Nàng nhẹ nhàng lắc đầu. Nhưng mà có ích lợi gì đâu?
Nàng nhìn thấy bóng dáng của mình trong nước, nàng vẫn yểu điệu động lòng người như cũ, khi đi dạo trong khu vườn đầy sắc xanh đỏ thì có thể hấp dẫn rất nhiều người ngoái đầu nhìn lại. Nhưng sự kiêu ngạo ngây thơ lúc trước đã héo rũ rồi, chỉ có năm năm mà đã không còn nhìn thấy bóng dáng của năm đó nữa.
Thời gian tốt như thế này, mang phu quân của nàng về, làm cho hắn từ một thiếu niên ít lời đáng tin trở thành một nam tử do dự hay đắc ý.
Tuy rằng cảnh xuân tươi đẹp của nàng đã qua, từ từ suy héo. Mà sự tuấn lãng của hắn thì càng lúc càng tăng lên, vẫn là một tướng quân tay cầm binh quyền quan trọng.
Nhưng hắn còn sống, như thế là đã đủ rồi.
Tạ Quỳnh mỉm cười, lại nói tiếp: “Hoa phủ đã đính hôn ta với lục lang quân Lưu gia. Hắn là con trai trưởng của Lưu gia. Nếu thuận lợi thì hôn kỳ sẽ quyết định vào mùa trăng xuân năm tới. Đến lúc đó nếu huynh muốn đến thì ta sẽ sai người đưa thiệp cho huynh.”
Giọng nói của nam tử ngoài trướng nghe không ra vui buồn: “Lục lang Lưu gia? Lưu A Điển, là tên què đang để tang thê kia? Nàng muốn gả cho một người què để làm vợ kế sao?”
Tạ Quỳnh rũ mắt, có chút khó khăn. Sao hắn phải nói năng khó nghe như thế?
Bọn họ là một đôi phu thê thiếu niên tình cảm cứng hơn vàng, năm năm xa nhau, khi gặp lại thì bên cạnh hắn có thêm một nữ tử trẻ tuổi vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp, nàng có người dự bị khác bên ngoài thì không được sao? Nàng biết lễ nghĩa như thế, chẳng phải hắn nên vui vẻ đừng oán trách nàng cản đường của hắn hay sao?
“Ngươi què Lưu gia cái gì? Hắn có thể báo thù cho nàng? Hay là hắn có thể đối phó Thôi gia thay cho nàng?”
Trong giọng nói của Tạ Trọng Sơn có thêm một ý cười khinh miệt.
Tạ Quỳnh suy nghĩ, hắn nên cười, nhưng hắn cũng không nên khinh thường nàng, không nên nghĩ nàng không chịu được như thế.
“Ta không cần hắn giúp ta. Sao huynh biết bây giờ ta nhất định phải có người giúp?”
Hơi thở của Tạ Trọng Sơn đã sớm loạn, quyển sách trên tay hắn bị hắn nắm đến nỗi có nếp uốn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh nữ tử ở sau màn sa. Trong lòng nổi lên giận dữ, lại cố gắng làm cho giọng nói nghe thật nhẹ nhàng bâng quơ: “Được, vậy nàng nói cho ta nghe, không dựa vào người khác thì nàng định báo thù như thế nào?”
Tạ Quỳnh giật mình, đầu gối trượt, ngâm người vào trong nước, chỉ để lộ một đôi bả vai cân xứng.
Nàng chưa từng nói cho người khác nghe về cách này, nhưng nói cho hắn thì cũng không sao.
∫yeungontinh.vn∫
“Năm đó a tỷ có một thị nữ, tên là Tố Nương. Khi Thôi Lãnh đưa quan tài về phương Bắc, nàng ấy cũng đi về Thôi phủ cùng. Năm đó ta vẫn luôn nhờ người tìm hiểu tin tức Thôi phủ, tìm được Tố Nương. Tố Nương là nô tì trung thành của a tỷ, viết thư nói cho ta biết, nói Thôi Diễm nhớ a tỷ, từ năm đó đến giờ vẫn luôn một mình. Hắn ta còn ra lệnh cho mấy người cũ bọn họ hầu hạ ở trước mặt, thực hiện cuộc sống hàng ngày, xem như a tỷ đang còn sống.”
Gia chủ Thôi Diễm không phải là người nắm quyền hiện giờ của Thôi gia. Gần mấy năm qua hắn ta càng suy sụp hơn, giống như bị nhiễm bệnh nặng, những chuyện chính sự đều giao cho đệ đệ nhỏ Thôi Lãnh. Thiếu niên trúc mã hiên ngang ngày xưa, hiện giờ cũng đã là đại tư mã trên triều đình, vô cùng oai nghiêm.
Chữ của Tạ Quỳnh là Tạ Chương dạy, những gì nàng biết ngoại trừ bản thân thì cũng không ai nhận ra. Năm ngoái nàng đã viết qua loa mấy bức thư cho Tố Nương, để cho nàng ấy thăm dò Thôi Diễm, quả thật Thôi Diễm không nhìn ra sơ hở gì, còn cho là thê tử đã chết sớm của hắn ta viết cho hắn ta, gấp lại thành miếng nhỏ, đặt ở dưới gối.
“Ngày giỗ của a tỷ năm tới cũng là lúc ta sẽ đi Uyển Thành, dẫn Thôi Diễm ở Tạ viên. Nơi đó là biệt viện của Thôi gia lúc này, Thôi Diễm đã xây dựng một tòa nhà giống như lầu thêu cũ của a tỷ trước đây. Đi cùng ta còn có tử sĩ mà Hoa gia cho ta mượn. Đổ dầu vào lầu rồi phóng hỏa, chờ ngọn lửa nổi lên, tử sĩ có thể giết Thôi Diễm giúp ta.”
Tạ Chương chết ở trong nước, vậy Thôi Diễm sẽ chết trong lửa. Một đôi phu thê bất hòa, ai cũng chết, lại áy náy hoài niệm, không biết như vậy để làm gì?
Tạ Quỳnh tự đánh giá mình không phải là người mưu trí trác tuyệt thông minh gì, có lẽ nàng không có cách đối phó được cả Thôi gia, nhưng chỉ cần có thể giết được chủ mưu ép chết Tạ Chương, vậy coi như nàng cũng không làm a tỷ… Thất vọng.
“Nàng ở trong địa bàn Thôi gia, giết gia chủ Thôi gia. Còn muốn sống yên ổn ra khỏi Uyển thành sao?”
Tạ Trọng Sơn cười nhạo một tiếng, ý lạnh trong lòng ôm lấy lửa giận từ từ dâng lên. Những năm gần đây hắn vẫn luôn đánh giặc, ở ngoài chiến trường đã từng chứng kiến những lần đối đầu nhiều không kể xiết, đối đầu với âm mưu, nhưng cũng chỉ là không có gì.