Nghe anh ta nói đến đây, Dương Song hơi phản đối: “Giang Duy không có thể chất thông linh, hình như đúng là không có thiên phú gì. Giang Chước kia tôi chưa gặp qua nhưng nghe nói danh tiếng không tồi mà?”
Triệu Uy Thiên cười nói: “Dương sư huynh không biết rồi, đầu óc thằng nhóc kia có vài vấn đề, hình như bị tự kỷ hay trầm cảm gì đó, nghe nói đến 3 tuổi còn chưa nói chuyện được, lớn lên tí nhìn còn bình thường, nhưng thông minh được đến đâu? Danh tiếng cậu ta chủ yếu là do vẻ ngoài đẹp thôi, anh cứ lên mạng xem xem, ảnh chụp Giang Chước ở khắp nơi, một đám gái trẻ mê mẩn cậu ta vô cùng.”
Nghe bọn họ nói hăng hái, Dịch Mân không xen miệng vào, nhưng Dương Song lại tỏ ra tỉnh ngộ, cười: “Hóa ra là thế. Người nhà họ Giang đúng là có vẻ ngoài đẹp thật, lát về để tôi thử mở mang tầm mắt. Nếu thật sự đúng như lời đồn, tôi đây thân là sư huynh cũng thương cậu ta thêm chút.”
Triệu Uy Thiên: “Bệnh cũ của Dương sư huynh lại tái phát rồi, anh muốn ‘thương’ thế nào?”
Mấy tên nói xong mấy thứ lệch lạc, đều nở nụ cười, trông có vẻ vô cùng đáng khinh.
Giang Chước nghe những lời của bọn họ nhưng cũng không quá tức giận. Thật sự nếu một người đã gặp đủ chuyện như người thân hầu như đều không còn, mẹ thì đến nhà kẻ thù, cha ôm nỗi oan ức mà chết, sẽ rất khó cảm thấy quá phẫn nộ chỉ vì mấy câu nói, nhất là mấy việc vớ vẩn chẳng bao giờ có thể thực hiện này.
Cậu nói: “Mấy người này rõ ràng đang ngấp nghé phái Linh Hoa, thế nhưng không nói gì về vụ năm đó của ba em, cũng không đề cập chữ nào đến Hà Cơ. Xem ra tuy bọn họ làm việc cho Thẩm gia nhưng cũng không tham gia vào sâu lắm.”
Cậu nói xong, Vân Túc Xuyên không trả lời, Giang Chước quay đầu, thấy mặt hắn căng chặt, biểu cảm vô cùng khó coi. Bình thường dù tức giận thì Vân Túc Xuyên vẫn cười hì hì, hiện tại trông như vậy, rõ ràng đang cực kỳ phẫn nộ. Với một người đàn ông bình thường, chính tai nghe người khác dùng giọng điệu ngả ngớn như vậy nói về người mình yêu đều khó mà chịu được, nói gì đến người nhìn ôn hòa nhưng thực tế là một tên tính tình tệ hại như Vân Túc Xuyên.
Giang Chước biết hắn giận, tùy ý nói: “Người ta còn sống là sẽ bị người khác bàn luận, từ vụ Cảnh Việt sơn trang, lời trên mạng có khi càng khó nghe hơn, nếu em để tâm đến chúng thì đã sớm tức chết rồi, anh kệ bọn chúng đi.”
Vân Túc Xuyên hít một hơi, nói: “Được, anh biết.”
Hắn biến cưỡng kéo căng môi đang cong xuống, đáp lại lời nói của Giang Chước: “Tuy nói bọn họ không tham gia chuyện năm đó nhưng Thẩm gia mời họ tới bằng một số tiền lớn, chắc chắn không phải một đám bất tài, ít nhất họn họ phải biết Thẩm gia muốn làm gì.”
Hắn vừa nói xong, Triệu Chấn Thiên bỗng nhìn về hướng Giang Chước và Vân Túc Xuyên, hai người đều trốn sau thân cây, ăn ý im lặng không nhúc nhích, gã lại quay mặt đi.
