Cuối cùng Giang Chước mất dấu cha mình ở một ngã tư, cậu cong lưng thở dốc từng ngụm, trong lòng lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo. Cho dù có thông minh cơ trí đến mức nào thì hiện tại cậu chỉ là một đứa bé 3 tuổi, chuyện có thể làm rất ít.
Lúc đang phát sầu, bỗng nhiên ở một góc đường khác có một người đàn ông vội vã chạy tới, thấy Giang Chước thì hơi sửng sốt, hỏi dò: “Tiểu Chước?”
Giang Chước nghe giọng nói quen thuộc liền mừng, ngẩng đầu lên nhìn, đúng là Vân Túc Xuyên. Cậu gọi: “Phiêu Phiêu!”
Giọng nói non nớt của trẻ con làm Vân Túc Xuyên như trở về lúc hai người mới gặp nhau, hắn ngây người tại chỗ một lát mớt hốt hoảng chạy đến trước mặt Giang Chước, thử sờ sờ cậu thăm dò chút.
Giang Chước nói: “Được rồi đừng sờ, là em, còn sống, thật đấy.”
Vân Túc Xuyên vốn rất quen thuộc với vẻ mặt nghiêng đầu nhíu mày của cậu, chẳng qua nếu để trên gương mặt của Giang Chước trưởng thành thì có khí phách phóng khoáng, thoạt nhìn vừa ngầu vừa đàn ông, nhưng ở trên gương mặt cục cưng cute như này thì không phải như vậy.
Khung xương Giang Chước nhỏ, tuy từ nhỏ thiên hướng gầy, nhưng vẫn có sự béo mặt của trẻ con, gương mặt nhỏ nhỏ phúng phính làm biểu cảm gì cũng đáng yêu vô cùng.
Vân Túc Xuyên ngồi xổm xuống, không nhịn được mà giơ tay ôm rồi thơm Giang Chước một chút, cười nói: “Sao em càng sống càng trẻ ra thế này.”
Hắn vừa nói vừa xoa đầu Giang Chước: “May mà tìm được em, nãy anh sợ đến nhảy dựng.”
Cảnh Giang Chước 3 tuổi đứng cùng một chỗ với Vân Túc Xuyên 26 tuổi nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy hơi bất bình thường, nhưng trước mắt Giang Chước không có tâm trạng quan tâm chuyện này, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo Vân Túc Xuyên, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Vừa rồi khi đuổi theo Giang Thần Phi, đầu óc Giang Chước vốn đã hơi rối loạn. Ban đầu khi mới trở lại thân thể, dù biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, có làm gì cũng là phí công vô ích, nhưng khi cảm xúc quá hòa tan vào nơi này, nhận thức lí trí kiểu này đều bị ném qua một bên, đầu óc Giang Chước chỉ muốn ngăn cản cha mình bằng mọi cách, không nghĩ xem hành vi này có ý nghĩa hay không.
Đến tận khi nói mấy câu cùng Vân Túc Xuyên, tư duy Giang Chước cuối cùng cũng khôi phục rõ ràng, nhìn xung quanh: “Đây là chỗ nào?”
Vì chiều cao hai người chênh lệch, Vân Túc Xuyên ngồi xổm nói chuyện với cậu: “Em không biết sao?”
Hắn giúp Giang Chước lau lau mồ hôi trên trán, cầm bàn tay nho nhỏ của cậu: “Em có nhớ nãy chúng ta đang ở bệnh viện không, đang đi em bỗng nhiên hôn mê, anh kiểm tra liền phát hiện em bị xuất hồn, liền dựa vào sức mạnh suy nghĩ lần theo tinh thần của em tìm đến đây. Nhưng..... “
Hắn nhìn bốn phía, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Nơi này không giống cảnh trong mơ hay ảo ảnh lắm.”
Những lời này làm Giang Chước giật mình, Vân Túc Xuyên lại hỏi: “Nãy sao em lại chạy? Gặp được chuyện gì sao? Anh thấy phong cảnh kiến trúc quanh đây có chút quen mắt.”
Giang Chước hít vào một hơi: “Nơi này là..... quanh nhà của em hơn 20 năm trước.”
Hơn 20 năm trôi qua, ngã tư đường và bố cục kiến trúc xung quanh có nhiều thay đổi, bởi vậy ban đầu Vân Túc Xuyên nhìn không ra, đến khi Giang Chước nói ra mới dần nhận ra cảm giác quen thuộc.
“Vậy em..... “
Giang Chước kể lại những chuyện mình trải qua và nguyên nhân cậu chạy ra đây cho Vân Túc Xuyên, hắn nghe liền thấy chua sót trong lòng, dịu dàng nói: “Đừng sốt ruột, để anh bế em đuổi theo ông ấy.”
Giang Chước trả lời: “Không vội. Dù sao đã đi rồi, không thiếu chút thời gian.”
Cậu duỗi tay về phía Vân Túc Xuyên, bàn tay nho nhỏ còn không to bằng nửa bàn tay Vân Túc Xuyên, nói: “Điện thoại em đâu, anh có lấy đến không?”
Vân Túc Xuyên: “......”
Nhìn cục cưng 3 tuổi trước mặt cau mày, giơ bàn tay nhỏ bé, nói bằng giọng sữa hỏi mình điện thoại đâu, hắn thực sự cảm giác trái tim bị đánh một cú thật mạnh, phải có lực khống chế rất lớn mới có thể không bị đáng yêu chết.
Năm đó Vân Túc Xuyên 4 tuổi không chống lại được Giang Chước như vậy, Vân Túc Xuyên của hiện tại, người thích Giang Chước mười mấy năm lại càng không chống chịu được. Hắn lấy tờ giấy gấp vài cái, làm một ấn tay, biến ra một cái điện thoại đưa Giang Chước.
Giang Chước: ”..... Cút.”
Cậu cũng nhận ra câu hỏi của mình có hơi ngốc. Giang Chước bị xuất hồn, bám vào thân thể bản thân lúc 3 tuổi, Vân Túc Xuyên là một thể loại yêu quái, thân thể vừa thật vừa ảo, trong thế giới này cũng không tồn tại Vân Túc Xuyên 26 tuổi, đương nhiên hắn dùng linh thể để tới đây tìm Giang Chước, sao hai người có thể mang đồ vật như điện thoại?
Điều này cũng càng thêm khẳng định thế giới này không phải ảo giác mà thực sự tồn tại. Giang Chước nhớ APP từng cho mình một phần thường ‘quay về quá khứ’, có thể xuyên qua thời không, nhưng phải thỏa mãn thời gian địa điểm mới có thể khởi động.
Vừa rồi Giang Chước và Vân Túc Xuyên ở trong bệnh viện, nơi đó âm khí vốn rất nặng, coi như tương đương với một nửa hoàng tuyền, bình thường thì không sao, nhưng Giang Chước thấy Tằng Vãn, luôn cố gắng nhớ lại xem mình gặp cô ta lúc nào, cứ như vậy, tinh thần lôi kéo, rất dễ biến thành tấm vé đưa cậu về quá khứ.
Cơ hội trở về quá khứ này có thể cho 2 người đi, Giang Chước vừa có chuyện, Vân Túc Xuyên lập tức đuổi theo tới nơi này.
Nghĩ đến Giang Thần Phi vừa rồi là một người thực sự tồn tại chứ không phải ảo ảnh, Giang Chước không nhịn được mà nhìn thoáng qua hướng ông đi mất.
Khi Vân Túc Xuyên quen Giang Chước, Giang Thần Phi đã qua đời, thế nhưng hắn hiểu rất rõ người cha này quan trọng với cậu ra sao, thấy cậu không yên lòng, hắn cũng không quan tâm quá khứ hay không phải quá khứ nữa, nói: “Đừng vội, để anh đưa em đi tìm ông ấy.”
Dù chỉ là nhìn thêm mấy lần cũng thỏa phần nào tiếc nuối.
