Cậu thuận đường đi tiếp, đầu tiên đi qua khai môn, tiếp đến kinh môn, cuối cùng chuyển qua đỗ môn, có vài thây khô đứng bất động bên đường, không nhúc nhích, thấy Giang Chước đến, chỉ có con mắt trên mặt vòng vo chuyển động.
Giang Chước ôm quyền chắp tay, vái chào 3 cái với chúng, sau đó lập tức đi về phía trước, thây khô rút lui, lộ ra một đạo quán ở cuối con đường.
Đi nửa ngày cuối cùng cũng thấy một nơi hẳn có điểm kì lạ nào đó, Giang Chước lại thoáng chần chờ. Dù sao mong muốn ban đầu của cậu khi tới đây là tìm kiếm Giang Thần Phi, hiện không hiểu sao tới nơi như vậy thì càng ngày càng quỷ dị.
Cậu do dự một hồi, đứng ở chỗ này nhìn ngó cũng không có tác dụng gì, vì thế sờ túi áo, phát hiện khi bản thân biến về nguyên dạng, những thứ trong túi ẩn ở quần áo đều trở lại.
Giang Chước lấy là bùa vàng gấp một con thỏ, tìm gậy tiên nữ APP đưa gõ gõ lên nó, cũng may thứ này còn có tác dụng, lỗ tai con thỏ giật giật, sống dậy.
Giang Chước vỗ mông nhỏ của nó, nhỏ giọng nói: “Đi đi, xem cho ta bên trong đạo quán có gì.”
Con thỏ nhỏ gật gù 2 cái, tìm phương hướng, dọc theo đường đi tới hướng đạo quán.
Giang Chước tựa vào một thân cây, con thỏ không phải thứ thành tinh bình thường mà trên người còn có pháp lực của cậu, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu sẽ cảm nhận được đầu tiên. Cậu đợi một hồi, không có chuyện gì lạ xảy ra, cây cỏ trước mặt động đậy, con thỏ nhỏ nhảy về, hai chiếc chân trước be bé quơ quơ với Giang Chước như muốn nói không có chuyện gì lạ xảy ra.
Giang Chước sờ sờ đầu con thỏ, thả nó lại túi áo, lần này vào đạo quán mà không hề do dự.
Cậu sống hơn 20 năm, gặp qua vô số đạo quán chùa miếu, khi vào nơi này có pho tượng được cung phụng, trên tường có tranh mây thái cực, thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi hoa khiến người ta không thoải mái.
Giang Chước theo mùi hoa đẩy cửa thiên bên cạnh, đi vào.
Vừa vào cửa, cậu suýt thì tưởng bản thân trở về bệnh viện quay chương trình kia —– trong thiên điện bày đầy các loại ống nghiệm, trên đó dán các loại nhãn khác nhau, có mấy bồn hoa sống lại bên cửa sổ, lay động theo gió.
Giang Chước đi đến trước cửa sổ, cũng không dám tiếp xúc trực tiếp với đám ống nghiệm này, chỉ xem qua nhãn hiệu trên đó. Tuy cậu học chuyên Khoa học tự nhiên hồi Trung học nhưng không phải chuyên Hóa, chỉ xem hiểu vài phần những ký hiệu trên đó, cảm thấy có chút giống báo cáo virut.
Giang Chước đang nghĩ ngợi chuyện này, khóe mắt bỗng lướt qua một ống nghiệm trên bàn thấy có ánh sáng lóe lên. Cái bàn đó đối diện cửa sổ, cửa sổ đóng kín nhưng có khắc hoa văn kiểu cổ, hiện Giang Chước đang đứng ngay sau bức tường bên cửa sổ. Xuyên qua khe hở, cậu nhìn thấy bóng dáng thoáng qua, nhanh chóng nhận ra có người chuẩn bị vào đây. Dưới tình thế cấp bách cúi người trốn vào dưới mảnh vải trải bàn ở điện thờ, vừa ém mảnh vải xong đã nghe thấy tiếng mở cửa của hai người.
Giang Chước trốn đi kịp thời, lúc bọn họ vào cũng không phát hiện có người ở đây, vừa đi vừa nói chuyện. Một trong hai hỏi: “Người đến rồi sao?”
Người còn lại đáp: “Tất cả xe đều đã vào núi, lần này tổ chuyên án phái đến không ít người.”
Giọng ban đầu thì thôi, thế nhưng giọng nói thứ 2 thuộc về một người vô cùng quen thuộc, sư phụ Hà Cơ của Giang Chước.
