Thẩm Tử sâm theo sát Lí Thanh Giai, cũng muốn đi lên.
Vừa rồi Giang Chước muốn giúp Lí Thanh Giai, Vân Túc Xuyên định bảo để hắn làm, nhưng Giang Chước đã nửa quỳ xuống rồi mà hắn cũng không tiện mở miệng nên không nói gì. Nhưng Lí Thanh Giai bước lên thì thôi, Thẩm Tử Sâm một người đàn ông cao 1m8 không nói lời nào cứ tự nhiên như vậy mà dám bước lên bả vai Giang Chước?
Vân Túc Xuyên kéo Giang Chước dậy qua bên cạnh mình, người cười nhưng trong không cười nói: “Hộ sĩ Thẩm, anh không phải con gái đâu nhỉ?”
Bước chân của Thẩm Tử Sâm dẫm phải khoảng không, suýt thì lảo đảo té ngã, vội đỡ mặt tường bên cạnh. Hiện tại cậu ta không có gan tự tìm phiền toái cho bản thân, vừa rồi thực sự không nghĩ nhiều, sau Lí Thanh Giai chẳng phải sẽ đến cậu ta sao, thế nên cứ tự nhiên theo sau.
Thẩm Tử Sâm cảm thấy cả Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều có võ, tham gia chương trình này để bảo vệ bọn họ, giúp đỡ họ trong quá trình chạy trốn cũng là nghĩa vụ của hai người đó. Trên kia cao như vậy, cho cậu ta dẫm lên chút là có thể vững hơn, đằng nào quần áo Giang Chước cũng bị bẩn rồi,
Đương nhiên đây không phải nguyên nhân chủ yếu, quan trọng là, trong phòng live stream của mình, Thẩm Tử Sâm muốn lộ ra thiết lập Tom Sue được mọi người cưng chiều chăm sóc, hiện tại độ hot của phòng live stream giảm xuống, nếu có tương tác như vậy với Giang Chước hẳn cũng sẽ thành điểm thu hút.
[ Ting! Hiện tại độ hot của phòng live stream giảm quá 40%, hệ thống đưa ra cảnh cáo tách rời trói buộc! Mong chủ kênh nhanh chóng cải thiện nội dung live stream! ]
[ Ting! Điểm nhan sắc: -10. ]
Xem ra cách này không hiệu quả, không những không hiệu quả mà còn trừ điểm cậu ta, Thẩm Tử Sâm gần như rưng rưng nhìn Giang Chước, hận không thể đập đầu mấy cái, cầu xin người kia phối hợp chút, cho mình bước lên một xíu thôi.
Người này sao lại kì cục thế chứ! Muốn kết bạn cũng không được, muốn đối nghịch cũng không luôn!
Giang Chước vốn cũng muốn móc mỉa Thẩm Tử Sâm một hai câu, lời nói đến miệng lại bị bộ dáng hai mắt đẫm lệ mịt mù muốn nói mà không dám của cậu ta làm sợ hãi, hơi né về phía sau Vân Túc Xuyên: “Được rồi, được rồi, đi thôi đi thôi, nhanh nào.”
Sau một hồi này, đến của người hiền lành như Tô Đới cũng cảm thấy Thẩm Tử Sâm thực sự bị người nhà chiều đến hư cả người rồi, nhưng hiện tại thời gian gấp gáp, không có ích lợi gì khi xa lánh một người, anh cũng đưa tay, thúc giục: “Yên tâm đi hộ sĩ Thẩm, tôi chắc chắn giữ chặt cậu, đưa tay cho tôi, mau lên đây.”
Thẩm Tử Sâm giữ chặt tay Tô Đới với vẻ mặt đưa đám, được anh kéo lên. Tiếp theo Nhạc Đình Phi và Mê Nặc lên trên rồi Giang Chước và Vân Túc Xuyên là hai người cuối cùng vào gác chứa đồ, sau khi đóng cửa vẫn còn dư chút thời gian.
Từ khi có thông báo bệnh nhân sẽ phát nổ, khán giả vẫn luôn vô cùng căng thẳng, nhìn mọi người ra khỏi phòng bệnh tìm chỗ ẩn thân, đến căn gác rồi cuối cùng cũng trốn được ở một chỗ an toàn, lúc này mới hơi thở phào, bắt đầu chú ý đến mâu thuẫn nhỏ lúc nãy.