Giang Chước nói: “Dù sao thì đi trước đã rồi nói sau.”
Vân Túc Xuyên chần chờ một lát, gật gật đầu, hắn bước hai bước theo Giang Chước, lại dừng chân, nói: “Từ từ, anh thấy không ổn lắm.”
Giang Chước hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Vân Túc Xuyên: “Anh muốn hỏi thẳng bọn họ xem Thẩm gia đang làm gì, vừa rồi hẳn những kẻ này đang bàn chuyện gì đó khác, hiếm lắm mới túm được, người bỏ chạy không nên là chúng ta.”
Nhìn biểu cảm âm u của hắn, không nói rõ nhưng Giang Chước biết hắn muốn xả giận, Giang Chước hơi do dự: “Hôm nay đến Thẩm gia trước đi.”
Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: “Em đi trước, lát nứa anh qua tìm em, nhớ chú ý an toàn. Đừng lo, anh sẽ có chừng mực, không làm liều.”
Nói thế nào thì nói, hai người phân công làm việc đương nhiên có hiệu suất cao hơn, mà Vân Túc Xuyên còn đang nghẹn một cục tức, không xả ra thì sẽ khó chịu, Giang Chước xem xét một chút rồi nói: “Được, nhưng bọn họ nhiều người, anh cẩn thận một chút, đừng kích động quá.”
Vân Túc Xuyên đồng ý, Giang Chước không chần chờ, một mình đi tới Thẩm gia.
So ra thì bên Thẩm gia an toàn hơn, Vân Túc Xuyên yên tâm để một mình Giang Chước đến đó. Nhìn theo bóng dáng vội vã của cậu biến mất, vẻ mặt Vân Túc Xuyên thay đổi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, đi đến hướng mấy người đang nói chuyện bên kia.
Bốn người không biết cái chết sắp đến, vẫn đang đứng đó nói linh tinh. Hai anh em Triệu Uy Thiên Triệu Chấn Thiên và Dương Song đều cố sức mà chê bai nhà họ Giang, cũng không thù hằn gì mấy, chỉ là muốn Dịch Mân làm loạn môn phái để bọn họ húp một ngụm canh mà thôi.
Nhưng thái độ của Dịch Mân vẫn không rõ ràng, tuy trông giống như không phục Giang gia lắm nhưng cũng không mở miệng phụ họa, dẫn tới chuyện mấy người nói chuyện một lúc lâu, vẫn trì hoãn không đi.
Trong số đó, mồm miệng Dương Song cợt nhả nhất, bình thường gã đã bị người ta lén gọi là ‘kẻ phóng đãng’, lúc này mấy lời chỉ loanh quanh vẻ ngoài của Giang Chước, càng nói càng đáng khinh, bỗng nhiên trên mặt cảm thấy đau nhức. Cảm giác này giống như bị ai đó tát một cái thật mạnh, bên tai còn cảm thấy ong ong, Dương Song nửa đau nửa bất ngờ kêu lên ‘Ui da’, khiến những người xung quanh giật mình.
Triệu Uy Thiên nói: “Dương sư huynh, anh vẫn chưa hết trẻ con mà trêu chọc người khác sao? Tai tôi bị anh chấn động đến điếc luôn.”
Triệu Chấn Thiên lại thấy mặt Dương Song không đúng lắm: “Dương sư huynh, sao mặt anh đột nhiên sưng lên vậy?”
Dương Song nghe anh ta nói vậy vội sờ lên mặt mình, lúc này mới phát hiện má phải mình nóng lên, đã sưng lên một mảng lớn, nếu cảm nhận kỹ còn thấy được vết 5 ngón tay.
Mấy người khác thấy một màn này, Dịch Mân vẫn không hé răng lập tức phản ứng lại, trầm giọng nói: “Cảnh giác lên, có người đánh lén.”
Mấy cao thủ như bọn họ tụ tập lại đây, thế mà có ai đó thần không biết quỷ không hay tát cho một trong số họ một cái, tuy kẻ bị đau là Dương Song nhưng tất cả đều cảm thấy mình bị hạ nhục.
