ lại trên người Chương Ngôn Chi, nếu không thì có như thế nào cũng muốn cho nam tử người Hồ này một đao.
Trên người nam tử người Hồ này đầy mùi rượu, ăn nói thân mật, cẩn thật dò xét dung mạo Tạ Quỳnh, lời nói cũng càng cợt nhả hơn.
“Vẻ ngoài của nàng thật là đẹp mắt, sao lại lưu lạc tới thành Yến Cảm rồi bị Tang Cách bắt lại thế? Yên tâm, ta sẽ không dùng ngươi vô ích đâu. Chờ sau này ta quay về Vương Đô, nàng cứ theo ta quay về đi, đến lúc đó theo ta vào vương phủ, không cần ở lại nơi này bán rẻ tiếng cười cho người khác nữa. Còn dám giành?”
Tạ Quỳnh nghe giọng điệu cợt nhả của hắn ta, quyết định nhẫn tâm. Tiếc rằng nàng vừa đi cà nhắc vừa muốn giành rượu, nam tử càng nâng xa hơn. Những người đi qua ở phía trước, nhìn từ xa lại trông giống như nàng rất yêu thương nam tử này.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Trên hành lang dài lại có tiếng người.
Thiếu niên với vẻ mặt lãnh liệt như đao phong đang bước nhanh đến từ góc, đi qua phía chỗ hai người đang dính vào nhau mà nhíu mày lạnh giọng nói.
Tạ Quỳnh vừa quay đầu lại biết mọi chuyện hỏng rồi.
“Sao Tạ tiểu ca lại đi ra thế? Chi lo trêu đùa cô nương trong lâu của ta nên quên mất phải lấy rượu trở về rồi!”
Nam tử người Hồ thấy Tạ Trọng Sơn thì cười hòa hoãn.
Dưới tay hắn ta buông lỏng, Tạ Quỳnh lập tức giãy dụa trong tay hắn ta ra, chạy đến phía sau Tạ Trọng Sơn.
Nàng ôm cánh tay hắn, như tìm được chỗ dựa vào.
“Là hắn làm bậy, nói ta là người thạch lâu, còn giữ ta lại không cho ta đi! Ta cũng không đùa giỡn gì với hắn cả!”
Nàng lắc lắc cánh tay thiếu niên, sự tủi thân bộc lộ trong lời nói, tự giác cũng nhận ra được. Cũng không dám để cho thiếu niên lòng dạ hẹp hòi kia lại hiểu lầm cái gì.
“Các ngươi… Là ta nghĩ sai rồi, không thể ngờ thì ra nàng là yêu thiếp của Tạ tiểu ca.”
Nam tử mắt vàng giật mình, nâng tay giơ vò rượu trong tay lên lắc lắc, áy náy cười với Tạ Trọng Sơn, lộ ra hàm răng nanh trắng noãn chỉnh tề.
“Ta còn xem nàng là cô nương mà Tang Cách mới mua về, nghĩ nhóm Hồ cơ trong lâu không hợp với khẩu vị của ngươi nên dẫn một cô nương người Hán ra đi với ngươi. Nhưng không ngờ thì ra là chính ngươi cũng có sẵn người đi theo rồi. Cô nương này thật sự rất đẹp, ta còn ngạc nhiên Tang Cách kiếm được bảo bối từ đâu về. Khó trách nàng có thể khiến một tảng đá như ngươi động tâm. Từ nơi quỷ quái ở Uyển Thành kia chạy tới gặp ta.”
Tuy lời này của nam tử người Hồ là khen tặng, có thể nói là thật sự ngả ngớn, chỉ so sánh Tạ Quỳnh với kỹ nữ thấp kém a dua bồi rượu, xem nàng là sủng vật của Tạ Trọng Sơn.
Tạ Quỳnh càng nghe càng cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không thể phản bác.
Hiện giờ nàng thuộc về Tạ Trọng Sơn, không phải cũng chỉ là một nữ tử lấy lòng ở trên giường sao?