Thật ra bóng đen này chỉ như một đạo cụ trong bối cảnh, không còn tác dụng đe dọa thì biến mất, Giang Chước không đuổi theo, quay đầu tiếp nhận ’em bé’ trong tay Lí Thanh Giai, nói với hai người trong phòng bệnh: “Đi mau!”
Lí Thanh Giai và Mê Nặc lập tức theo sát Giang Chước ra ngoài, cậu thấy Vân Túc Xuyên không theo kịp, bước chân còn dừng chút, thấy hắn tự đẩy xe lăn mình đi ra, trên chân còn cuốn đầy băng vải. Thấy Giang Chước nhìn mình, Vân Túc Xuyên tội nghiệp nắm góc áo cậu: “Anh tiểu Giang ơi, chân em gãy không đi được, mọi người đừng bỏ lại em.”
Trong kịch bản Giang Chước là người cha một con 27 tuổi, Vân Túc Xuyên là sinh viên 21 tuổi, gọi một tiếng ‘anh’ cũng không sai, nhưng giọng điệu và động tác đều cực kì buồn nôn.
Giang Chước: ”..... “
Để không phá hỏng thiết lập nhân vật, Giang Chước không tiện đá hắn, sau khi kéo lại góc áo bản thân, cậu ngoài cười mà trong không cười nhét búp bê vải trong tay vào ngực Vân Túc Xuyên rồi giúp hắn đẩy xe.
“Tôi đẩy cậu đi.” Giang Chước không chút biểu cảm nói: “Cậu ôm con tôi cho tốt.”
Lí Thanh Giai cũng chỉ có thể vào vai theo bọn họ: “Ông..... ông xã, làm phiền người ta nhiều cũng không tốt, để em ôm con cũng được.”
Giang Chước: “Không sao, cậu ta ngồi cũng không tốn sức, để cậu ta làm.”
Vân Túc Xuyên ôm búp bê vải trong ngực, cam đoan: “Yên tâm. Con của cậu cũng là con của tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt!”
Lí Thanh Giai: ”..... “
Là mẹ của đứa bé, lời này hơi sai sai.
Mê Nặc: ”..... “
Là một tiểu thịt tươi xuất thân từ nghề ca sĩ rồi chuyển qua làm diễn viên, cả ngày bị antifan cười nhạo ‘có tiếng mà không có miếng’, vai diễn lần này làm cậu rất khó xử, Mê Nặc không biết làm thế nào để kết hợp hai thiết lập ‘sợ hãi chạy trối chết’ và ‘người có bệnh tim’ với nhau, chỉ có thể luôn một tay ôm ngực, tỏ ra yếu ớt. Cậu vẫn luôn duy trì tư thế ôm tim này, ở bên cạnh sầu lo: “Cũng không biết nhóm bác sĩ Nhạc thế nào, hay chúng ta qua phòng trực xem. Bọn họ quen thuộc với bệnh viện hơn, không chừng có thể đưa mọi người chạy trốn.”
Mê Nặc và Nhạc Đình Phi đang xào CP nên trong kịch bản cũng có vài chi tiết phục vụ điều này. Mê Nặc là một bệnh nhân bệnh tim, đồng thời cũng là một thiếu niên thiên tài có tình yêu nhiệt tình với hội họa, có khát vọng tha thiết vào sinh mệnh, khiến cậu vô cùng ỷ lại vào bác sĩ chính của mình, Nhạc Đình Phi. Tương tự, trong quá trình tiếp xúc, Nhạc Đình Phi dần sinh ra sự thương tiếc cho bệnh nhân tài hoa mà bất hạnh này.
Dưới thiết lập này, Mê Nặc đưa ra ý muốn tìm đến Nhạc Đình Phi là phù hợp với tính cách của anh, đồng thời cũng thúc đẩy nội dung vở kịch.
Vân Túc Xuyên được Giang Chước phụ giúp, cảm thấy rất mĩ mãn, hớn hở nâng bên chân bị băng bó lên, nói: “Tôi không có ý kiến gì, thế nào cũng được. Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong, xe lăn vốn đang đi thẳng tắp bỗng quẹo một cái, chèn lên chai nước khoáng bị ai đó vứt dưới đất, Vân Túc Xuyên bị nảy lên một cái.
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Giang Chước thành công dọa hắn nhảy dựng, rất đắc ý, lạnh nhạt nói: “Ồ, tôi cũng không có ý kiến gì.”
