Hắn đã định tiếp tục bảo vệ nàng, vì vậy phải tốn chút công phu để ở một bên.
Nhưng mà bây giờ điều hắn có thể làm cũng chỉ có là yên ổn thay thứ thuốc tốt nhất cho nàng dưới sự quấy rầy của nàng.
Cho dù… Cho dù Tạ Quỳnh không nhận tình cảm của hắn, cho dù như thế cũng muốn kéo hắn lên trên giường.
Đôi môi màu hoa đào hé ra rồi khép lại, quần áo càng kéo càng lỏng ra, mơ hồ hiện lên màu trắng nõn như ngọc, bầu ngực đẫy đà căng hơn cả mỡ cừu___ Đêm qua khi hắn bóp trong tay đã nghĩ rằng, đương nhiên chúng nó còn mềm mại hơn khi chỉ nhìn bằng mắt rất nhiều.
“Nàng đã nghĩ xong chưa? Tiếp theo muốn đi đâu đây? Muốn đi theo đoàn xe ngựa của Tạ gia, hay là quay về Uyển Thành tìm…”
Vì để thoát khỏi sự quyến rũ của bầu ngực kia, Tạ Trọng Sơn tóm lấy vấn đề nặng nề mà nói.
Nhưng vấn đề này quá mức nặng nề rồi.
Nặng đến nỗi khiến Tạ Quỳnh im lặng không nói gì mà chỉ lùi về chỗ cũ.
Quần áo đã thu lại, đừng nói lời vô nghĩa, ngay cả bả vai cũng nặng xuống, rũ mắt xuống tự biến bản thân thành kẻ câm điếc___ Nàng đang nghiền ngẫm dụng ý của Tạ Trọng Sơn, cũng thật sự là tình trạng ngượng ngùng ngay sau đó.
Cho dù là quay về Tạ gia hay là đi Uyển Thành, trên người nàng vẫn còn hôn sự với Thôi Lãnh, không nói đến Thôi Lãnh nghe xong sự việc ở Liêu Châu xong có còn tình nguyện cưới nàng hay không. Chính muốn báo thù thay cho a tỷ, bọn họ tiếp tục đi cầu xin hắn ta.
Nhưng mà…
Tạ Quỳnh vẫn còn do dự, điều đó rơi vào trong mắt Tạ Trọng Sơn.
Tạ Trọng Sơn hiểu rõ trong lòng nàng còn nghĩ đến Thôi Lãnh, rõ ràng trước đó hắn là do tự mình dẫn tới, trong lòng hắn lại sinh ra một sự tức giận cực kỳ lớn.
“Chân ta không tốt, làm sao cũng không đi được. Trước khi chân bị thương, cũng chỉ có thể đi theo huynh. Còn về chuyện đi đâu…”
Tạ Quỳnh quyết tâm làm đà điểu một lần nữa, đá vấn đề khó khăn này cho Tạ Trọng Sơn.
“Huynh nói đi.”
Thiếu nữ không quen mở miệng làm nũng một khi đã lên tiếng thì sẽ khiến cho Tạ Trọng Sơn biết được cái gì gọi là trên đầu có một cây đao. Nàng không cần lõa lồ cơ thể, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn qua, cằm đầy đặn, mắt rũ thướt tha, tóc đen không cần tết tóc cũng có được một thần thái mềm mại.
Hắn còn nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Tạ Quỳnh, vừa rồi còn thật cẩn thận thay dầu thuốc cho nàng, thả lỏng gân cốt. Nghe nàng nói chuyện xong lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ: Nếu chặt đứt hai chân nàng, vậy chẳng phải nàng sẽ vĩnh viễn đi theo hắn, vĩnh viễn nghe theo lời hắn nói sao?
Hắn chỉ âm thầm nghĩ như vậy, cơn tức lập tức bị đè ép xuống, trên mặt không nhịn được mà mỉm cười. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình là một nam tử vừa thông minh vừa quyết đoán, xứng đáng để Tạ Quỳnh gặp được hắn.
Nhưng mà Tạ Quỳnh lại bắt đầu lộn xộn, nàng lấy một chân khác đá đá ngực hắn, nhẹ như chim tước. Tạ Trọng Sơn cầm theo, nắm trong tay xoa xoa nhẹ nhàng, xoa rồi cảm thấy hơi thương tiếc___ Trắng như măng non, mềm như lá liễu, khi vòng qua eo hắn vào ban đêm còn có thể run lên nhè nhẹ, đúng là phong cảnh khó tìm trong nhân gian.
Nếu cứ thế bẻ gãy. Chỉ sợ nàng đau thì hắn cũng sẽ đau lòng.
Tạ Trọng Sơn không cười, xem suy nghĩ vừa rồi chỉ là mình vừa mới kích động.
“Thế nào? Huynh đi đâu thì ta đi theo đó, huynh muốn ta làm cái gì thì ta làm cái đó.”
Tạ Quỳnh còn xem Tạ Trọng Sơn là một người tốt độc nhất vô nhị, luôn muốn dỗ dành hắn được dễ chịu.
Nhìn thấy hắn nở nụ cười rồi lại không cười, lại càng làm ra những khiêu khích không biết giới hạn hơn, chân không đau đều vói vào quần áo, giẫm lên ngực hắn mà chọc ghẹo.
Trái tim như sát. Có phải phía dưới của lang quân cũng đã cứng như tượng sắt rồi, thật ra Tạ Quỳnh rất muốn tìm tòi đến tột cùng.
Nhưng mà lang quân của nàng chỉ nhắm mắt hít khí, hơi thở lúc này cũng cứng lại như suy nghĩ, lập tức đứng dậy đè lại thiếu nữ không hề ngoan ngoãn này rồi mặc quần áo xuống lầu.
Cũng may Tạ Quỳnh không nóng vội.
Hơi xuân se lạnh. Gió lạnh sáng sớm quá lạnh làm cho xương cốt khó giãn ra được, trước khi vết thương của nàng tốt lên thì vẫn còn thời gian để lấy lòng hắn.