"Vẫn chưa à?"
Thiếu niên ác liệt, rõ ràng là nhân cơ hội bắt nạt nàng.
Tạ Quỳnh khóc không ra nước mắt, không biết bây giờ nàng thừa nhận với hắn thì có tốt hơn không. Nàng chỉ biết lắc vòng eo trong sự khiêu khích của hắn, lập tức rước lấy sự quấy đảo kịch liệt hơn.
"Nàng ngốc thật."
Được rồi, thì ra là Tạ Trọng Sơn muốn được quang minh chính đại mắng nàng.
Nhưng nàng cũng chưa từng bắt nạt hắn như thế mà?
Tạ Quỳnh khó chịu, muốn cãi lại, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ tủi thân nói một câu: "Ta chính là cô nương ngu ngốc."
Nếu nàng thật sự thông minh thì sao có thể không nhận ra tình ý của hắn trong thời gian dài như thế?
Nếu nàng không ngu ngốc, sao lại có thể dễ dàng giày xéo tâm ý của hắn như thế?
Nếu nàng không ngu ngốc, sao nàng có thể cam tâm tình nguyện nằm ở trên giường mặc cho hắn bắt nạt như thế?
"Tốt lắm, cô nương ngu ngốc, nàng không đoán ra, ta có lòng tốt nói cho nàng nghe, rốt cuộc ta là gì của nàng."
Tạ Trọng Sơn đã không còn nhịn nổi nữa, hắn gần như xé rách quần áo của mình ra, làm cho mình giống với thiếu nữ dưới thân, cả người trần trụi bại lộ ra dưới ngọn đèn dầu mờ ảo
Ngón tay cứng rắn linh hoạt lui ra ngoài, mang theo một chất lỏng trong suốt thơm tho, khiến cho huyệt thịt của Tạ Quỳnh cảm thấy trống rỗng khó chịu. Cũng may lập tức có một c/ôn th/ị/t còn cứng rắn hơn nhiều để ở cửa huyệt, sắp bù vào chỗ trống lần nữa, cho cái miệng nhỏ tham lam dâm đãng này được ăn no.
Thiếu niên hoàn toàn áp chế nàng, mùi rượu và hơi thở sạch sẽ dễ ngửi trên người hắn giao triền cùng một chỗ, bao lấy Tạ Quỳnh. Tóc đen của hai người vén lên, hơi thở cũng quấn vào nhau, nàng lại nhìn thấy chính mình trong đôi mắt vừa đen vừa tươi đẹp của thanh niên.
"Ta và nàng không có quan hệ gì cả. Kiếp trước chưa từng quen nhau, kiếp sau cũng là người lạ. Đời này ta chỉ là một hái hoa tặc, đi ngang qua nhà nàng, thấy tiểu nương tử nàng xinh đẹp nên ép nàng tới có một đêm xuân với ta."
Thiếu niên mỉm cười, nói một câu là lại hôn lên môi nàng một chút. Hàng mi trên mắt hắn đen như vậy, mắt phượng mênh mông sóng nước, ngay cả mồ hôi trên trán cũng tạo ra vẻ tuấn mỹ nhẹ nhàng.
Nhưng mà Tạ Quỳnh nghe xong lại đã thẹn lại cảm thấy thẹn hơn.
Sao trước kia nàng không nhận ra Tạ Trọng Sơn thích chơi kiểu này?
Hắn đã học được mấy lời thoại bảo thủ ướt át này từ đâu, cố chấp ghép tiểu thư khuê các và hái hoa tặc thành một đôi như thế?
"Kêu đi, sao nàng lại không kêu? Có phải ngu ngốc đến mức ngay cả sợ hãi cũng quên rồi không? Chờ đại gia ta giày vò nàng thêm à?"
Tạ Trọng Sơn diễn kịch, thẳng lưng đâm vào hoa h/u/yệt, bàn tay còn nắm lấy bộ ngực của Tạ Quỳnh, thô bạo nắn bóp sữa ở chỗ kia.
Đầu vú nhạy cảm sao có thể chịu được sự ma sát này, dễ dàng trào ra sữa ngay. Mùi tanh thơm và mùi rượu, mùi nữ nhân xen lẫn vào nhau, trong màn trướng chỉ còn lại khung cảnh kiều diễm của hai người.
Tạ Quỳnh... Tạ Quỳnh nhịn xuống sự ngu xuẩn này.
Nàng vòng tay qua hắn, toàn bộ mồ hôi trong lòng bàn tay nàng hòa vào mồ hôi trên cổ hắn.
Trong đôi mắt tối đen như mực của thiếu niên đều là sự kiêu ngạo và tàn nhẫn giả vờ, nàng lại cảm nhận được rất rõ ràng về sự dịu dàng của hắn.
"Đại gia tha mạng. Ta... Ta..."
Nàng vắt hết óc, sau khi uống rượu xong thì đầu óc vốn đần độn, làm sao cũng không nghĩ ra một câu nói đầy đủ được.
Nhưng mà không sao, dù sao nàng say rồi thì nói gì cũng chẳng sao cả.
Tạ Quỳnh giả vờ đùa giỡn. Rõ ràng là tiết mục hái hoa tặc tấn công
tiểu thư khuê các vào ban đêm, lại bị nàng đảo lại thành vở diễn dâm đãng tiểu thư thông đồng làm bậy với người kia luôn.
"Ta thích huynh. Vừa thấy huynh thì trong lòng rất vui mừng..."
Tạ Trọng Sơn nghe xong thì nhíu mày cười lạnh, sống lưng cũng thể dừng lại cử động đưa đẩy của mình, mới một chút đã đút vào non nửa c/ôn th/ị/t cho Tạ Quỳnh.
"À, thì ra nhìn nàng giống như một nữ nhi băng thanh ngọc khiết, lại không ngờ rằng là một dâm phụ không tuân thủ nữ tắc, thích ăn t/inh d/ịch của nam tử không? Thích thì ta lập tức đút cho nàng."
Tạ Quỳnh bị thúc đến nỗi lập tức mê loạn, Tạ Trọng Sơn cũng thở dốc theo.
Huyệt của nàng vô cùng thơm ngọt, vừa cắn đã mút hắn thật mạnh, khiến cho những lời thô tục bỉ ổi của hắn còn chưa nói ra mà đã phải nuốt xuống lại hết.