Vân Túc Xuyên sờ gáy, càng muốn trêu cậu, không sợ chết nói: “Ha ha, vừa rồi chơi vui phết, lại thêm một lần nhé? Giang ca ca.”
”..... ” Giang Chước không tiếng động một tay bóp cổ hắn, dùng sức lắc lư.
Khi hai người đang cãi nhau ầm ĩ trong âm thầm, đoàn người hướng đến phòng trực, xung quanh tối như mực, Vân Túc Xuyên một tay ôm búp bê, một tay dùng điện thoại chiếu sáng cho mọi người.
Trên mặt đất rải rác nhiều thứ linh tinh, lối đi nhỏ đầy ghế vương vãi, tất cả đều rất thật, giống như lúc nãy mọi người vừa hoảng hốt chạy qua để trốn thứ quái vật vừa xuất hiện trong bệnh viện. Trước mắt, phòng bệnh xung quanh trống rỗng, vách tường hai bên trắng bệch, mùi nước khử trùng gay mũi, ở hành lang có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng bánh xe lăn của Vân Túc Xuyên. Dường như ở tất cả các góc tối đều ẩn giấu nguy hiểm làm người ta có cảm giác đang từng bước đi vào cửa tử.
Răng Lí Thanh Giai run lập cập, nhịn không được mà nói: “Những, những người khác đều chạy đi, chỉ còn lại mấy người chúng ta, tiếp theo có thể xảy ra chuyện gì không?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi của cô, nhưng sau khi Lí Thanh Giai nói vậy, giọng nói nêu bối cảnh lại vang lên:
“Bác sĩ nhân từ dùng tình yêu để cảm hóa ma quỷ, nhưng áo blouse trắng bị bóng tối nuốt chửng. Hoa tươi nở rộ sau lưng, cậu bé cô độc mất đi ánh sáng mặt trời của mình.”
Khi âm thanh không biết từ đâu này vang lên, Giang Chước cảnh giác nâng tay ngăn Mê Nặc và Lí Thanh Giai. Tuy vậy nguy hiểm như không tưởng tượng không xảy ra, Vân Túc Xuyên nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Tới phòng trực rồi.”
Cửa phòng trực bị đẩy ra, Nhạc Đình Phi cùng Thẩm Tử Sâm từ trong đó đi ra, sắc mặt hai người không tốt lắm, trong đó của Nhạc Đình Phi là tệ nhất. Sau khi đẩy cửa, thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên, anh cuối cùng cũng có chút hi vọng, vội vàng đi qua, bối rối nói: “Làm sao bây giờ, tôi nhận được nhiệm vụ rồi......”
Lời này còn chưa nói xong, Vân Túc Xuyên đã lớn tiếng cắt ngang: “Im miệng!”
Từ khi mọi người nói chuyện, cho dù lời nói ra có xuôi tai hay không thì thái độ của hắn luôn là ôn hòa mang ý cười, lần đầu nói một cách gay gắt như vậy, Nhạc Đình Phi không nhận ra nguyên nhân thái độ Vân Túc Xuyên biến đổi nhưng vẫn im lặng theo bản năng.
Thế nhưng vẫn quá muộn, lời nói của Nhạc Đình Phi đã vi phạm thân phận ‘bác sĩ Nhạc’ của mình, sẽ bị trừng phạt.
Không khí dường như ngưng lại trong nháy mắt, sau đó hành lang nổi lên từng đợt gió âm, phóng về phía Nhạc Đình Phi như những con dao nhỏ.
Thẩm Tử Sâm và Nhạc Đình Phi vốn đứng cùng một chỗ, thấy một màn này, Thẩm Tử Sâm hô lên một tiếng ‘cẩn thận’, một tay đẩy Nhạc Đình Phi ra, chính cậu ta đối mặt với tấn công. Nhưng điều khiến người ta không ngờ là, luồng này không đi theo con đường trước nó mà cũng quẹo sang, tiếp tục phóng đến chỗ Nhạc Đình Phi.
Bên kia Thẩm Tử Sâm không bị quẹt trúng nhưng vì lực nghiêng đi rất mạnh nên không cẩn thận dụng vào thang inox bên cạnh. Cái thang này vốn được công nhân sửa mạch điện phòng bệnh đặt đó, khối lượng không nhẹ, bị cậu ta va phải như vậy thì đung đưa vài cái rồi đổ về hướng Vân Túc Xuyên.