Giang Chước nghe giọng điệu chắc chắn của hắn, nghi ngờ hỏi: “Anh biết ông ấy ở đâu sao?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Năm đó khi mới ra nước ngoài từng túm được một con quỷ già chết khoảng 40 năm gì đó, lúc ấy anh hỏi nó, ở đâu làm chuyện xấu cũng như nhau, sau phải chạy ngàn dặm qua tận nước ngoài gây chuyện, có phải thấy xuất cảnh không cần hộ chiếu vui lắm không.”
Hắn vừa nói vừa kéo Giang Chước bước đi, nhận ra chân cậu giờ vừa nhỏ vừa ngắn không theo kịp bước chân của mình, nhanh chóng xoay người bế Giang Chước lên, xem phương hướng rồi sải bước về phía trước.
“Con quỷ kia cho anh biết, nó đến từ huyện Uyên. Nói đó có một tòa núi ăn thịt người, trong truyền thuyết tất cả sinh linh đến núi đó đến một địa điểm nào đó đều không biết tung tích. Nó ban đầu chỉ nghĩ do địa hình phức tạp thôi, đoán rằng trong đó nhất định có không ít quỷ chết oan vì lạc đường nên đã tụ tập một đám anh em quỷ đến đó làm một bữa.”
“Thế nhưng không ngờ là, nơi đó không chỉ ăn người mà còn ăn quỷ, chúng nó vừa đến một địa điểm, một nửa số quỷ biến mất không còn gì, mà con quỷ già anh gặp lúc đó cũng thấy trước mắt xuất hiện một luồng sáng trắng mờ mờ, một lực rất lớn kéo nó đến chỗ luồng sáng, cuối cùng con quỷ già đó dựa vào chút bản lĩnh mấy năm trốn được, nhưng bị dọa đến mức trốn qua nước ngoài.”
Vân Túc Xuyên luôn rất giỏi kể chuyện, Giang Chước chăm chú lắng nghe, Vân Túc Xuyên dường như sợ cậu ngồi không thoải mái, cánh tay luôn điều chỉnh vị trí, tiếp tục nói: “Chuyện nó kể là gần 30 năm trước, sau khi anh về nước, có chuyến công tác gần huyện Uyên, rất hiếu kì nên đã lái xe qua đấy mấy vòng nhưng không cảm nhận được chỗ nào khác thường. Thời gian lẫn địa điểm đều trùng hợp, chú Giang rất có thể đến chỗ đó, chúng ta đi xem xem.”
Giang Chước trầm ngâm: “Được.”
Mặc kệ thế nào, chuyến này cậu không thể đi mà không thu được gì, cho dù không tìm được Giang Thần Phi cũng có thể tìm đến nơi xảy ra chuyện xem tình hình.
Vân Túc Xuyên nói: “À thì, tiểu Chước, có vấn đề anh nhịn lâu rồi. Phía sau em có cái gì cộm cộm vậy?”
Giang Chước tỏ vẻ mờ mịt, Vân Túc Xuyên thả cậu xuống, Giang Chước lắc người, hai người đều nhìn phía sau quần cậu, thấy nơi đó có khâu một cái đuôi nhỏ màu vàng. Khi Vân Túc Xuyên bế Giang Chước cảm thấy có gì đó chọc vào cánh tay mình, hắn cũng không biết đó là cái gì, sợ Giang Chước bị thương, thử bóp mấy cái cũng bóp ra được cảm giác gì. Lúc này hai người nhìn, hóa ra đó là cái đuôi của bộ đồ vịt vàng Giang Chước mặc.
Giang Chước: ”...... “
Vân Túc Xuyên nhìn vẻ mặt của cậu, cố nhịn không dám cười, gương mặt tuấn tú nghẹn cười đến hơi vặn vẹo, nói: “Bộ đồ này ông nội Giang mua đúng không?”
Giang Chước buồn bực gật đầu. Cậu vốn muốn bảo Vân Túc Xuyên giật cái đuôi vướng víu này xuống, lại nhớ tới ông nội mình, trong lòng hơi mềm đi, không nói gì.
Vân Túc Xuyên cười cười cúi người, một lần nữa bế Giang Chước lên, cánh tay cố ý tránh vị trí cái đuôi nhