“Còn nữa… Nếu tam tẩu tình nguyện quay về Uyển Thành, nàng có tình nguyện quay về chung với tỷ ấy không?”
Thôi Lãnh cúi đầu nói, bàn tay dài và gầy lại đang ra mồ hôi.
Nhưng cũng không trách được hắn ta lo lắng như thế___ Làm quan khi còn trẻ thì đã sao? Xuất thân quyền quý thì thế nào? Để bản thân đón dâu được là một chuyện, ngay cả ca hắn ta tài giỏi và kiên cường như thế cũng hoảng hốt.
Tạ Chương quay về Uyển Thành, là phải về Thôi gia.
Tạ Quỳnh đi theo nàng ấy, còn có thể đi đến chỗ nào? Đương nhiên là phải xuất giá đến Thôi gia Uyển Thành. Ai ở Thôi gia Uyển Thành sẽ cưới nàng được chứ?
Thôi Lãnh không muốn dọa Tạ Quỳnh, nhưng hôm nay đã là ngày cuối Tạ gia đến phía tây.
Hắn ta cầu xin ca được, nhưng cầu xin trưởng bối cha mẹ không được. Bọn họ đã chọn tân nương mới cho hắn ta.
Nữ nhi Trần gia xinh đẹp mỹ miều, nữ nhi Dương gia đoan trang hào phóng, tiểu thư Tề gia tài nghệ hơn người, không ai kém hơn Tạ Quỳnh, nhưng vẫn không phải là nàng.
“Ta… Ta…”
Tạ Quỳnh hận không thể biến mình thành một con chim giống như A Bảo, giương cánh bay lên mây xanh, bay khỏi người Thôi Lãnh.
Trong một ngày mà hắn muốn nàng phải quyết định tương lai của mình và Tạ Chương, bảo nàng làm sao quyết định đây?
“A Lãnh, huynh nên biết, xưa nay hai nhà Thôi Tạ luôn bất đồng. Tỷ ta đến Thôi gia các huynh, chỉ cần không hòa ly thì vẫn là con dâu của Thôi gia. Đôi với huynh, ta là nữ lang Tạ gia, đã suy tàn rồi, là nữ nhi Tạ gia bị đày đến vùng biên cương.”
Hai nhà Tạ Thôi không thể so sánh với nhau, nhưng nàng và Thôi Lãnh đã không còn tương xứng.
Huống chi nàng còn có… Có Tạ Trọng Sơn.
Tạ Quỳnh nghiêng đầu liếc nhìn trong viện.
Lại không nhìn thấy thiếu niên mặc đồ đen nâng chim ưng. Không biết đi đâu, nhưng lúc này nàng đang bàn luận hôn sự với Thôi Lãnh, và nàng cũng đang nhìn Thôi Lãnh, lại nhớ tới lời hứa không nên tùy tiện nhận lời trong giấc mơ đêm qua.
Những nụ hoa đậu rơi đầy sân bi gió thôi bay, Thôi Lãnh tóc đen cài ngọc quan đang nhíu mày nói nhỏ.
“Hoàng đế cũng chỉ là chịu áp lực của triều thần, tạm thời đuổi Tạ gia đi thôi. Đúng là vì tiền đồ Tạ gia không chắc chắn nên ta mới muốn nghênh đón nàng xuất gia vào lúc này. Thân thể tam tẩu không tốt, nàng nghĩ thật sự có bồ tát bách bệnh bất xâm gì đó sao? Trùng Nương, ta đã kết bạn với nàng nhiều năm, nàng biết ta, ta cũng biết nàng. Mặc dù nhất thời trong lòng nàng không có ta, ta cũng sẽ không phụ bạc nàng đâu.”
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Tạ Quỳnh từng là một bông hoa xinh đẹp khó hái được nhất trong Uyển Thành.
Nhóm đệ tử thế gia ai cũng trông ngóng nàng lớn lên từng ngày, hoặc đã nhìn thấy dung mạo xinh đẹp. Hắn ta đã sớm bảo vệ nàng sau tay áo của mình, chỉ chờ hoa nở là sẽ đưa nàng vào trong viên nhà mình, cẩn thận che chở, giống như ca mình và Tạ Chương, nên duyên vợ chồng cả đời với nàng.
Chờ lâu rồi, dường như cũng đã thành thói quen.
Thôi Lãnh còn không tình nguyện sửa lại thói quen này.
“Đối với ngươi… Ta…”
Tạ Quỳnh chỉ nghiêm mặt ngập ngừng, nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc đồ đen trước mắt như tiểu hài tử.
Hắn cũng buồn bực, mở to đôi mắt đen trừng lại, ngay cả A Bảo cũng nghiêng đầu cùng liếc chung, đôi mắt màu vàng đồng tò mò nhìn hai người bọn họ.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Hắn muốn gì thì nàng làm đó à? Hắn nói sẽ không cô phụ nàng hay không? Trùng Nương cũng biết đạo lý một nữ không có hai chồng đúng không? Rõ ràng đêm qua ta đã cầu xin nàng, sao nàng không thể nói luôn một câu từ chối hắn?”
Tạ Trọng Sơn nhíu mày cười lạnh. Mồm miệng không tốt. Sự ghen ghét đánh đổ bình giấm chua, không nên ép tự mình Tạ Quỳnh nói ra bản thân không thích Thôi Lãnh, chỉ là hắn thì mới được.
“Hay là nàng luyến tiếc hắn?”
“Ai…”
Tạ Quỳnh chỉ thở dài thở ngắn, chôn sự buồn rầu trong hai tay.
Vừa rồi Thôi Lãnh ép nàng, một thiếu niên làm đại quan to lớn như thế, tuấn tú như thế, nói xong chuyện muốn kết hôn với nàng thì vỗ mông bước đi.
Hiện tại lại tới Tạ Trọng Sơn ép nàng.
Thiếu niên này được sủng xong lại càng trở nên vô pháp vô thiên, vừa rồi không nhìn thấy hắn ở đâu, hóa ra là trốn ở dưới khung cửa sổ đi nghe lén những lời Thôi Lãnh nói không sót một chữ nào. Hiện tại lại chạy tới đây để gây khó dễ cho nàng nữa.