Khi nhìn thấy hoa sống lại, việc Hà Cơ xuất hiện không phải chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng khi nghe được lời của ông ta, Giang Chước vẫn phải cau mày.
Nghe ý Hà Cơ lại giống như đoán trước được tổ chuyên án đặc biệt đến giải quyết chuyện lần này. Tuy chuyện này cũng không khó đoán, nhưng cảm giác hưng phấn thản nhiên và chờ mong trong giọng nói của ông ta làm lòng Giang Chước vô cùng bất an.
Đây là 20 năm trước, Giang Chước 3 tuổi còn chưa bái sư, Hà Cơ là đồ đệ cưng của ông nội, sư huynh của cha, không có bất cứ ai hoài nghi ông ta. Một kẻ như vậy muốn giở trò gì đúng là rất dễ dàng.
Tuy chuyện đã rồi kết đã định, tuy đã biết Hà Cơ chẳng tốt lành gì nhưng trong thâm tâm Giang Chước vẫn hi vọng người kia không phải ông ta.
Người đầu tiên nói: “Núi này tuyệt đối là một tòa bảo sơn hiếm gặp, tiếc là trong này cũng có nhiều nguy hiểm. Nếu tổ chuyên án thực sự mò được một đường đi ra thì cũng có thể rút gọn cho chúng ta không ít chuyện. Đạo trưởng Hà không thấy tiếc là được.”
Hà Cơ cười nói: “Tính tình sư đệ kia của ta cũng bướng bỉnh. Trước đây ta từng bảo nó rồi, tổ chuyên án rất nguy hiểm, cho nó một chức văn phòng mà không nghe lời. Nói cũng đúng, vì mấy chuyện này làm loạn đến mức li hôn thì lời khuyên từ một vị sư huynh như ta có mấy phần ý nghĩa đây? Cho này chuyện này chính nó lựa chọn, lỡ có hậu quả gì, không trách được anh, cũng chẳng trách được ta.”
Nằm trên mặt đất lạnh băng, mấy câu này khiến Giang Chước đổ mồ hôi lạnh.
Nghe câu này như ngụ ý Hà Cơ không hại Giang Thần Phi, tự Giang Thần Phi dâng mình đến cửa, ông ta cũng không từ chối.
Bọn họ muốn thăm dò bí mật trong ngọn núi này nhưng vì quá nguy hiểm nên nghĩ ra ý tưởng hiểm độc như vậy, lợi dụng mạng người dẫn tổ chuyên án đến mở đường!
Rốt cuộc mục đích cuối cùng của Hà Cơ là gì?
Người đầu tiên hiển nhiên rất vừa lòng, cười nói: “Đạo trưởng Hà đúng là người có thể làm việc lớn.”
Hà Cơ thong thả bước hai bước, chậm rãi nói: “Tục ngữ nói, triệu văn đạo, tịch tử khả hĩ*. Cả đời này ta nôn nóng vội vàng, nói đi nói lại đều vì để tìm đại đạo. Chỉ cần có thể hóa giải nghi hoặc trong lòng, tàn nhẫn độc ác một chút thì có sao?”
(*)Triệu văn đạo, tịch tử khả hĩ (sáng nghe đạo lí, chiều chết): Câu nói của Khổng Tử, hình như có nghĩa là vì đạo lớn, hi sinh thứ gì cũng xứng đáng.
Giang Chước không nhịn được mà rùng mình.
Đến lúc này, không thể nói rõ bản thân đang khiếp sợ hay tức giận, cả người gần như đã chết lặng. Máu toàn thân như ngưng lại, lại vừa giống như đang sôi trào. Cả thế giới đều hoang đường vô cùng, làm cậu đột nhiên hoài nghi sự tồn tại của 20 năm nay.
Ngay khi cậu đang ngẩn người, cả căn phòng không biết đã yên tĩnh từ lúc nào. Thật lâu sai, người thứ 1 bỗng cười lạnh một tiếng. Giang Chước lập tức nhận ra, nhanh chóng quay đầu, nhìn qua bên cạnh, đúng lúc đối diện với ánh mắt tràn đấy hứng thú của Hà Cơ.
—– Không biết từ lúc nào Hà Cơ ngồi xổm ở cạnh bàn thờ, vén mảnh vải lên nhìn Giang Chước. Hẳn ông ta đã dùng pháp thuật nào đó để che giấu cảm quan, Giang Chước lại đang chấn kinh nên không phát hiện ra ông ta.
