Hai người giống như buổi tối ở trấn Lạc Thủy, chọn một gian phòng ở trong quán rượu.
Tạ Quỳnh mơ hồ rửa mặt chải đầu rồi tiến vào trong chăn, cơn buồn ngủ lại biến mất không còn gì.
Nàng chỉ trợn tròn đôi mắt chờ Tạ Trọng Sơn. Tùy ý đá chăn đệm sang một bên, để lộ ra một bắp chân nhỏ trắng nõn mềm mại, sau đó là vòng eo thon thả xinh đẹp, tiếp theo là bộ ngực sữa đầy đặn mềm mại, hướng lên trên nữa là cần cổ thon dài mảnh mai và khuôn mặt mỹ nhân thẹn thùng sau khi đã rửa sạch vết bẩn.
Nhưng thiếu niên mặt lạnh kia sau khi tắm rửa xong lại mặc một thân đồ trắng đi ra, vẫn mặt lạnh như trước băng bó miệng vết thương cho nàng.
Đợi miệng vết thương ở cổ chân và tay nàng đã được băng lại kỹ lưỡng bằng những loại thuốc tốt nhất. Hắn không thèm nhìn nàng thêm lần nào nữa, chỉ dùng chăn bọc nàng lại cứng ngắc một cách thô bạo.
Sau đó hắn lại trải chăn đệm của mình ra trên mặt đất.
Tạ Trọng Sơn lại thật sự nằm ra đất nghỉ ở trước giường nàng.
Màn đêm buông xuống, thiếu niên vươn một ngón tay ra, ngọn đèn dầu lay lắt đã bị gió thổi tắt.
Tạ Quỳnh cắn răng, mở to mắt, vết thương vừa mới được đắp thuốc xong bắt đầu bị bóng đêm quấy phá, nổi lên đau đớn làm cho nàng hoảng hốt.
Tự dưng nàng lại tủi thân.
Vì sao chứ? Thật sự không thích nàng hay sao?
Lúc trước nàng hay trốn trên giường, ngay cả sợi tóc không lộ ra ngoài mà hắn cũng hận không thể nhào lên, sao tối nay lại không có phản ứng gì thế?
Ánh mắt Tạ Quỳnh hôm nay giống như hai hàng suối nước mắt. Khi vừa tủi thân thì nước mắt đã chảy giàn giụa.
Nàng nức nở trong đêm tối, mềm giọng gọi một tiếng: “Tạ Trọng Sơn.”
Thiếu niên dưới giường làm kẻ điếc trong đêm nay, nghe được cũng xem như không nghe, miễn cưỡng xoay người qua, không phản ứng lại.
Vì thế nên Tạ Quỳnh khập khiễng bước xuống giường, lê qua đó.
“Tạ Trọng Sơn, ngươi không nghe thấy sao? Ta đang khóc.”
Trong lòng thiếu niên cười lạnh một tiếng.
Hay cho một nữ nhi tự phụ, nàng khóc thì hắn phải theo dỗ, phải thấy đau lòng, phải trằn trọc, cả đêm không ngủ được hay sao?
Tạ Quỳnh đánh bạo tiến vào trong đệm chăn đã trải tốt. Cách hai lớp quần áo, rúc vào bên cạnh thiếu niên.
Bên cạnh người có thêm một mùi thơm ấm áp, thiếu niên ý chí sắt đá cũng mất đi khứu giác. Hắn xoay người sang chỗ khác, chỉ đưa lưng về phía nàng.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Hai mắt Tạ Quỳnh đẫm lệ lập tức, không quan tâm gì mà quấn quít qua chỗ hắn, ôm lấy vòng eo thon gầy của thiếu niên từ sau lưng.
“Tạ Trọng Sơn, trên người ta đau quá…”
Thiếu niên chỉ nhắm mắt lại, không nghe những lời làm nũng của mỹ nữ rắn rết còn nhỏ tuổi này nói với hắn nữa.
Luôn mồm gọi tên của hắn, trong lòng lại không biết người đang ái mộ hay Thôi Lãnh ở Uyển Thành hay là Chương Ngôn Chi ở Liêu Châu đây? Cũng hoặc là một công tử nào đó mà nàng gặp qua đã đánh mất trái tim rồi.
Tạ Quỳnh không kiềm chế được, nức nở càng to hơn, cuối cùng lại biến thành khóc lớn luôn. Nàng chỉ để cái trán trên lưng thiếu niên, toàn bộ nước mắt chảy ra dính vào trên người hắn.
“Tạ Trọng Sơn… Tiểu Sơn ca ca, Trùng Nương đau quá…”
Nàng vừa thút thít vừa khóc lớn, thế thì tối nay nàng sẽ khóc để mắt thành quả đào luôn cho hắn xem, không chỉ kéo làm nhăn nheo vạt áo trước ngực Tiểu Sơn ca ca của nàng mà còn khóc làm cho sau lưng hắn cũng ướt đẫm luôn.
Nhưng thiếu niên xưa nay vẫn luôn theo đuôi và xun xoe với nàng tối nay lại biến thành người gỗ, trái tim cũng biến thành tảng đá, không nghe không thấy cũng không nói gì. Ngay cả mặt cũng không muốn cho nàng xem.
Tạ Quỳnh chỉ là khóc, khóc đến tim như tro tàn, buông vạt áo trong tay ra rồi lại quay về giường của mình.
Lúc này Tạ Trọng Sơn lại cử động.
Hắn xoay người lại, kéo lấy cổ tay nàng. Rõ ràng không có đèn dầu, hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng rất rõ ràng nhờ ánh trăng.
Mặt thiếu niên không hề thay đổi, nhìn Tạ Quỳnh đang rơi lệ, chỉ nhìn và cười.
“Ta biết.”
Hắn vẫn luôn biết, biết nàng là một nữ tử ngu xuẩn nông cạn, xấu xa, ham hư vinh, ngạo mạn và độc ác nhất.
Ngoài ngoại hình ưa nhìn do phụ mẫu thân sinh ban tặng, những gì còn lại chỉ sợ là không trong sạch bằng cô nương câm làm việc cho ông chủ ở quán rượu.
Hắn luôn hiểu rõ nàng, biết nàng yếu đuối dốt nát, luôn ỷ vào thân phận mà xem thường hắn; biết nàng ham hư vinh hay xoi mói, không phải cẩm tú chi y thì không mặc; biết nàng phóng đãng lăng loàn, ngày hôm trước cho phép hắn, hôm qua cho phép Thôi lang quân, sáng nay lại cho phép Chương công tử.
Hắn còn biết nàng bạc tình lạnh lẽo như thế nào, cho dù trong lòng chán ghét hắn thì cũng có thể giả vờ thành bộ dạng đáng thương ngượng ngùng ái mộ.
“Là ngực đau? Lại bị tắc sữa à?”
Tạ Trọng Sơn chán ghét Tạ Quỳnh, nhưng hắn cũng chán ghét bản thân khi đối diện với nàng.
Tạ Quỳnh rưng rưng ngây thơ gật đầu, thiếu niên trước mắt lập tức kéo vạt áo của nàng một cách thô bạo.