Hắn cởi áo choàng của mình ra, nửa quỳ xuống trước mặt Tạ Quỳnh xong rồi mới dám đưa thứ mình cầm trong tay cho nàng.
“Dẫn ta đi trước đi, ta không thèm dùng mấy thứ đồ của ngươi đâu…”
Tạ Quỳnh gạt tay Tạ Trọng Sơn ra, thở gấp nói.
Nàng càng nói càng thấy khó thở, bản thân cũng biết quần áo của mình không đúng lăm, không cần thứ gì của Tạ Trọng Sơn, vậy nàng phải dùng cái gì mới có thể che được sự khác thường ở trước người mình?
Cũng may thiếu niên nửa quỳ kia vẫn còn rất cố chấp, nàng gạt tay hắn, hắn lại đưa qua nữa.
“Được rồi. Mau dẫn ta quay về Tạ viên đi!”
Cuối cùng Tạ Quỳnh cũng thỏa hiệp, nhận lấy áo choàng che lại vùng trước ngực, nhìn thấy Tạ Trọng Sơn không hề có ý định nhúc nhích gì.
“Tạ Trọng Sơn!”
Nàng kêu lên đầy oán giận, lúc này thiếu niên trước mặt mới có chút phản ứng.
Hắn vươn tay, đợi cho Tạ Quỳnh đặt tay lên thì mới chủ động đỡ nàng đứng lên, lại gập người trước mặt nàng.
“Đi thôi.”
Rốt cuộc vẫn là còn nhỏ tuổi.
Bàn tay thon dài thô ráp của thiếu niên, cảm xúc ấm áp trong bàn tay không biết sao lại làm cho lòng Tạ Quỳnh rung động.
Chân càng mềm hơn một chút, trên người cũng nóng hơn một chút, ngay cả chỗ mẫn cảm trước ngực bị đè ép phát đau lúc nằm úp sấp trên lưng thiếu niên giờ cũng trở nên tê dại.
Không đúng, nàng không thể như vậy!
Tạ Quỳnh ra sức cắn môi, không dám nghĩ tiếp nữa. Chỉ biết bộc phát sự bối rối trong lòng với Tạ Trọng Sơn đang quay lưng về phía nàng, giọng nói thúc giục đầy ác ý: “Còn không mau lên?”
Thiếu niên cúi đầu “Dạ” một tiếng, phi thân nhảy lên.
Giọng nói kia còn lạnh hơn cả bóng đêm, gần như tiêu tan ở trong tiếng gió đang gào thét bên tai Tạ Quỳnh.
Hắn cõng nàng trên lưng, theo sự phân phó của nàng, chạy đi trong Đế Đô Uyển Thành đã bị cấm đi lại vào ban đêm, cả đường né tránh lính gác đi tuần thành, tìm hơn nửa giờ thì mới có thể từ nơi gần Nhiên Hương phường trở lại Hoa Quế Nhai quen thuộc với Tạ Quỳnh.
Hoa Quế Nhai chính là nơi ở của thị tộc quyền quý Uyển Thành. Nói là phố nhưng là chiếm lấy mảnh đất xa hoa u tĩnh nhất trong Uyển Thành.
Quyền quý ở Uyển Thành lấy Tạ, Thôi, Trần, Dương, Tề là năm thế gia vọng tộc cầm đầu, năm đại tộc đều ở trong Hoa Quế Nhai, những tiểu thị tộc hoặc quyền quý thế gia khác có danh tiếng nhỏ hơn hoặc không có danh tiếng cũng đều chen chúc ở trong những hẻm nhỏ ngõ nhỏ ở Hoa Quế Nhai.
Tạ viên cũng ở trong phương Hoa Quế, chiếm được một miếng đất có thể nói là trong Đế Đô đó là từng tấc đất tấc vàng, cung cấp cho cuộc sống hàng ngày của người Tạ Gia.
Tạ Quỳnh đi tới nơi này, tới Hoa Quế Nhai, chính là tới nhà nàng rồi..
Nhưng tới nay, khi tựa vào trên lưng Tạ Trọng Sơn và trở lại Hoa Quế Nhai lần nữa, phong cảnh quen thuộc trước mắt lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng khác thường.
Đã bị cấm đi lại vào ban đêm nhưng ở chỗ sâu trong Hoa Quế Nhai vẫn có tiếng người ồn ào, bầu trời đêm xa xa cũng bị chiếu sáng đỏ bừng.
Gió thổi mang đên mùi khói lửa nóng khô, càng làm cho Tạ Quỳnh cảm thấy trong lòng nặng trịch và khó thở.
Tạ Trọng Sơn càng cảm thấy không đúng sớm hơn Tạ Quỳnh. Càng đến gần Tạ Viên, bước chân của hắn càng chậm lại.
“Trùng nương, hay là chúng ta đừng…”
Thiếu niên rầu rĩ lên tiếng.
“Đi! Nhanh lên!”
Tạ Quỳnh cắn môi, mùi tanh ngọt trong miệng dâng lên không bằng nỗi đau trong lòng.
Nàng cũng hơi đoán được Tạ viên mình luôn muốn đi về đã biến thành hình dạng gì trong tối nay rồi, chỉ là nàng vẫn chưa thể tin được thôi.
Tạ Trọng Sơn càng đi nhanh hơn.
Tiếng người càng ngày càng gần, bầu trời đêm càng sáng ngời hơn. Mùi khó trong không trung càng lúc càng đậm hơn.
Chuyển qua một con ngõ khác trong phố, dự đoán tệ nhất trong lòng đã biến thành sự thật.
Tạ viên, nơi ở cũ của Tạ Thị, cũng là nơi Tạ Quỳnh đứng lên, lúc này đã có ngọn lửa dâng cao lên tận trời. Ánh lửa và cột khói bao phủ cả tòa phủ đệ. Tạ viên ngày xưa cũng có đèn đuốc sáng trưng, lúc này chỉ còn lại cấm quân đang canh giữ ở bên ngoài Tạ Viên và ngọn lửa lớn đang càn quấy trong viên.
Bảng hiệu gỗ mun “Bảo thụ truyền phương” đại biểu cho vinh quang trăm năm của Tạ Thị đã bị mấy cấm quân tùy tiện chém hủy, bị giẫm đạp dưới vó ngựa. Những chiếc hộp lớn nhỏ được từng cấm vệ quên chuyển ra ngoài Tạ viên, trong gió đêm truyền đến tiếng khóc sụt sùi của vài nhóm đầy tớ già của Tạ Gia, lập tức bị tiếng quát mắng và tiếng quất đánh của cấm quân thay thế.