[ Nãy Xuyên ca nói đùa hay tức giận thật vậy? Cảm giác lực ảnh kéo Muỗng Nhỏ khá lớn. ]
[ Hẳn là không đâu, tui thấy tính tình Vân Túc Xuyên rất tốt mà, chưa thấy anh ấy tức giận bao giờ. ]
[ Lầu trên đùa à, Vân Túc Xuyên thì tính tình tốt cái nỗi gì, chỉ là anh ấy ít khi xuất hiện trước ống kính thôi. Lấy quan hệ của anh ấy và Giang Chước, cậu nghĩ Vân Túc Xuyên thấy hành động của Thẩm Tử Sâm có thể không tức sao? ]
[ Thật ra Vân Túc Xuyên đúng là không phải người hiền hòa gì, nhưng tôi thấy gần đây tính tình anh ý hình như rất tồi? Ở cạnh Giang Chước cũng hơi kì lạ. ]
Khán giả bàn luận được mấy câu này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng đếm ngược ‘3, 2, 1’, ngay sau đó, uỳnh một tiếng, vụ nổ xảy ra.
Cả bệnh viện yên lặng, khán giả cũng yên lặng.
Cho dù trốn trong phòng kho không có một kẽ hở, tất cả mọi người đều cảm nhận được sàn nhà và mặt tường rung lên, hơn nữa rất lâu không dừng lại, mà không thể nhìn tình hình bên ngoài nên có cảm giác vô cùng bất an.
Lí Thanh Giai nhỏ giọng nói: “Không phải chi là một người thôi sao? Tại sao động tĩnh lại lớn như vậy?”
Mê Nặc nói: “Có thể để làm chúng ta sợ.”
Lí Thanh Giai thế mà lại cảm thấy lời cậu nói khá hợp lí, nếu phía sau trò chơi này có một bàn tay nào đó sắp đặt, cô cảm thấy kẻ đó hẳn vô cùng biến thái.
Mê Nặc nghĩ tới một chuyện, lo lắng nói: “Lúc trước thế mà chúng ta còn đi tìm tro cốt của cô tôi đấy, không biết những đồ bà ấy dùng khi còn sống trong bệnh viện liệu có nổ không.”
Nhạc Đình Phi nói: “Tôi nhớ ở phòng trực có một loạt ngăn tủ để bảo quản những thứ này. Thế nào, cậu có cần chúng không?”
Mê Nặc trả lời: “Hẳn thiêu hủy rồi chôn cùng tro cốt nhỉ?”
Cậu còn nhớ nhiệm vụ nhận được ngày đầu tiên nói ‘Mê Thục Linh là cô họ của bạn, là con cháu, hẳn nên tích cực tìm kiếm tro cốt của bà, để trưởng bối mồ mả an yên’, hiện tìm được tro cốt rồi nhưng chưa chôn, Mê Nặc sợ có gì sơ hở lại bị lời nguyền xử lí nên vẫn còn nhung nhớ chuyện này.
Nhạc Đình Phi: “Ồ, thế lát cậu đi xem xem, lúc ra ngoài nhớ cẩn thận nha.... “
Nói tới đây Lí Thanh Giai bỗng ho khan mấy tiếng, nháy mắt với Nhạc Đình Phi.
Nhạc Đình Phi được cô nhắc vậy lập tức tỉnh ra, nhớ lại thiết lập của mình, sau đó nhận ra, là một thánh phụ cực kì để ý đến Mê Nặc, lời của mình có vẻ không hợp lí lắm. Anh cứng rắn quay xe: ”..... Nhưng bên ngoài nguy hiểm như vậy, có cẩn thận cũng vô dụng. Hay để anh đi với em, có nguy hiểm thì anh bảo vệ em.”
Lời nói Nhạc Đình Phi rất hay nhưng giọng điệu chết lặng như người máy, ít nhất thì đầu óc nhanh nhạy, cũng coi như qua.
Mê Nặc: ”..... ” Ây dà, trò chơi này bao giờ mới kết thúc đây.
