Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Trọng Sơn đen lại còn hốc mắt thì đỏ lên.
Tự biết sự lợi hại khi dùng những thủ đoạn mềm dẻo để làm xiêu lòng người, hắn lập tức đánh vào trong trái tim Tạ Quỳnh.
“Nếu nàng gả cho ta, cho dù ta phải từ bỏ mạng sống cũng phải giành được một lệnh trở về cho nàng. Ta không cần biết người khác thấy ta thế nào, nhưng là nàng, ta chắc chắn sẽ không để người khác xem thường nàng.”
Thiếu niên với hàm răng như những hạt gạo trắng đều, lời nói phát ra nhẹ nhàng giống như gió Tây Bắc, Tạ Quỳnh lại biết hắn không phải đồ mặt dày.
Nhưng mà___
“Trùng Nương không biết, Trùng Nương không biết cái gì cả…”
Nàng còn ghé vào khuỷu tay rồi lắc đầu. Đôi khi Thôi Lãnh biết rõ tâm ý của mình. Nhưng khi bị Tạ Trọng Sơn cầu xin với tư thái như thế, nàng cũng không có cách nào vỗ ngực hứa hẹn với hắn rằng: Đã biết rõ không phải hắn thì không lấy chồng.
Hiểu ra đồng ý với hắn là đồng ý rồi, nhưng hôn sự của nữ nhi Tạ gia thì phải hỏi đến trưởng bối. Thật ra Tạ gia còn có mấy thúc bá trưởng bối, xưa nay vẫn luôn mặc kệ chuyện của Tạ Quỳnh. Chỉ có Tạ Chương, luôn yêu thương Tạ Quỳnh bất chấp. Có lẽ nàng đi cầu xin một lần thì Tạ Chương sẽ đồng ý. Nhưng Tạ Chương chắc chắn sẽ đồng ý hay sao? Đồng ý rồi thì nàng chắc chắn có thể gả cho Tạ Trọng Sơn không? Gả cho hắn rồi hai người chắc chắn có thể còn qua lại với nhau được không… Nàng thật sự thích Tạ Trọng Sơn như hắn thích nàng sao?
Hạnh phúc nhất trên đời chính là không còn gì để mất mà được nhận lại, đau khổ nhất trên đời là không còn gì để mất nhưng không thể lấy lại.
Dù Tạ Quỳnh chưa lên tiếng nói rằng mình thích, nhưng nàng cũng không muốn Tạ Trọng Sơn lại phải chịu đau khổ thêm một lần nữa.
Tất cả những điều này đã trở thành một hạt giống bướng bỉnh khiến Tạ Trọng Sơn mỏi mắt chờ mong, ngày ngày trông ngóng, chỉ chờ tới ngày Tạ Chương đến Liêu Châu, hắn sẽ đi thực hiện lời hứa của phụ thân Tạ Quỳnh ngày xưa với hắn.
Thái Sơ năm thứ mươi, tháng ba mùa xuân, trời vừa hửng nắng.
Xa ngựa của Tạ gia xuôi ngược Bắc Nam cuối cùng cũng đã đến Liêu Châu, đoàn xa thật dài chở theo những bức thi họa trân quý, tài vật châu ngọc của thế gia trăm năm sưu tầm được đến cửa thành Liêu Châu. Tạ gia gồi ngay ngắn trên chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ để di chuyển ra khỏi Uyển Thành phồn hoa, bọn họ nhìn thành Tây Bắc bình thường này qua bức màn sa, sắc mặt ai cũng lập tức suy sụp, tự biết sau này nơi đây chỉ sợ không bằng cả thành Liêu Châu bị cát vàng che mặt.
Tạ Quỳnh đã dẫn theo Tạ Trọng Sơn chờ ở quan dịch Liêu Châu.
Còn có Thôi Lãnh đi theo.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Tạ Trọng Sơn sớm biết Thôi Lãnh đã chờ đường tỷ Tạ gia đến Liêu Châu. Dọc đường đi vẫn luôn trừng mắt liếc hắn, luôn luôn khinh thường. Nhưng khi nhìn qua Tạ Quỳnh thì lập tức thay đổi sắc mặt, không chỉ liên tục ân cần mà còn rất khách khí lễ phép. Mãi đến khi làm cho trong lòng Thôi Lãnh cười lạnh hắn tiểu nhân mà làm ra vẻ ta đây, cũng chỉ là một tên tầm thường.
Tới giữa ngày, toàn bộ xe ngựa của Tạ gia vào thành Liêu Châu. Chiếc xe ngựa tứ văn phi yến đang chở hai thiếu niên chờ đợi cũng được sắp xếp thỏa đáng, từ từ đi vào bên trong quan dịch Liêu Châu.
Phu nhân trên ngựa tóc tai chỉnh tề, mặt mày hiền lạnh, tuy dưới quầng mắt có màu xanh đen tiều tụy vì lặn lội đường xa, nhưng vẫn là một mỹ nhân có dung nhan động lòng người, dịu dàng dễ gần.
Trên đời vốn có một kiểu nữ tử, bình thường cũng không gọi là xinh đẹp, mặt mày ngũ quan cũng không thể hơn người khác cái gì. Nhưng người bên ngoài liếc mắt nhìn một cái sẽ cảm thấy trong mắt chỉ còn lại một mình nàng, cũng không thể nhìn thêm nữ tử khác.
Tạ Quỳnh không phải nữ tử xinh đẹp nho nhã thanh tú có khí chất dễ dàng gì. Nhưng Tạ Chương là kiểu người đó.
“A tỷ…”
Tạ Quỳnh chỉ kêu một tiếng từ xa đã bắt đầu nức nở.
Tạ Chương được thị nữ nâng xuống khỏi xe ngựa, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi nàng giống như chăm sóc nàng lúc còn bé.
Thôi Lãnh đã cho người mang tin tức đi truyền tin đến đoàn xe Tạ gia, nói rằng Tạ Quỳnh bình yên vô sự. Nhưng Tạ Chương đã nuôi nấng muội muội Tạ Quỳnh của mình như một mẫu thân, khi biết tin cũng từng rất đau buồn. Mãi tới khi gặp được nàng rồi, nàng ấy mới hoàn toàn thả lỏng trái tim trong lồng ngực.