Là ân sư truyền dạy cho mình, cũng là kẻ thù giết cha, từng ở bên cậu từ nhỏ đến lớn, dạy dỗ pháp thuật, nhưng hóa ra tất cả đều là một hồi âm mưu.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong ánh mắt Giang Chước là hận ý sắc bén, cũng lạnh lùng nhìn Hà Cơ.
Lúc này suy nghĩ duy nhất của cậu chính là giết kẻ này, kệ mẹ phản phệ nếu thay đổi lịch sử đi, giết đến ông ta rồi nói sau!
Ngay khi Hà Cơ còn chưa có hành động gì, Giang Chước trượt lưng vào mặt đấy đi ra, dựa vào tư thế này tung một cú đá vào cằm ông ta.
Ai trốn ở chỗ kín nghe lén người khác nói chuyện bị phát hiện như vậy đều khó tránh mà bị dọa chết khiếp. Hà Cơ tỏ vẻ trêu đùa, vốn tưởng sẽ nhìn thấy bộ dáng thất kinh của đối phương nhưng không ngờ thanh niên nhỏ hơn mình vài tuổi này cũng là một kẻ ngoan độc, đã xông lên động thủ.
Nụ cười ông ta lập tức tắt, không kịp phòng bị bèn ngửa người ra sau, Giang Chước đá vào ngực Hà Cơ, tiếng huỳnh huỵch vang lên, đá ông ta lui về sau vài bước.
Dù sao thì lúc này Hà Cơ còn trẻ, chưa đạt tới trình độ sâu không lường được như 20 năm sau.
Người đàn ông trung niên nói chuyện cùng Hà Cơ không ngờ ông ta bị tấn công, nhất thời kinh ngạc đến ngây người. Giang Chước không rảnh rỗi mà để tâm đến ông ta, thừa dịp Hà Cơ lui về sau lộ ra sơ hở bóp cổ họng ông ta, ấn cả người Hà Cơ lên tường, không nói lời nào đấm vào mặt ông ta.
Hà Cơ bị trúng cú này, nghiêng đầu phun ra một búng máu, trên mặt đã lộ ra vẻ tức giận, hai tay nắm cổ tay Giang Chước, nâng gối đánh vào bụng, ép Giang Chước bỏ tay ra.
Hà Cơ ra tay không nhẹ, lưng Giang Chước va phải cái bàn sau lưng, ‘Rầm’ một tiếng, xương cốt toàn thân đau nhức, trước mắt cũng hơi choáng váng.
Hà Cơ lau máu, quát hỏi: “Mi là ai!”
Giang Chước lạnh lùng nói: “Kẻ thù của ông.”
Trên tay cậu không có vũ khí, tùy tay lấy một lư hương phía sau đập qua phía Hà Cơ. Chiêu này nhìn như tức giận đánh bừa nhưng thực ra trọng điểm là bụi ở lư hương có thể che tầm mắt.
Lúc ném lư hương ra, tay cậu cũng nhanh chóng kết ấn, quát: “Gió đến!”
Một luồng gió nhỏ nhanh chóng nổi lên, cuốn theo tro bụi tán loạn về phía Hà Cơ.
Động tác của Giang Chước làm Hà Cơ thấy quen thuộc, nhưng ngẫm lại người này tự dưng xông đến tấn công mãnh liệt như điên, hẳn lúc trước có chuyện gì sâu xa, phân nửa là ông ta không nhớ ra thôi.
Hà Cơ cũng không nghĩ sâu thêm, ứng biến thần tốc, bấm tay niệm chú: “Tốc chiêu hỏa đức tinh quân cấp cấp như luật lệnh!”
Một trận lửa nổi lên, lao tới cơn gió, một tiếng vù lớn vang lên, tro bụi tán loạn lập tức bị đốt trụi rơi xuống, Hà Cơ lách mình lóe lên, gió lửa chạm nhau, nhanh chóng lao đến để lại dấu vết bị đốt trụi tại mặt tường phía sau.
Cùng lúc đố, Giang Chước đột nhiên nhận ra chỗ không ổn, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn hơi chậm, bóng dáng Hà Cơ xuất hiện một cách quỷ dị trong bụi mù, thay đập vào trước ngực cậu, trực tiếp quăng cậu ra ngoài.
Một lực mạnh truyền đến, Giang Chước đập vào tường, một lọ gốm trên tường rơi xuống đúng lúc nện vào đầu cậu, rầm một tiếng mảnh gốm rơi khắp nơi, thái dương Giang Chước lập tức đổ máu, chảy xuống mặt.
