Mục lục
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiến niên mặc đồ đen xưa nay vẫn luôn đối xử nhỏ nhẹ dịu dàng với nàng lại ảm đạm mặt mày, chỉ nói: “Nó không nghe lời ngài nói. Ngài mắng nó___ Tuy nó chỉ là một con vật nhưng ngài cũng không thể yêu cầu bất cứ lúc nào nó cũng phải nghe lời ngài. Ưng có linh tính.”

Huống chi là người nữa?

Hắn là người rõ ràng. Một nam tử đứng trước mặt nàng, lại phải nhẫn nhịn nhìn nàng đứng bên cạnh một người khác cực kỳ xứng với nàng.

“Ngươi___”

Những cảm giác tội lỗi hiện ra trước đó đã lập tức biến mất không còn gì.

Tạ Quỳnh không ngờ Tạ Trọng Sơn lại dám chống đối lại theo kiểu nửa cứng nửa mềm như thế. Lại còn ở trước mặt Thôi Lãnh, vô lễ ngầm làm mất mặt mũi của nàng như vậy.

“Ta mặc kệ, tóm lại là ngươi nên trông coi A Bảo cho tốt đi. Nó là do ngươi mang đến, ngươi chính là chủ nhân của nó. Quản giáo nó là chuyện của ngươi.”

Tạ Quỳnh lựa chọn quên đi nàng đã nuông chiều A Bảo như thế nào trong khi Tạ Trọng Sơn dạy dỗ nó, hết lần này đến lần khác thả nó ra để trốn thoát khỏi sự trừng phạt của Tạ Trọng Sơn, nhõng nhẽo làm đồng lõa với A Bảo khi Tạ Trọng Sơn tức giận đến nhíu mày như thế nào.

Nàng chỉ nhớ mình vừa trốn thoát khỏi trong tay Chương Ngôn Chi, hắn không kịp tới cứu nàng, hiện tại lại ngỗ nghịch quá đáng với nàng như thế___ Rõ ràng hắn nên nghe lời nàng vô điều kiện!

“Chuyện của ta? Cả ngài cũng có đôi khi không tự lo được cho bản thân đấy chứ___”

Mặt mày Tạ Trọng Sơn giãn ra, cười lên rất giống một tên vô lại. Ánh mắt khiêu khích lại như có như không nhìn qua mặt Thôi Lãnh, chứ không phải với Tạ Quỳnh đang cáu kỉnh với hắn.

Người thông minh như Thôi Lãnh cũng gần như đã hiểu ra chỉ trong chốc lát rằng Tạ Trọng Sơn đang chơi trò gì với hắn ta___ nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống một thiếu niên gia phó đứng đắn, lại đang dùng cách này để đường hoàng nói cho hắn ta, Tạ Quỳnh thân cận với Tạ Trọng Sơn hắn như thế nào___ Nàng chưa từng ngang ngược kiêu căng với Thôi Lãnh hắn ta như thế.

Mấy năm nay Thôi Lãnh đọc qua không ít sách, tính cách cũng được trưởng bối trong nhà luyện đến mức vô cùng bình thản. Lúc này hắn ta bị Tạ Trọng Sơn nhìn thoáng qua, bản tính trời sinh trong lòng lại dâng lên một khí phách thiếu niên. Lập tức ứng chiến ngay.

“Trùng nương. Đừng hồ nháo như thế, nàng quên trên người hắn còn có vết thương à? Vẫn nên băng bó cho hắn trước đi, ta cũng không bị thương, nàng đừng như thế nữa…”

≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)

Nhưng mà Tạ Quỳnh đã không nghe lọt tai những lời an ủi khuyên giải của trúc mã ngày xưa nữa.

Bởi vì Tạ Trọng Sơn cố ý duỗi cánh tay ra trước mặt nàng, huýt sáo một tiếng, A Bảo lại ngoan ngoãn đậu lên tay hắn giống như cây bông sậy.

Tạ Quỳnh càng cảm thấy tức hơn, nói đúng ra thì vừa rồi A Bảo đã bị Tạ Trọng Sơn xúi giục nên mới có thể cố ý chọc phá Thôi Lãnh.

Nhưng vì sao Tạ Trọng Sơn phải làm như vậy?

Vì ghen tỵ sao?

Hay là vì không muốn nhìn thấy nàng nói thêm mấy câu với Thôi Lãnh?

Nhưng hắn là ai, bởi vì nói được câu chỉ cần nàng vui vẻ là hắn vui vẻ rồi tự cho mình rất giỏi, được xen vào những chuyện quan trọng của nàng sao?

Hay là hắn nhớ đến việc nàng dần xa lánh sau ván cờ năm đó, vì vẫn giữ buồn bực đến giờ nên muốn trả thù nàng?

Tạ Quỳnh chỉ lạnh mặt, như thế còn chưa đủ, một ngày sau đó nàng không có được nổi một chút vẻ mặt hòa nhã với Tạ Trọng Sơn.

Nhưng mà Thôi Lãnh cố ý sắp xếp chỗ ở của nàng và Tạ Trọng Sơn ở một Nam một Bắc, đó là hai viện có khoảng cách xa nhất trong phủ hắn ta, nàng cũng không quá để ý đến nơi ở của Tạ Trọng Sơn.

Cho đến buổi tối, nàng từ chối được thị nữ để mình tự tắm rửa thay quần áo xong, khi nằm ở trên chiếc giường mềm, cũng vẫn còn buồn bực nơi khóe miệng vì một chút chuyện vào ban ngày.

Thị nữ có vẻ ngoài xinh đẹp bước nhẹ bước chân đi vào thả màn thay Tạ Quỳnh, dập tắt ngọn đèn dầu cho nàng, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Đã lâu rồi Tạ Quỳnh không ở trong phòng ngủ xa hoa đẹp đẽ như thế.

Cho dù là chiếc gương đồng trông rất quen thuộc trên chiếc bàn gỗ hoa hồng đỏ hay là chuỗi vòng và trâm cài bằng châu ngọc xinh đẹp trong chiếc hộp trước mắt, sự tỉ mỉ và những tâm tư bí mật của Thôi Lãnh đối với nàng đều được bộc lộ ra không che giấu gì.

Nhưng trong lòng nàng tối nay lại vướng bận về Tạ Trọng Sơn, người như đột nhiên không theo ý nàng nữa.

Chỗ cửa sổ phát ra tiếng động. Có người gõ nhẹ ba tiếng.

Khung cửa sổ đóng chặt, người tới loay hoay một lúc mới nhẹ nhàng mở ra rồi tiến vào trong phòng___ Cũng vì sợ hái hoa tặc lẻn vào khuê phòng, Tạ Quỳnh đã cố ý kêu thị nữ khóa kỹ cửa sổ, không chừa lại một chút khe hở nào cho hắn.

Nhưng Tạ Trọng Sơn vẫn vào được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK