Điều Tạ Trọng Sơn muốn từ Tạ Quỳnh không chỉ có như thế, còn có sự vui vẻ tràn ra không thể kìm nén từ trong lòng hắn.
Hắn càng vui vẻ thì làm càng nhanh.
Gần nhất là liếm da thịt còn chưa đủ, hắn hết liếm rồi lại cắn, chà xát làn da mềm mại bình thường luôn được mái tóc đen dài mềm mại che lại. Cơ thể dán lại đến mức không thể gần hơn, khi rút ra cắm vào gần như muốn nhét luôn cả túi trứng vào trong nàng luôn mới chịu được. Hắn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, xoa bầu ngực đẫy đà của nàng, ôm nàng vào trong lòng, ôm suốt không chịu buông tay, chỉ ôm nàng trong lòng thôi thì mãi mãi cũng không thể thỏa mãn nhu cầu muốn nhồi nhét.
Người thiếu niên dư thừa tinh lực..
"Không cần nữa, tối nay hãy quên đi, được không... Ưm á... Ta không chịu nổi..."
Tạ Quỳnh chỉ cảm thấy mình sẽ chết trong những cú thúc của Tạ Trọng Sơn, nhưng nàng lại không nghe thấy câu trả lời của hắn, hắn lại càng nhanh hơn, làm cho nơi hai người kết hợp phát ra tiếng rung bạch bạch.
"Trùng Nương hơi thở gấp, sao ta có thể nhịn được?"
Giọng nói của Tạ Trọng Sơn mông lung giống như đến từ trên trời, xoắn lại thành một sợi dây leo cuốn lấy cơ thể hắn, hợp lại làm một với nàng không muốn chia lìa.
Bên ngoài và bên trong màn giống như hai thế giới.
Bên ngoài màn là bóng đêm thâm trầm, lư hương đốt cháy vẫn còn ấm, ngoài cửa sổ bị người cạy mở có thể nghe được mơ hồ tiếng hót của chim đêm. Nhưng trong trướng chỉ có một đôi uyên ương đang quấn lấy nhau, từng đợt âm thanh dâm đãng kia chỉ bay ra ngoài một nửa, khiến cho cây cổ thụ già nhất trong viện ngoài cửa sổ như được hồi sinh.
Uyên mộng tầng lớp, đêm dài mơ màng.
Dù vậy Tạ Quỳnh cũng cảm thấy không được tự nhiên. Hơn nữa khi trang điểm lúc sáng sớm, nàng nhìn vào đôi mắt dịu dàng trong sạch của thị nữ Thủy Liên Liên, nàng lại càng cảm thấy mình đã làm ra chuyện sai lầm hồ đồ hơn.
Nàng mất tự nhiên nên muốn tìm người khác gây chuyện, Tạ Trọng Sơn lại trở về viện của mình, không còn đi qua đi lại trước mắt nàng, nàng lập tức gây khó dễ cho A Bảo.
Tên tiểu tử này đã quen với việc gặp người và xin đồ ăn rồi.
Khi Tạ Trọng Sơn ở đó thì nó ngoan như con chim cút, không có Tạ Trọng Sơn ở đó thì nó không hề nghe lời của nàng chút nào. Còn khi thấy Thôi Lãnh thì lại càng quá đáng hơn, kiêu ngạo quậy phá đến nỗi Tạ Quỳnh phải nhốt nó vào lồng khóa lại, nhốt nó lại một lần, thuần phục sự nổi loạn của nó.
"Xích Phúc ưng khó thuần phục được tính cách trời sinh, nó vốn cao ngạo mãnh liệt, chỉ có thể ở bên người có duyên. Có lẽ là ta với nó vô duyên, Trùng Nương đừng cưỡng cầu. Hay là mặc kệ nó, chúng ta đến phòng khác nói chuyện là được."
Thiếu niên tuấn tú vừa vào trong viện nàng đã bị A Bảo mổ rách ống tay áo đang nhíu mày trốn ở dưới mái hiện, nhìn thấy Tạ Quỳnh rối rắm thì lập tức lên tiếng giải vây cho nàng.
Thôi Lãnh luôn như thế, quân tử đoan chính.
Tạ Quỳnh luôn có thể nhận được sự dịu dàng hiếm có kia cũng Thôi Lãnh.
Nàng cũng từng bị tim đập nhanh không thôi vì những sự cẩn thận đó, nghĩ đến việc Thôi Lãnh luôn đối xử khác biệt với nàng, nhưng càng về sau lại càng hiểu hắn ta, lại càng hiểu được hắn ta có tính cách coi trọng lễ nghi. Đối xử tốt với nàng bởi vì nàng là nữ nhi Tạ gia, sau này cũng rất có thể sẽ trở thành thê tử của hắn và bước vào Thôi gia.
"Để huynh chê cười rồi. Vật giống như chủ nhân. A Bảo cũng học theo thói xấu của tên kia thôi. Ít nhiều gì cũng để cho hắn dạy dỗ, hắn thì lại không nghe" Tạ Quỳnh lại mở cánh tay ném A Bảo đi, cũng không quan tâm nó mà bắt đầu nói chuyện ồn ào: "Huynh đến tìm ta là vì chuyện gì?"
Nàng đi đến bên cạnh Thôi Lãnh.
Hôm qua Thôi Lãnh nghĩ đến việc nàng bị dọa, cũng chưa nói nhiều lời đã sớm sắp xếp viện cho nàng nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ lại có tên
trộm phá cửa sổ lẻn vào ban đêm, Tạ Quỳnh cảm thấy bản thân mình còn mệt mỏi hơn cả hôm qua.
"Khụ "