Tình huống lúc này quả thực vô cùng hỗn loạn, vừa rồi khi Nhạc Đình Phi mở miệng, Vân Túc Xuyên đã biết chuyện không ổn, sau khi quát ‘Im miệng’ cũng hiểu bây giờ ngăn không kịp rồi, vì thế vỗ lên tay vịn xe lăn, nhào về hướng Nhạc Đình Phi. Nhưng không ngờ chưa kịp làm gì thì đã có một cái thang chuẩn bị đổ xuống đầu.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Giang Chước xông lên từ bên cạnh, nâng một tay đỡ cái thang, tay kia đẩy bả vai Vân Túc Xuyên.
Vân Túc Xuyên hiển nhiên không sợ bị thang đập trúng mà nếu hắn tránh sẽ chậm trễ việc cứu Nhạc Đình Phi, may mắn Giang Chước phối hợp với hắn, nhờ được cậu đẩy, Vân Túc Xuyên mượn sức nghiêng người, túm cổ áo Nhạc Đình Phi, kéo anh về sau mình. Đồng thời, hắn xoay tay chắn một cái, giữa các ngón tay là chiếc bút máy cài trên ngực áo Nhạc Đình Phi, cán bút va phải gì đó, phát ra tiếng lanh canh.
Gió đột nhiên dừng, sau đó bút máy trên tay Vân Túc Xuyên bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.
Giang Chước đỡ cái thang tựa vào tường, mọi người nhìn mặt đất, phát hiện thứ bị Vân Túc Xuyên ngăn cản hóa ra là ba con dao giải phẫu nhỏ hơn một ngón tay. Tuy chúng vừa ngắn vừa mỏng nhưng lưỡi dao vô cùng sắc bén, nếu lỡ như bị cắt trúng mắt hoặc một số bộ phận khác, Nhạc Đình Phi chắc chắn sẽ xong đời.
Nhóm khách mời xung quanh mắt chữ O mồm chữ A, không biết Vân Túc Xuyên làm sao có thể chuẩn xác đánh rơi mấy con dao này. Bọn họ vốn đều biết Giang Chước đến từ tổ chuyên án đặc biết, có võ công nhưng không ngờ người chủ tịch trẻ tuổi Vân Túc Xuyên này cũng có bản lĩnh như vậy, tuy vừa trải qua một hồi nguy hiểm nhưng cảm giác an toàn lại tăng lên nhiều.
Từ trước đến nay Nhạc Đình Phi chưa gặp Thẩm Tử Sâm bao giờ, nhưng có biết người này gia thế tốt, luôn chướng mắt những diễn viên nhỏ bé bình thường nên luôn giữ thái độ kính trọng mà không thân thiết, không ngờ dưới tình huống nguy hiểm này, cậu ta lại cứu mình, rất cảm động, không ngừng nói cảm ơn.
Vân Túc Xuyên liếc nhìn Thẩm Tử Sâm, có vẻ như cũng thấy lạ, nhưng lập tức sự chú ý của hắn chuyển đến Giang Chước, kéo tay cậu, hỏi nhỏ: “Vừa rồi bị va vào một chút phải không, đau không?”
Giang Chước lơ đễnh nói: “Bình thường.”
Vân Túc Xuyên cũng tiện không xắn tay áo cậu lên xem, chỉ sờ sờ cánh tay cậu qua lớp vải, cười cười.
Giang Chước dùng mũi chân gạt xe lăn lại, ấn Vân Túc Xuyên lên đó: “Được rồi, cậu là một người què, ngồi ấm chỗ đi rồi nói gì thì nói.”
Nguyên nhân của đợt sóng gió lúc vừa rồi chính là câu nói phá vỡ thiết lập nhân vật của Nhạc Đình Phi, mà Vân Túc Xuyên vẫn nhớ hắn là một ‘người què đùi băng thạch cao’, lúc nãy khi xông lên cứu người chỉ dùng sức ở một bên chân.
Hiện Giang Chước nhắc nhở, hắn cũng thuận theo lực tay cậu mà ngồi trở lại xe lăn. Vân Túc Xuyên thở dài, nói: “Ôi chao, làm tôi sợ muốn chết làm tôi sợ muốn chết, làm việc ở bệnh viện nguy hiểm quá đi mất.”