[ Ha ha ha ha ha cười chết tôi, cả làng ra mà xem hai tên trai thẳng ghét bỏ nhau tỏ vẻ yêu đương nè. ]
[ Có thể chụp màn hình rồi phóng to lên chút, tôi thấy nãy em trai Mê Nặc nổi da gà ở cánh tay a ha ha ha ha. ]
[ Ban đầu tôi nghe cặp này được tổ chương trình thiết kế để xào CP, vốn muốn thử ship một chút, dù sao giá trị nhan sắc cũng ổn, hiện tôi chỉ nghĩ tha hai đứa nhóc đáng thương này đi ha ha ha. ]
[ Từ trước hai người này đã không ai ship nổi rồi, tui thấy những người phụ trách chuyện yêu đương trong chương trình này Muỗng Nhỏ với Phiêu Phiêu mới đúng, nhưng sao hôm nay bọn họ có vẻ hơi xa cách hu hu hu..... ]
Lúc họ nói chuyện sàn nhà đã ngừng rung, Mê Nặc hỏi Giang Chước và Vân Túc Xuyên: “Hiện có thể ra ngoài chưa?”
Vân Túc Xuyên nhỏ giọng nói với Giang Chước: “Tôi không sợ virut, để tôi ra ngoài xem.”
Giang Chước hiểu ý hắn, Vân Túc Xuyên không phải con người, dù bên ngoài vẫn còn sót lại virut trong không khí cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Lúc trước thì quả thật như vậy, thế nhưng Giang Chước thấy đá Bất Trú có thể đã gây ra chút biến hóa, cậu không biết có thể ảnh hưởng đến trạng thái thân thể hay không, nói: “Cậu vẫn nên cẩn thân chút, chúng ta đi cùng nhau.”
Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước đầy thâm ý, híp mắt cười cười: “Cũng được.”
Giang Chước hạ mi, không nói gì, Vân Túc Xuyên đã đến mở cửa.
Trước khi ra ngoài hắn đã làm pháp quyết ở tay, miệng niệm chú gọi gió, khi Vân Túc Xuyên bước ra, một cơn gió trào ra từ sau lưng hắn, đảm bảo rằng cho dù trong không khí vẫn còn bột virut thì cũng không bay vào không gian bọn họ trốn.
Giang Chước theo sát hắn, đưa tay đóng chặt cửa, nhảy xuống đất, rút một lá bùa, bùa nhoáng cái liền bốc cháy, nổi lên ngọn lửa màu trắng bạc.
Giang Chước tùy tay chạm vào, dập tắt ngọn lửa, nói: “Không có chuyện gì, đều ra ngoài đi, muốn tìm gì thì nhanh tìm.”
Cừa bị đẩy ra, những người bên trong căn gác nhảy ra theo thứ tự, theo chỉ dẫn của Nhạc Đình Phi đến phòng trực, Vân Túc Xuyên cùng Giang Chước một người đi đầu một người đi cuối.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Giang Chước xoay người nhìn, thấy bên cầu thang xuất hiện mấy người, ai cũng gầy trơ xương, nhìn như một bộ xương khô, hốc mắt lõm sâu, giống những người bệnh hấp hối trên giường lúc trước như đúc.
Giang Chước lập tức cảnh giác, đây hẳn là bệnh nhân những phòng bệnh khác, vì vụ nổ mà dính phải virut.
Lí Thanh Giai là người cuối cùng ra khỏi căn gác, nhìn theo ánh mắt Giang Chước, lập tức sợ đến mức kêu lên.
Vốn nghĩ trong bệnh viện chỉ có 7 người bọn họ, bỗng nhiên có một đám người từ đâu ra đã đủ đáng sợ, mà nhóm người này còn đều có bộ mặt đáng sợ như ma quỷ, nếu Lí Thanh Giai không chuẩn bị tâm lí cho bản thân rất nhiều trước khi chương trình bắt đầu thì có thể bị cảnh này hù chết.
Những người đó theo tiếng kêu của Lí Thanh Giai uốn éo quay qua, xương cổ cứng ngắc kêu lên tiếng ‘rắc rắc’, sau đó ánh mắt như sáng lên, dưới chân dồn lực, phóng về hướng đám người Giang Chước.
Lí Thanh Giai hoảng sợ vô cùng, một tay ôm chặt con búp bê trong ngực, đồng thời cái khó ló cái khôn mà xoay người nhặt một cây gậy gỗ lớn trên đất, căng thẳng nói: “Tôi, tôi cũng đánh!”
Giang Chước không khỏi mỉm cười, nói: “Không cần.”
Những người kia đã đi trước một đoạn, Lí Thanh Giai vốn nghĩ chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Chước tuy biết pháp thuật nhưng một mình đối phó cả đám người như vậy không dễ, bản thân không thể gây cản trở, phải cố hết sức giúp đỡ phần nào.
