Cũng may thủ vệ bị đôi mắt đẫm lệ của Tạ Trọng Sơn bức bách.
Cho dù kinh ngạc vì dung mạo của hai nữ tử thì cũng không dám nhìn nhiều thêm, chỉ quét mắt một chút rồi vội vàng lui ra ngoài.
Phu xe thét to lên, cuối cùng xe ngựa cũng đi được thêm lần nữa, bỏ lại Uyển Thành nguy nga xa xa ở phía sau.
Tạ Trọng Sơn buông lỏng tay ra, cũng buông lỏng bàn tay nắm cổ tay Tạ Quỳnh.
Vốn nghĩ sẽ có một trận đánh ác liệt rồi, không ngờ thật sự để cho bọn họ qua được.
Hắn âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, giây tiếp theo mở rộng hai tay ra, xương cốt ở chỗ vai gáy phát ra một tiếng giòn vang. Sự vui sướng sau khi bả vai co lại được giãn ra bất ngờ vô cùng thoải mái làm cho hắn không nhịn được mà thở dài một tiếng.
“Tạ Trọng Sơn.”
Từ sau khi thủ vệ mở cửa xe ra Tạ Quỳnh vẫn chưa ngẩng đầu, nàng cứ cúi đầu kêu một tiếng.
Nàng vẫn cúi đầu như thế, ngoại trừ những bộ váy sam nhiều nếp gấp nhăn trên người mình thì không nhìn thấy những thứ khác.
“Hình như ta rất vô dụng đúng không?”
Tạ Quỳnh còn chưa nói xong đã bắt đầu nghẹn ngào. Từng giọt nước má chảy xuống từ hai má, trên mù bàn tay còn có vệt nước uốn lượn, rồi lại rơi xuống dung nhập vào trong váy sam, không còn chút tung tích nào.
“Tạ gia không còn, ta không làm không giúp được cái gì mà còn muốn ngươi tới cứu ta. Chỉ có thủ vệ vừa rồi kia mà cũng phải để ngươi tới giải vây cho ta.”
Những lúc chật vật nhất nghèo túng nhất của nàng đều bị người khác nhìn thấy, người đó lại còn là Tạ Trọng Sơn mà nàng từng khinh thường nhất.
Bây giờ chắc hắn đang âm thầm kinh thường nàng ở trong lòng đúng không? Cảm thấy nàng thật đang chê cười đúng không? Rõ ràng đã lưu lạc đến nhường này rồi, ngay cả một thủ vệ cửa thành còn có thể dọa nàng được mà vẫn còn cố giữ lấy sự đoan trang của một quý nữ.
“Trùng nương ngài…”
Tạ Trọng Sơn cứng người. Nước mắt nàng như thiêu cháy lòng hắn, hắn muốn lau đi nước mắt trên má nàng, lại ngại sự căn dặn lúc trước của nàng mà không dám độgnt ay.
“Ta thật sự quá vô dụng rồi…”
Tạ Quỳnh nghẹn ngào, chỉ muốn làm cho nước mắt nín nghẹn lại, nhưng càng nhịn lại càng tủi thân.
Nàng không chỉ khóc vì sự vô dụng của mình. Có một số việc có thể khóc ra được, có một số việc lại chỉ có thể nghẹn lại ở cổ họng, ép cho ngực phát đau lên.
Cơn hỏa hoạn của Tạ viên, người Tạ Thị bị đày ra vùng biên cương xa xôi, cấm quân ở sau cửa Thôi phủ, cơ thể bị hương dược làm cho choáng váng khác thường… Những gian nan vất vả bị chặn lại ở ngoài cổng của Tạ Thị hiển hách ngày xưa đã ập đến trên người nàng lần đầu tiên, cũng làm cho nàng cảm thấy thất bại mờ mịt.
“Đủ rồi.”
Tạ Trọng Sơn cắn răng quát khẽ, hắn nghe đủ cũng nhịn đủ rồi. Đôi tay dài mở ra ôm Tạ Quỳnh vào trong lòng, cưỡng chế sự giãy dụa liên tục của nàng.
“Ngài nói lung tung gì đấy? Cái gì vô dụng? Cái gì gọi là ngài liên lụy ta?”
Nàng rơi nước mắt ở trước mặt hắn là vì lí do hoang đường này sao.
“Ta vốn nên bảo vệ ngài chu toàn. Trùng nương, ngài là tiểu thư của Tạ gia, là chủ nhân của ta. Ta…”
Thiếu nữ trong lòng co lại, trước vạt áo hơi ẩm ướt.
Tạ Trọng Sơn than nhẹ một tiếng, nuốt xuống lời nói chưa thể nói ra, chỉ thấp giọng an ủi: “Khóc đi, không sao cả, ta biết ngài đang thương tâm.”
Hắn chậm rãi vỗ về lưng nàng, hoàn toàn không hề để ý đến lời dặn “Không được chạm vào nàng”.
Tạ Quỳnh ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, trong đôi mắt đẫm lệ mông lung chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên vẽ mày tô mi đang rũ mắt nhìn nàng. Cái tay trên lưng kia lại vỗ về từng chút từng chút một làm cho nàng nhớ trước đây, khi nàng quấy khóc, mẫu thân cũng dịu dàng dỗ dành nàng như thế.
Thiếu niên trước mặt tiếp tục dịu dàng trấn an nàng: “Sao thế? Khóc mệt rồi à?”
“Không phải.”
Tạ Quỳnh ngấn nước mắt lắc đầu.
“Lúc ngươi mới chạm vào ta, đụng vào chỗ đó của ta… Đau quá.”