Dương Song xoẹt cái đã gọi bội kiếm của mình ra, hùng hổ nhìn quanh, cả giận nói: “Mẹ nó, là ai lén lén lút lút đánh sau lưng người khác?”
Cách đó không xa có một giọng nói bình tĩnh hòa nhã nói: “Là tôi.”
Chủ yếu do hướng phát ra âm thanh kia không hề có chút dương khí của người sống nào, cũng không có khí âm tà của lệ quỷ, vậy nên không bị bọn họ phát hiện.
Mấy người nhìn theo âm thanh, thấy bên cạnh lùm cây gần sân vận động có một thanh niên tuấn tú cao ráo đang đứng, khuôn mặt hắn nhìn lịch sự nhưng trên môi lại là nụ cười hơi khinh thường trào phúng, khoanh tay đứng đó, toàn thân có cảm giác đường hoàng như sợ thiên hạ không loạn.
Dương Song và Dịch Mân không quen hắn, Triệu Uy Thiên và Triệu Chấn Thiên đều từ phái Hành Dương, lúc trước Vân Túc Xuyên còn sống nửa năm trên núi nhà bọn họ, tuy hau bên không kết thù kết oán nhưng phong cách và thái độ của người này làm người ta khó mà không ấn tượng.
Triệu Uy Thiên nói: “Hóa ra là Vân sư đệ, lâu rồi không gặp.”
Dòng họ ‘Vân’ này không quá phổ biến, Dương Song vừa nghe liền biết người kia là ai, vết thương trên mặt còn vừa đau vừa rát, người tức giận nhất ở đây là gã, ‘hừ’ một tiếng, hung tợn nói: “Ai cơ, chưa nghe qua bao giờ.”
Vân Túc Xuyên cũng không tức giận, còn bình tĩnh nói: “Tôi cũng chưa gặp qua ngài, nhưng nhìn ngài mồm nhọn tai khỉ, mặt mày không ra gì, hẳn là Dương sư huynh bên phái Kiền Nguyên. Câu tâm sinh tướng quả là không sai.”
Hắn nói xong, không cho Dương Song cơ hội nói chuyện, ánh mắt đảo qua những người còn lại: “Còn có cả Triệu Uy Thiên, Triệu Chấn Thiên và Dịch Mân nữa, được lắm.”
Giọng điệu hắn nhàn nhã nhưng vẻ mặt tỏ rõ rằng không có ý tốt, Dịch Mân cảnh giác nói: “Cậu muốn gì?”
Vân Túc Xuyên: “Anh là người của phái Linh Hoa, rất được, vậy anh có biết Giang Chước là ai của tôi không?”
Dịch Mân ngẩn ra, lúc này mới nhận ra hẳn Vân Túc Xuyên đã nghe thấy những lời bọn họ nói về Giang Chước lúc nãy. Vốn anh ta còn nghĩ Vân Túc Xuyên kết thù gì với Dương Song nên mới tìm đến, không ngờ nguyên nhân lại ở Giang Chước. Hai người này lớn lên với nhau, ai cũng biết họ thân thiết.
Dù sao Dịch Mân chưa nói gì, cùng lắm chỉ là người đứng nghe, không quá hoảng hốt, thản nhiên nói: “Thiếu trưởng môn của chúng tôi và phó chủ tịch Vân là bạn tốt thì sao? Chỉ nói mấy câu sau lưng mà thôi, chuyện thường, không phải thứ gì quá đáng nhỉ? Mà cậu vừa đến đã ra tay đánh người, có phải hơn quá đáng không?”
Vân Túc Xuyên khẽ cười, sau đó đột nhiên trở mặt, nâng tay tát một cú ra sau, quát: “Tôi cứ đánh đấy, các người làm được gì nào?”
Dương Song vốn đứng sau lưng hắn, trong tay còn cầm kiếm, rục rịch muốn báo thù cho cái tát kia, nhưng dù sao gã ngại thân phận của mình, không muốn đánh lén, không ngờ còn chưa nghĩ xong lại trúng thêm một cái tát khác.
“Mày, mẹ mày muốn chết đúng không!”
Hai bên mặt đều sưng lên đối xứng nhau, Dương Song giận tím mặt, rút kiếm đâm đến.
Bội kiếm của gã không phải bằng kim loại như người xưa, thân kiếm bằng gỗ đào, trên đó khắc chú văn, gã vừa nâng tay, trong không khí liền có tiếng lôi điện xèo xèo.
Dương Song lạnh lùng nói: “Vân Túc Xuyên, mày đừng có ỷ vào gia thế mà tùy ý làm bậy, cho rằng tao không dám giết mày thật sao!”
Vân Túc Xuyên nghiêng người né qua một bên, thanh kiếm đâm trượt qua bên ngực hắn vào không khí, hắn giữ thân kiếm bằng hai ngón tay, cười lạnh: “Họ Dương này, anh không cần vội vàng, vừa rồi tôi muốn một cú đập chết anh. Anh là cái thá gì, xứng để nhắc đến tên người đó sao? Hạng người nông cạn chỉ biết nói mồm là nhanh như anh mà muốn kiếm chác được một phần của phái Linh Hoa? Cút xuống dưới Hoàng Tuyền mà uống canh bùn đi!”
Vân Túc Xuyên nói vậy, tay vận sức, thản nhiên bóp một cái. Thể chất hắn đặc biệt, lôi điện trên thanh kiếm kia không thể làm hắn bị thương, không có gì ngăn cản lại, nó cứ thế gãy đôi.
Dương Song không ngờ mình bị đánh trả một cách dễ dàng như vậy, tuy ngạc nhiên nhưng hành động vẫn không chậm trễ, tay tiếp tục vung ngang, hướng về cổ Vân Túc Xuyên.
Chiêu này xử lý rất tốt, Triệu Chấn Thiên vừa khen một tiếng ‘giỏi’ trong lòng liền thấy Vân Túc Xuyên túm lấy cổ tay gã, dùng sức vặn ra ngoài, đồng thời tung cước đá vào ngực Dương Song, làm gã ngã lăn ra đất.
Dịch Mân vốn cũng rục rịch muốn xông lên, nhìn thấy một màn này, mắt lóe lên, lại đứng yên không ra tay. Hai anh em Triệu Uy Thiên và Triệu Chấn Thiên một phải một trái xông lên từ hai hướng sau lưng Vân Túc Xuyên, muốn đè tên này xuống đã rồi tính.
Vân Túc Xuyên vừa đá ngã Dương Song, tay còn chưa thu lại, hai người kia đã nhào đến từ sau lưng. Hắn cầm nửa thanh kiếm gỗ đào của Dương Song trong tay, nhanh nhẹn quay người lại, đồng thời tay kia cũng chỉ ra, quát: “Thái thượng hữu lệnh, đích mạch trình linh!”
Triệu Uy Thiên bị Vân Túc Xuyên dùng một tay chặn lại, Triệu Chấn Thiên bên kia thấy hắn đang bận tay, vốn đang mừng thầm, chuẩn bị tấn công, không ngờ nền đất dưới chân bỗng nhiên cuộn lên, một đám bùn lầy ào lên làm anh ta lún vào trong. Còn chưa chạm tới kẻ địch đã bị đánh bại.
Với những người như bọn họ, khi ra tay trừ công lực ra thì cách vận dụng linh hoạt nhiều loại chú văn cũng vô cùng quan trong, chiêu này của Vân Túc Xuyên vừa chuẩn vừa ác, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hai người.
Triệu Uy Thiên bị hắn dùng lực tay đánh cho lảo đảo về sau, Triệu Chấn Thiên thì cả người dính đầy bùn, chật vật cố giãy ra.
Dịch Mân ở bên cạnh nhìn cảnh này, không ngờ Vân Túc Xuyên còn trẻ mà có bản lĩnh như vậy, hơi biến sắc, lui về sau mấy bước.
Vốn hai bên đánh nhau đến tình trạng này, xem như Vân Túc Xuyên đã thắng, nhưng hắn lại không có ý muốn dừng tay. Sau khi tạm thời đẩy lùi Triệu Uy Thiên và Triệu Chấn Thiên, hắn lắc mình, thoát khỏi vòng vây của hai người, cắm thanh kiếm gỗ trong tay xuống đất, đi tới trước mặt Dương Song vừa đứng dậy.
Dương Song hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, thấy Vân Túc Xuyên còn dám lại gần, tức giận mắng một tiếng ‘Chó chết’ rồi tung một cú đánh vào mặt Vân Túc Xuyên, nhân lúc hắn tránh né, lớn giọng quát: “Cửu sát huyền đồng, vi ngã giai linh. Uy nam ngự hung, tẫn trảm ngũ hình. Khứ!”
Sau khi pháp quyết vang lên, một đứa trẻ mắt đỏ răng xanh, mặt vàng lưỡi trắng xuất hiện ở giữa hai người, nhanh nhẹn bò bằng tứ chi về phía Vân Túc Xuyên. Bộ dạng đáng sợ của nó quả thật làm người ta nhìn cái liền nhũn chân, lợi hại hơn là, đây chính là Cửu sát huyền đồng, toàn thân đều là chất độc, chỉ cần tiếp xúc ngoài xa với nó là có thể khiến người ta thối rữa đến chết.
Những người khác đều không biết thân phận thật của Vân Túc Xuyên, trong mắt bọn họ, cho dù có quá đáng thế nào thì đây cũng vẫn là một người, không phải yêu tà quái vật cần chém giết, Dương Song dùng chiêu này thật sự hơi quá.
Triệu Chấn Thiên vừa chui ra được từ vũng bùn, thấy cảnh này, kinh hãi nhắc nhở: “Dương sư huynh!”
Anh ta biết Dương Song rất tức vì bị vả hai cái, nhưng nói thật, bọn họ lén chửi bới Giang Chước trước, bị bạn người ta là Vân Túc Xuyên nghe thấy, nói thế nào thì cũng không phải bên chiếm lý lẽ.
Mặt khác gia thế Vân Túc Xuyên không bình thường, nếu Dương Song thực sự khiến hắn xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người ở đây đều sẽ gặp phiền toái.
Dương Song thở hồng hộc, ngực phập phồng, giận như điên, lớn tiếng quát: “Câm miệng!”
Triệu Uy Thiên và Dịch Mân nhìn nhau, đều kinh ngạc vì sao gã lại tức đến vậy. Cứu sát huyền đồng khó luyện chế, khi xuất hiện sẽ vô cùng hung ác, đến họ cũng không dám đến gần.
Mắt thấy con quỷ kia bước hai bước lên phía trước, tứ chi vận lực bắn mình về phía hắn, đánh thẳng lên người Vân Túc Xuyên. Hắn khinh thường cười một tiếng, vươn tay nắm gáy nó.
—- không sợ lôi điện thì thôi đi, đến cả độc cũng không có tác dụng, Dương Song không biết Vân Túc Xuyên phải trả giá lớn cỡ nào mới có được khả năng đặc biệt này, khiếp sợ vô cùng, nhưng cũng nổi trận lôi đình nói: “Sao lại như vậy!”
Vân Túc Xuyên cười nói: “Đừng kinh ngạc thế. Có khi con của anh cũng háo sắc và không biết xấu hổ như anh, thấy tôi đẹp trai quá nên đi không nổi.”
Dương Song phẫn nộ nói: “Nói năng vớ vẩn, tao phải giết mày!”
Gã đánh về phía Vân Túc Xuyên, Vân Túc Xuyên vận sức tay, coi Cửu sát huyền đồng là ám khí mà ném về phía Dương Song.
Dương Song tràn đầy phẫn nộ, bước chân không dừng lại, vẫn cữ vọt đến. Gã vừa công vừa thủ, vừa mượn quán tính lao về trước để tránh né, cũng đồng thời áp sát, không để bên nào có cơ hội thư thả.