Nhưng không đợi nữ anh hùng này nổi dậy, Giang Chước đã bước lên vài bước, quét một đường chân đẩy ngã người đi đầu, sau đó một tay chống xuống đất, tung lên một cước, người thứ 2 bay vụt ra, khiến người thứ 3 cũng ngã ngửa ra sau.
Cậu đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng chuyển, kéo người thứ 4 qua, khi thân thể hai người đổi chỗ, Giang Chước đã nâng tay khống chế cổ đối phương, đầu cũng không cần xoay lại, vung nắm tay một cú thật mạnh khiến người kia lăn ra đất. Lúc thu tay còn đồng thời huých khuỷu tay về phía sau, trúng ngay giữa ngực người thứ 5 định đánh lén.
‘Răng rắc’ một tiếng, đó là tiếng xương ngực vỡ vụn.
Lí Thanh Giai mắt chữ O miệng chữ A.
Nhưng lúc này nguy hiểm còn chưa hết, những người bị đánh trúng hầu như chỉ ngã xuống chứ không bị thương, sau khi đứng lên lại âm hồn bất tán mà lao đến đánh Giang Chước từ cả hai bên trái phải.
Giang Chước phi người nhảy lên, dẫm lên bả vai người bên phải, tung một cú đá trên không trúng cằm người bên kia, đồng thời nhận đó mà xoay người, dùng chân kẹp đầu người cậu đạp lên mà vặn một cái, hai người đồng thời ngã xuống đất.
Giang Chước tiêu sái nhảy lên, lấy ra hai lá bùa vàng dán lên người hai người kia, lúc này chắc chắn bọn họ không thể đứng dậy được.
Lí Thanh Giai: ”...... “
Không chỉ Lí Thanh Giai rung động, khán giả cũng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào. Khi nhìn cảnh thi triển pháp thuật, bọn họ cảm thấy thật thần kì huyền ảo, nhưng lúc này hoàn toàn là cứng đối cứng, dùng võ thuật giải quyết kẻ địch. Cảnh này vô cùng đẹp, vừa đẹp vừa nam tính, thật sự khiến người ta khó quên.
[ Mẹ nó đẹp quá! ]
[ 1 vs 5, anh trai này quá trâu bò! ]
[ Muỗng Nhỏ đẹp trai quá a a a a a, lúc này chỉ muốn xuyên vào người chị gái kia! ]
[ Nói thật có kiểu công phu này có buff độ đẹp trai, ai làm mấy người cũng sẽ thấy người đó đẹp trai. ]
[ Đúng vậy, lầu trên nói chuẩn, nếu không ngài thử múa võ như vậy xem? Nhất định tôi sẽ trầm trồ khen ngợi. ]
Không còn người bệnh biến dị nào khác xuất hiện nữa, xem ra đã qua cửa ải này, Giang Chước và Lí Thanh Giai cùng đến phòng trực nhập bọn với những người khác.
Di vật cô họ của Mê Nặc đã tìm được, Mê Nặc cầm một cái chậu sứ định thiêu hết đám này thành tro rồi chôn cùng tro cốt xuống bồn hoa ở tầng dưới bệnh viện, những người khác đang lật xem cuốn vở gì đó.
Vân Túc Xuyên quay đầu, thấy Giang Chước đã trở lại liền cười tủm tỉm nói: “Ôi, vị anh hùng tay không diệt cương thi của chúng ta về rồi.”
Giang Chước cũng cười: “Khách sáo quá, lần sau có cơ hội chơi trội thì tôi sẽ nhường cậu.”
Cậu nhìn về cuốn tài liệu, nói: “Mọi người đang xem gì?”
Vân Túc Xuyên nói: “Phát hiện một chuyện rất đáng sợ, trong cuốn bệnh án chưa thông tin về người bệnh này có thêm 1 tờ.”
Giang Chước rút hồ sơ bệnh án từ tay hắn, 4 tờ trên đó cậu đã nhìn qua, 3 cái đầu là thông tin của 3 người đã chết lấy được ở ‘Điện Diêm Vương’, cái sau là của Quan Long vừa phát nổ kia, bệnh án của ông ta vốn được Nhạc Đình Phi lén xé ra rồi giấu trong túi áo, sau lại ghép cùng 3 tờ trước.
Thế nhưng hiện tại, hồ sơ bệnh án bỗng nhiều thêm tờ thứ 5.
Bốn trang đầu đều đầy nếp nhắn, còn dính một chút đất, chỉ tờ thứ 5 trắng tinh, mặt phẳng trắng đến mức phản quang vào mắt người ta. Giang Chước thấy rõ ở hàng tên viết ba chữ ‘Dương Thải Hồng’, một cái tên xa lạ, xem ra là một bệnh nhân mới được sắp xếp vào.