Giang Chước: ”...... “
Cậu nhìn Vân Túc Xuyên, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, còn chưa nghĩ được chỗ nào có vấn đề, Lí Thanh Giai bên cạnh bỗng nhiên nói: “Ông xã, con chúng ta đâu?”
Đúng vậy!
Giang Chước trừng Vân Túc Xuyên: “Con tôi đâu?!”
Vân Túc Xuyên: ”..... Xin lỗi, hình như nãy ném đi rồi.”
Khán giả vốn đang chìm trong không khí căng thẳng bị biến cố đột ngột này chọc cười:
[ Lúc trước ai kia còn bảo ‘con của cậu cũng là con của tôi’, đảo mắt liền ném đi rồi.”
[ Xuyên ca đang ghen tị sao ha ha ha, không thích Muỗng Nhỏ có con với người phụ nữ khác. ]
[ Ha ha ha Muỗng Nhỏ rõ ràng muốn cười mà còn phải giả bộ tức giận.”
[ Chị gái Lí Thanh Giai ơi, chồng chị không chơi theo kịch bản, theo em đi! ]
Mọi người tìm một lúc, cuối cùng nhân viên vệ sinh Tô Đới bên cạnh đi tới ôm con búp bê bị ném đi, một lần nữa thả nó lên đùi Vân Túc Xuyên, lúc này, 7 người đã thuận lợi tụ lại.
Vất vả lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, phần nội dung tiếp theo của kịch bản nên tiếp tục tiến hành, linh hồn đang kinh sợ của Nhạc Đình Phi còn chưa bình tĩnh lại, sau khi cảm ơn 3 người Thẩm Tử Sâm, Giang Chước và Vân Túc Xuyên mới hơi trở lại bình thường, hỏi: “Sao mọi người không ở phòng bệnh mà lại đến đây?”
Những lời này anh nói rất cẩn thận, giọng nói còn hơi run rẩy, khóe mắt lặng lẽ nhìn nhóm Giang Chước, sợ bản thân lại nói sai.
Lí Thanh Giai đã tham gia mùa thứ 1, cũng coi như biết qua qua, trả lời: “Ôi bác sĩ Nhạc không biết rồi, lúc nãy trong bệnh viện không biết xảy ra chuyện gì, có một cái bóng đen xông vào phòng bệnh của chúng tôi, rất kinh dị, cho nên tất cả mọi người chạy đi. Anh là bác sĩ, có lẽ quen thuộc với bệnh viện hơn chúng tôi, tiếp theo chúng tôi phải dựa vào anh đấy, nhưng anh đừng có hoảng hốt nhé, tôi nói nè, bóng đen kia..... “
Cô nói tới đây, Giang Chước nhịn không được mà nhẹ nhàng ho khan.
Lí Thanh Giai lập tức ý thức được mình đang là một cô vợ lạnh lùng, chỉ thân cận với chồng mình, vừa rồi kích động nên không cẩn thận nói hơi nhiều, chỉ sợ dễ dẫm phải mìn, vội im miệng.
Sau mấy lần ngắt lời như vậy, Nhạc Đình Phi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tuy hô hấp của anh còn hơi dồn dập, trong lòng yên lặng chửi mắng chương trình biến thái này. Vắt óc lo lắng suy nghĩ làm thể nào để sống sót đã khổ lắm rồi, còn phải nhập vai, một chút cũng không thể gây lỗi, thế này chẳng phải khiến người ta gặp tai họa sao.
A di đà Phật, hỡi Phật tổ Như Lai, hỡi Quan Âm Bồ Tát, Thái Thượng lão quân, Tôn Ngộ Không..... trong nhà con trên có mẹ già dưới có em nhỏ, các ngài phù hộ con đừng phạm sai lầm nữa để sống sót trở về với!
Mình là bác sĩ Nhạc, tính tình tốt thích y thuật, là bác sĩ Nhạc siêu thánh phụ*...... Trừ cái này ra còn gì nữa nhỉ, à đúng rồi, mình thích cậu trai trẻ tuổi vẽ đẹp!
(*)Thánh phụ: Biến thể từ cụm từ ‘thánh mẫu’, ý chỉ những người thánh thiện hay quan tâm đến người khác và đôi khi hơi quá đà.