Tuy trước mắt Giang Chước chịu thế bất lợi, nhưng khi hai người giao thủ, biểu hiện của cậu cũng đủ làm Hà Cơ kinh ngạc. Mắt thấy Giang Chước không rên tiếng nào, cắn răng đứng lên từ mặt đất, lau máu trên thái dương, Hà Cơ cười lạnh: “Có chút bản lĩnh đấy, thảo nào dám đến đây rồi nghe lén.”
Khi nói chuyện, ông ta lao đến, dùng chân hạ một cú vào đầu Giang Chước, Giang Chước không né không tránh, chỉ hơi nghiêng đầu đi, cú này nện ở bờ vai của cậu, ba người ở đây đều nghe được âm thanh rắc rắc khi xương cốt va đập vào nhau.
Giang Chước không nói lời nào, cắn răng vặn tay, giữ chặt cổ chân Hà Cơ đẩy ra ngoài, làm ông ta ngã trên mặt đất, đồng thời nhào lên, đè Hà Cơ xuống, nắm cổ áo ông ta, khàn giọng nói: “Vì sao?!”
Động tác đẩy Hà Cơ ra hơi dừng, ngẩn ra trong phút chốc.
Không phải vì câu hỏi của Giang Chước, mà ông ta đột nhiên phát hiện, nhìn gần, thanh niên này nhìn rất giống sư đệ Giang Thần Phi của ông ta. Không chỉ vậy, trên người đối phương còn có cảm giác quen thuộc thân thiết khó hiểu. Nhưng theo ông ta biết, Giang Thần Phi là con một của Giang lão, con của ông Giang Chước và Giang Duy đều còn nhỏ, vậy thanh niên đột nhiên lao đến muốn đánh muốn giết này là ai?
Hà Cơ yên lặng nhìn Giang Chước, trầm giọng nói: “Rốt cuộc mi là ai?”
“Sư phụ ông Giang Tùng tín nhiệm bồi dưỡng ông, sư đệ ông Giang Thần Phi coi ông như anh ruột, ông thì thế nào? Vì cái mục đích chó má của bản thân, đùa giỡn với tính mạng người khác như trò đùa! Loại nhu nhược như ông chỉ biết trốn trong chỗ tối mưu ma chước quỷ không xứng biết tên tôi, sao ông không chết đi!”
Mặt Giang Chước nghiêm trọng, mỗi câu đều cứng rắn như đang phun ra từng ngụm máu. Lúc hai người đối thoại cũng trao đổi hơn 10 chiêu. Nếu bàn về công lực Hà Cơ tốt hơn, nhưng Giang Chước đánh kiểu liều mạng, trên người trúng vô số cú đánh, trốn cũng không thèm trốn, làm Hà Cơ đang tràn đầy nghi hoặc không thoát được.
Người đàn ông trung niên phía sau Hà Cơ xem ra cũng không có công phu gì, không dám tham gia loại thần tiên đánh nhau này, lủi ở một bên. Ban đầu ông ta còn nghĩ Hà Cơ sẽ dễ dàng đối phó Giang Chước, sau khi nhìn xem mới phát hiện người thanh niên bọn họ không biết chọc đến từ lúc nào này không phải loại dễ đối phó.
Ông ta vừa ông đầu trốn một bên vừa cao giọng nói: “Đạo trưởng Hà, xem ra cậu ta nghe được hết, nhất định không thể thả đi! Nếu, nếu không thì, để tôi hỗ trợ!”
Hà Cơ làm ra chuyện như vậy, bảo trong lòng không có chút áy náy nào thì không đúng, không thấy Giang lão với Giang Thần Phi thì thôi, nay đột nhiên gặp Giang Chước giống Giang Thần Phi đến 5 phần, quả thật ông ta có chút không muốn hạ sát thủ. Nhưng thế nào thì lời đồng bọn nói đúng, Giang Chước xuất hiện thần kì như vậy, nghe lời nói có vẻ như cái gì cũng biết, người này không thể giữ lại.
Hà Cơ hừ lạnh, xuống tay sắc bén hơn.
Mà cùng lúc đó, người đàn ông trung niên kia rút từ túi áo ra một khẩu súng, bắn về hướng lưng Giang Chước.