Thí nghiệm đương nhiên không thể tiếp tục, hiện tại vấn đề mấu chốt vẫn còn mịt mờ, Giang Chước không chắc mình đang ở trong một trò chơi bị nguyền rủa mà cậu nghi ngờ rằng những thứ xảy ra trong chương trình không phải từng diễn ra ngoài đời mà là sắp diễn ra trong tương lai.
Giang Chước hít sâu một hơi, nói: “Sau động tĩnh lớn như vậy mà phòng 703 còn có thể sử dụng bình thường, rất kì lạ.”
Vân Túc Xuyên nói: “Dù sao ta cũng hiểu được việc bị vụ nổ dọa khiến bệnh tim tái phát của Quan Long là thế nào rồi. Hóa ra đang ám chỉ điều này, nhưng nguồn gốc căn bệnh ở đâu? Nó có thể lan truyền qua các vụ nổ, nếu bên ngoài thật sự tồn tại thứ như vậy thì..... “
“Mọi người.” Lí Thanh Giai bỗng đi tới, run rẩy ngắt lời Vân Túc Xuyên: “Nếu muốn biết virut kia là dạng gì, hay chúng ta bắt một người bệnh về nghiên cứu đi.”
Mọi người nghe xong lời này đều nhìn cô, lại nhận được nhiệm vụ sao.
Nhưng nói thật, Lí Thanh Giai cũng đen đủi, nhiệm vụ những người khác là tiêm, tìm tro cốt, thoát khỏi thang máy các thứ, tuy đều khó khăn nhưng ít ra còn là chuyện người ta có thể làm. Thế nhưng cô đường đường là một cô gái nhỏ lại bị yêu cầu đi bắt cương thi.....
Giang Chước nhanh chóng phản ứng lại: “Đến hành lang xem, tôi có đánh hôn mê mấy tên, cô có thể lôi về luôn.”
Lí Thanh Giai cũng nghĩ tới điều này, ánh mắt sáng lên, vội chạy trở về, sợ đi chậm bọn họ sẽ tỉnh lại. Thế những vẫn không kịp, đến khi cô đi đến, hành lang trống trơn thoáng đãng, tựa như những người ra tay với Giang Chước ban nãy biến mất trong không khí từ lúc nào, không có chút giấu vết.
Những người khác cũng quay lại theo cô, thấy một màn này đều trợn tròn mắt. Mê Nặc nói: “Sao lại thế này?”
Nhạc Đình Phi suy nghĩ rồi nói: “Tôi biết nhà xác ở đâu, hoặc còn có những phòng bệnh khác, chúng ta cùng nhau tìm thử xem sao?”
Lí Thanh Giai cắn răng nói: “Chỉ có thể như vậy.”
Cô nói xong thì cúi xuống, bỗng hét lên một tiếng.
Giang Chước ở gần Lí Thanh Giai nhất, quay đầu nhìn xem, sắc mặt lập tức biến đổi, một tay bắt lấy con búp bê vải Lí Thanh Giai vẫn luôn ôm trong tay, ném ra ngoài. Lí Thanh Giai sợ đến mức cả người run rẩy, ôm lấy cánh tay Giang Chước, trốn ra sau lưng cậu.
Tất cả mọi người đều bị hành động của hai người làm hoảng sợ, Thẩm Tử Sâm định hỏi có chuyện gì, nhưng sau khi nhìn theo tầm mắt Lí Thanh Giai cũng sợ đến mức lùi vài bước.
—– con búp bê vải mà Lí Thanh Giai vẫn ôm trong tay bỗng nhiên sống lại.
Từ khi Vân Túc Xuyên không ngồi xe lăn nữa Lí Thanh Giai vẫn ôm lấy con búp bê kia, dù sao thứ này không nặng, cô đã quen. Đến tận lúc vừa rồi dường như thấy thứ gì đó cử động bèn lo lắng cúi xuống nhìn thế, thế mà đúng lúc nhìn thấy con búp bê kia tươi cười với cô. Đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng ởn, nụ cười lành lạnh xuất hiện trên gương mặt giả tạo quả thực kinh dị khó tả, lập tức dọa cô cứng đơ cả người, ngay sau đó nó đã bị Giang Chước ném ra ngoài.