Sau một lần kinh sợ, Nhạc Đình Phi cẩn thận hơn nhiều, vừa tự tẩy não bản thân vừa cố gắng nhớ lại yêu cầu kịch bản, không dám có chút sơ hở nào, khi nghĩ đến điều cuối cùng, anh căng thẳng, vội quay ra nhìn Mê Nặc.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt Mê Nặc cũng nhìn qua.
Hai cặp mắt giao nhau, hai người đều xúc động bởi ham muốn sống sót trong mắt người kia —– nhất định phải luôn phù hợp với thiết lập của mình!
“Bác sĩ Nhạc!”
Mê Nặc ôm ngực, xông đến chỗ Nhạc Đình Phi, lúc này phát huy hơn hẳn bình thường, đong đầy nước mắt nói: “Anh không có chuyện gì thì tốt rồi, làm em sợ muốn chết!”
Bây giờ cậu là bệnh nhân bệnh tim rất ỷ lại bác sĩ của mình!!!
“Tiểu Nặc! Anh ổn lắm!” Nhạc Đình Phi thấy cậu phối hợp như vậy thì kích động không thôi, cùng Mê Nặc ôm nhau thắm thiết.
Mấy người đang nhìn cảnh này: ”..... “
Chuyện quỷ quái vừa xảy ra đã đủ khiến người ta cảm thấy thế giới này thật điên rồ, hành động của Mê Nặc và Nhạc Đình Phi lại càng đánh sâu vào thần kinh yếu ớt của mọi người —- thật ra đây là bệnh viện tâm thần đúng không?
Bình luận chỉ toàn tiếng cười.
Vân Túc Xuyên nghiêm túc nói: “Bác sĩ Nhạc, còn cả anh bạn họa sĩ kia nữa, tôi hiểu tâm tình hai vị. Hiện tại mọi người đều thấy tình nghĩa hai người sâu nặng cảm động trời đất, có thể tách ra rồi.”
Thật tốt —– Nhạc Đình Phi và Mê Nặc đồng thời nghĩ.
Sến quá đi mất —– quần chúng nhìn cảnh này miễn cưỡng mỉm cười.
[ A ha ha ha hai người này hề thật, cười chết tôi rồi. ]
[ Hóa ra 2 anh giai thẳng bị ép phải thành CP nó đau khổ vậy à? Tôi về sau không dám nói chỉ là hai anh đẹp trai thì yêu nhau cũng đẹp đôi nữa! ]
[ Nhưng mà Giang Muỗng Nhỏ cũng rất thẳng, anh ấy tương tác với Phiêu Phiêu lại rất ngọt ngào —– tuy hai người họ không yêu nhau [ mặt uể oải.jpg ]. ]
[ Mấu chốt ở đây là Vân Phiêu Phiêu không thẳng đó..... [ đầu chó ]. ]
[ Lầu trên có sure là Giang Chước thật sự thẳng không? [ đầu chó x2 ]. ]
[ A ha ha ha, mọi người nhìn biểu cảm của Muỗng Nhỏ, sao nhìn Mê Nặc với Nhạc Đình Phi bằng ánh mắt nghiêm trọng như vậy? Cười chết mất. ]
Giang Chước thấy một màn trước mặt, bỗng nhiên nhớ tới vụ án làm cậu có ấn tượng sâu sắc lúc trước. Cậu từng tìm hiểu về tình cảm của nhóm Trình Am, Đan Tĩnh và Miêu Hàn Lượng trong lúc phân tích vụ án, lúc đó còn không biết đàn ông với nhau thì yêu đương thế nào, nay nhìn trạng thái của Nhạc Đình Phi và Mê Nặc, hóa ra còn sến súa hơn tình yêu khác giới sao?
Suy nghĩ bay đi xa chưa về được, lại tưởng tượng cảnh Đan Tĩnh và Miêu Hàn Lượng ôm nhau như vậy, Giang Chước cảm thấy hơi không rét mà run.
Cậu dời mắt, chậm rãi nói: “Mọi người cũng đừng căng thẳng, dù sao đã bị nhốt ở nơi đây rồi, tạm thời không thoát được, chúng ta cứ coi như đang chơi một trò chơi chạy trốn đi. Hiện tại nhiều người tụ chung một chỗ như vậy sẽ không có nhiều nguy hiểm.”
Mọi người có thể hiểu ngụ ý trong câu này của cậu, Giang Chước bảo bọn họ thả lỏng như đang quay một chương trình thực tế bình thường, tránh việc quá căng thẳng lại thành mắc lỗi như Nhạc Đình Phi.