Nam tử hai mươi tuổi đúng là lúc nhiệt huyết bừng bừng, càng chưa nói đến Tạ Trọng Sơn đã tu tập võ nghệ từ khi còn thiếu niên, tinh lực thật sự dư thừa giống như dùng mãi không hết.
Cả đêm hắn đều ôm nàng lăn lộn, dường như có ý muốn được bù đắp lại tất cả những thiếu thốn trong những đêm tối của sáu năm này, động tác mạnh mẽ khác thường, cũng không quan tâm rốt cuộc Tạ Quỳnh có chịu được sự quấn lấy này của hắn không, chỉ liên tục lưu luyến lăn lộn trên người nàng. Lúc này đến cuối cùng Tạ Quỳnh là tự mình ngủ quên hay là mình bị hôn mê thì nàng cũng không biết nữa.
Thứ nàng có thể nhớ chính là, Tạ Trọng Sơn đã ôm nàng thay đổi vị trí khác trong màn đêm mù mịt.
Hắn nằm ở phía sau nàng, nghiêng người ôm nàng, cầu xin nàng tách chân ra kẹp lấy hạ thân của hắn, lại vòng tay từ sau đầu ra ôm lấy nàng, một tay vùi vào khe rãnh giữa bộ ngực nàng, nhẹ nhàng xoa bầu ngực, một tay thì ôm lấy eo nàng. Dự định dùng tư thế như thế để ôm nàng ngủ một lúc, nhưng Tạ Quỳnh chỉ giật giật một chút, côn th*t đang ở yên ngoan ngoãn giữa hai chân nàng, vẫn chưa tiến vào trong cơ thể nàng lại bắt đầu trào dâng, tinh dịch gần như bắn lên trên bụng nàng.
Nàng nhớ rõ hình như mình cười cười, Tạ Trọng Sơn bất mãn vuốt ve hai đầu v* của nàng, chỉ cười dỗ nàng đây là hưng phấn vào buổi sáng, chứ không phải là hắn dễ bắn tinh.
Đương nhiên là Tạ Quỳnh tin, dù sao nàng cũng mới lãnh hội qua, lúc hắn không muốn dễ dàng bỏ qua, kiên quyết như thế nào, sự sung sướng lâu như vậy cũng trở thành một loại tra tấn dịu dàng với nàng, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn nhẹ nhàng xin tha.
Lúc Tạ Quỳnh thật sự tỉnh lại, có lẽ đã gần tới giữa trưa. Trong doanh trướng đã được người khác thu dọn, không còn mùi dâm mĩ mập mờ của đêm qua.
Tạ Trọng Sơn không ở đây, thay vào đó là Chiêu Nhan cô nương xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng ủ rũ, trở thành một đóa hoa xinh đẹp ngậm sương ướt át đầy ngượng ngùng, sau khi ôm quần áo sạch sẽ vào trong, dường như trong mắt có thêm sự khó chịu. Sự khó chịu này hóa thành thực thế khi nàng ta thay quần áo giúp Tạ Quỳnh, nhìn thấy trên cổ nàng có thêm mấy dấu màu đỏ, cuối cùng hóa thành hai dòng nước mắt, cứ nén ở trong mắt không chịu rơi xuống.
“Ai… Đại tẩu… Ai.”
Chiêu Nhan giống như đóa hoa kiều diễm gọi Tạ Quỳnh là đại tẩu, gọi một tiếng là hít hai hơi, người nghe được là cảm thấy lo lắng không thôi. Sau khi hỏi một lúc, Tạ Quỳnh biết nguyên nhân là vì thúc phụ của đứa nhỏ này đã tìm người che chở nàng ta trước lúc lâm chung.
Cho dù không có Tạ Trọng Sơn thì cũng sẽ là người khác.
Hôm nay nàng vội vàng nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy cô nương này giống mình của ngày xưa, nhưng hôm nay nói thêm mấy câu mới phát hiện ra tính tình của Chiêu Nhan… Quả nhiên là khờ dại đến mức gần như cổ hủ. Không biết người nhà ra sao mà có thể nuôi dưỡng ra một nữ lang quân như nàng ta, cũng có lẽ là tính tình trời sinh, một tiểu cô nương xinh đẹp rực rỡ không hiểu thế sự, chỉ cho phép mình tôn sùng đạo lý đọc được trong sách thánh hiền thành khuôn vàng thước ngọc.
Tạ Trọng Sơn bảo nàng ta giúp Tạ Quỳnh ăn cơm mặc áo, nàng ta sẽ giúp Tạ Quỳnh ăn cơm mặc áo, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn đầy u oán, sự khó chịu trong mắt vẫn nhằm vào Tạ Quỳnh. Chỉ là sau vài câu hỏi, nước mắt trong mắt Chiêu Nhan gần như sắp rơi xuống.
“Đêm qua A Châu nói với ta, tỷ và nàng ấy thì ra là bị đại ca cướp tới, đại cả còn bảo ta gọi tỷ là đại tẩu. Ban đầu ta nghĩ rằng hắn không phải người ham mê nữ sắc, lại không ngờ hắn là người như vậy… Ai.”
Chiêu Nhan đơn thuần chính trực đang thương tiếc nàng vô cùng sâu sắc.
Trong lòng nàng ta, Tạ Trọng Sơn bách chiến bách thắng vốn là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, hiếm có trên đời. Nếu là đại anh hùng, phẩm hạnh chắc chắn phải đoan chính không tỳ vết, ai có thể ngờ hắn phạm sai lầm, lại làm ra mấy việc hạ lự như cướp thê cướp nữ nhi người ta, chiếm giữ nữ nhi và thê của người ta. Có thể thấy “Sắc mê tâm khiếu” trong sách nói không phải là tin đồn vô căn cứ.
Đại anh hùng trong lòng trở thành một người giấy bị phá vỡ ngay từ lần chọc thủng đầu tiên, đại ca mình luôn kính yêu xưa nay trở thành cường đạo dâm tặc bị người ta phỉ nhổ, Chiêu Nhan còn chưa kịp thương tâm cho mình thì đã bắt đầu khổ sở thay cho Tạ Quỳnh.
Tạ Quỳnh lại muốn đỡ trán, muốn đánh đuổi tiểu cô nương với sự thiện lương khiến kẻ khác không nhịn được muốn choáng váng này đi. Nàng ta cứ tỉnh là đi theo phía sau mình với khuôn mặt nước mắt rưng rưng, rất giống như nàng bắt nạt nàng ta.
Có thể thấy đôi khi đứa trẻ được sinh ra với cái miệng quá kín hay quá mức thông minh cũng không phải là chuyện tốt.
Đứa nhỏ còn không biết bản thân dỗ dành người khác lại rước lấy phiền phức cho a nương đang cột cung nỏ trên cánh tay mình, trong tay cầm lưỡi đao ngắn, trên cổ còn đeo một chiếc còi huýt sáo bằng ngọc, chạy nhanh vào trong phòng, nhào vào bên người Tạ Quỳnh, phía sau còn dẫn thêm hai người đến.
Một người đương nhiên là Tạ Trọng Sơn, người còn lại là một nam tử mặc áo đạo sĩ trông có vẻ rất phóng khoáng, da mặt bị gió bụi làm nhòe không nhìn ra khuôn mặt thật. Chiêu Nhan thấy nam tử kia giống như tìm được tâm phúc của mình, vừa kêu “Nhị ca”, vừa lén chọc chọc rồi chỉ trích đại ca bằng ánh mắt.