Ông ta không đánh đấm được nhưng bắn súng khá chuẩn, Giang Chước vội lắc mình kéo tấm vải che bên cạnh xuống, phất nó lên, tấm vải mềm mại thế mà làm tiêu biến lực từ viên đạn. Nhưng đồng thời vì phân tâm, cậu bị Hà Cơ bắt lấy bả vai, quăng qua một bên.
Giang Chước biết chiêu tiếp sau của ông ta chắc chắn là sát chiêu, huống chi bên cạnh còn có một tên như hổ rình mồi, cái khó ló cái khôn, lưng chưa chạm đất, mũi chân đã nhân cơ hội vấp cá chân Hà Cơ, cũng làm ông ta vấp ngã xuống đất, đồng thời lấy được dao găm giấu trong túi ẩn, đứng dậy mạnh mẽ đâm qua.
Hà Cơ lật tay trái, giữ lấy tay cầm dao của Giang Chước, đồng thời tay phải chộp đến cổ họng Giang Chước, cậu vội vàng chống đỡ, giữ tay phải Hà Cơ. Hai người cầm cự như vậy, lăn lộn vài vòng trên đất, ai cũng không dám dễ dàng buông tay.
Người đàn ông trung niên thấy vậy, ban đầu vốn đang băn khoăn, sợ Hà Cơ bị thương, nhưng qua lâu như vậy, ông ta có chút không kiên nhẫn, cố nhắm chuẩn Giang Chước, giơ súng chuẩn bị bắn. Dù sao Hà Cơ có bị thương cũng chỉ là thương gân thương cốt, trong tình huống hiện tại, giải quyết người kia quan trọng hơn.
Đang định bắn thì phía sau người trung niên bỗng xuất hiện thêm một người một cách quỷ dị, vô danh vô tức đứng sau lưng ông ta, tay bắt lấy cán súng, chuyển hướng về phía trước.
Một tiếng ‘pằng’ vang lên, tường nát ngói rơi, một súng này hụt lên trên trời.
Người tới đương nhiên là Vân Túc Xuyên, hắn dễ dàng đối phó người đàn ông trung niên, cướp lấy khẩu súng trong tay ông ta, thẳng tay bắn một phát vào đầu ông ta, máu chảy xuống từ trán người đàn ông, ngã xuống, Vân Túc Xuyên đá một cú cho ông ta văng ra.
Tuy hắn đột nhiên xuất hiện, Giang Chước và Hà Cơ đều đang khống chế đối phương không dám mất tập trung. Vân Túc Xuyên không nghe được Hà Cơ nói gì, nhưng trong lòng hắn biết người sư phụ này của Giang Chước có hẳn liên hệ đến cái chết của cha cậu, vừa thấy tình hình này là biết Giang Chước đang muốn liều mạng cùng Hà Cơ.
Vân Túc Xuyên đánh một chưởng vào sau lưng Hà Cơ, ông ta buông Giang Chước ra, xoay người lăn đi, thân thể hơi co lại, bằng một thân pháp kì diệu nào đó né được như cá chạch.
Giang Chước nhảy lên từ mặt đất, mặt con dao găm nãy bị rơi, không nói tiếng nào, chuẩn bị lao qua hướng Hà Cơ.
Việc cậu không khoan dung không buông tha như vậy quả thực làm Hà Cơ muốn mắng to, tay đã âm thầm chạm vào vũ khí trong túi áo, chuẩn bị nghênh chiến, Vân Túc Xuyên lại nhẹ nhàng đưa một tay ôm ngang Giang Chước từ phía sau, ngăn cậu tân công, tay kia hướng đến Hà Cơ, bóp cò súng.
Chỉ nghe thấy ba tiếng ‘Pằng, pằng, pằng’, phát thứ nhất bị né được, phát thứ 2 vào giữa trán, phát thứ 3 vào ngực Hà Cơ.
Khi Vân Túc Xuyên ngăn Giang Chước, không chỉ Hà Cơ mà đến cả cậu cũng nghĩ hắn chuẩn bị đến khuyên can, không ngờ tiếp đến lại là ba phát súng vừa nhanh vừa hung ác. Máu trào ra, trên mặt Hà Cơ vẫn còn vẻ ngạc nhiên, gục xuống.
Thân thể Giang Chước cứng đờ, cũng không biết lúc này trong lòng có cảm giác gì. Sau khi bắn ba phát súng, Vân Túc Xuyên cảm thấy ngực đau nhức, tay hắn vẫn ôm chặt eo Giang Chước, cắn răng nuốt ngụm máu suýt thì hộc ra vào lại.