Tô Đới hỏi: “Đứa bé này cũng bị nhiễm virut?”
Mê Nặc phản ứng rất nhanh, nghe thấy lời này lập tức nói: “Nhanh nhặt lên! Nhặt được nó là chúng ta không cần đến nhà xác tìm cương thi nữa!”
Cậu nói xong liền nhanh chóng chạy qua, muốn nhặt con búp bê đưa Lí Thanh Giai, như vậy hẳn tính là cô đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn Giang Chước cũng nghĩ như vậy, thế nhưng ngay khi Mê Nặc xoay người, cậu đột nhiên phát hiện, con búp bê trên mặt đất có tiếng đập dồn dập.
—– Đừng có nói là nó cũng sắp nổ?
Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, Giang Chước lập tức nói lớn: “Cẩn thận!”
Cậu xông lên phía trước, một tay đẩy Mê Nặc ra, đồng thời nhặt con búp bê nhào đến cửa sổ gần đó.
Giang Chước vốn định vứt con búp bê ra khỏi cửa sổ, thế nhưng cửa sổ cũng giống như cửa các phóng bệnh, không thể mở ra. Khi thấy Giang Chước xông lên ngăn Mê Nặc, Vân Túc Xuyên cũng nhận ra sự tình không ổn, đi qua đánh con búp bê rơi khỏi tay Giang Chước, nói: “Vô dụng thôi, em tránh ra xa một chút.”
Hắn ra hiệu cho những người khác chạy về hướng ngược lại của hành lang, bản thân chạy tới cầu thang, ném búp bê xuống đất, Giang Chước kết ấn rồi quát lên: “Quỷ tà bất cận, vạn vật cách tuyệt!”
Cậu dùng thuật phong ấn thường để cản tà khí, không biết có tác dụng với virut hay không, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Vân Túc Xuyên sau khi ném búp bê xuống còn thấy thứ kia sau khi rơi xuống mấy bậc thang còn hơi phồng lên, gương mặt tươi cười trắng bệch vặn vẹo biến đổi, càng thêm dọa người.
Hắn không biết phạm vi vụ nổ này là bao nhiêu, thấy búp bê lúc nào cũng có thể căng đến giới hạn của nó, căn gác nhỏ lúc vừa rồi rất kín nên dù vụ nổ ở gần hay xa cũng không có gì khác biệt, Vân Túc Xuyên không kịp nghĩ nhiều, xoay người chạy về bên cạnh Giang Chước.
Hắn vừa chạy vừa cởi áo khoác của bản thân, bọc vào đầu Giang Chước, che hết phần lộ ra ngoài ở mặt và cánh tay cậu vào sau lớp áo, ấn người kia vào lồng ngực.
Không còn để ý được chuyện khác nữa, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là chỉ cần Giang Chước không dính phải virut là không sao.
Giang Chước vừa đẩy được mấy người kia rời đi sau khi lập kết giới, bất thình lình Vân Túc Xuyên từ sau lưng làm hành động như vậy, cậu chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn bọc trong áo khoác, không thể nhìn thấy gì.
“Mau thả tôi ra!”
Trước mắt Giang Chước tối sầm, lúc này mới nhận ra hắn định làm gì, vội nâng tay đẩy Vân Túc Xuyên, đồng thời xé lớp áo trên đầu.
Cậu vừa xe được một khe hở nhỏ bỗng thấy trên mặt hơi lạnh, là Vân Túc Xuyên nhanh chóng lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái vào gò má lộ ra ngoài của Giang Chước.
Đôi môi mềm mại cọ qua làn da cậu rồi rời đi như chuồn chuồn lướt nước, tay Giang Chước run lên, Vân Túc Xuyên nhân cơ hội cầm áo khoác kéo xuống, cánh tay ôm cậu lại càng chặt, siết Giang Chước trong lồng ngực vô cùng chặt chẽ.
Giang Chước cả giận: “Cậu...... “
Giọng nói của cậu hòa vào tiếng nổ, mặt đất dưới chân rung lên kịch liệt, không chỉ Giang Chước không đứng vững được mà những người chạy trốn cũng vậy, cả đám người ngã xuống, chỉ có thể cố hết sức cuộn tròn bản thân, giảm diện tích bị thương tổn.
Có thể do tác dụng tâm lí, bọn họ dường như cảm nhận được virut bị nổ ra nơi vào người mình, cái chết chưa bao giờ gần đến vậy.
Thế nhưng chưa đến một phút sau, rung động đột ngột dừng.