Thân pháp của Vân Túc Xuyên cũng cực nhanh, hít một hơi rồi nghiêng đi, cả người đã xuất huện sau lưng Dương Song, thừa kịp gã chưa chuẩn bị, dùng khuỷu tay đánh một cú, đồng thời lấy chiếc gương Bát Xích Thần Chiếu trên người ra, quăng lên trời: “
Đây là một món pháp khí hiếm có, chiếc gương xoay vài lần trên không trung, phản xạ ra ánh sáng trắng, những người khác đều phải quay đầu nhắm mắt, Dương Song cảm thấy đau nhức toàn thân, thảm thiết kêu lên, ngã ngửa xuống đất.
Tấm gương rơi xuống bị Vân Túc Xuyên nắm trong tay, đồng thời tung một cước dẫm xuống lồng ngực Dương Song, vung tay chuẩn bị đánh xuống.
Cú đánh này không đánh trúng người Dương Song, cổ tay hắn đã bị Dịch Mân giữ lấy, trầm giọng nói: “Vân sư đệ, gã đánh không lại cậu, đã thua rồi. Lúc trước thảo luận về Giang Chước là chúng tôi sai, đã chịu dạy dỗ rồi, mời cậu một vừa hai phải thôi.”
Thật ra anh ta chưa nói gì về Giang Chước nhưng Dương Song dù sao cũng cùng một nhóm với bọn họ, nếu có chuyện tất cả đều bị liên lụy. Hơn nữa thân thủ của Vân Túc Xuyên thật sự khiến Dịch Mân kinh ngạc, lúc này mới đứng ra nói mấy câu.
Vân Túc Xuyên nhìn thoáng qua cổ tay bị giữ lấy của mình, lạnh lùng nói: “Gã đánh không lại tôi, là do hắn vô dụng, không có nghĩa là sai lầm có thể bỏ qua. Làm việc không đến nơi đến chốn sẽ để lại tai họa về sau, anh nghĩ tôi là dạng người sẽ nhân từ mà nhẹ tay sao?”
Đến giờ phút này rồi mà bọn họ còn dám ở đây đánh tráo khái niệm, luôn mồm cắn không nhả chuyện ‘xúc phạm Giang Chước’, còn không đề cập chữ nào đến mưu đồ muốn quấy phá phái Linh Hoa, xem ra cũng tự biết bản thân đuối lý nên không dám thừa nhận.
Vân Túc Xuyên bên ngoài cười như gió xuân, nhìn nhàn hạ lười biếng, nhưng thực chất tính cách cực kỳ kiên cường cứng rắn, từ trước đến nay luôn khinh thường mấy loại hèn nhát dám làm không dám nhận này. Nhừng người này càng giở trò, hắn càng khinh thường.
Mắt thấy Dịch Mân không chịu buông cổ tay mình ra, Vân Túc Xuyên cười lạnh, cũng không thèm để ý, gót giày đang dẫm lên Dương Song dùng thêm chút lực, vài tiếng ‘rắc’ nho nhỏ vang lên, Dương Song phun ra một búng máu.
Hắn không giết người, nhưng đã hoàn toàn phế đi nguồn khí và linh mạch của gã, về sau Dương Song không thể luyện công nữa.
Dịch Mân hoảng sợ đến biến sắc, buông tay lui về sau vài bước, ngay cả Triệu Uy Thiên và Triệu Chấn Thiên có chút hiểu biết về tính cách Vân Túc Xuyên cũng ngơ ngác, không ngờ hắn còn trẻ mà đã tàn nhẫn như vậy.
“Vân Túc Xuyên, cậu có còn tính người không!”
Vân Túc Xuyên cười như không cười: “Mặc kệ tôi có tính người không thì vẫn còn chỉ số thông minh cơ bản. Nếu tôi là mấy người thì tôi sẽ biết có thứ gọi là biết thời biết thế. Nơi này tôi đánh giỏi nhất nghĩa là tôi lớn nhất, tốt hơn hết đừng có nói gì khiến tôi không vui.”
Lời này của hắn rất quá đáng, thật sự khó nghe, nhưng lại thành công làm cho mấy người ở đây im miệng —– bọn họ đều ý thức được đối phương không phải đang dọa dẫm rồi thôi.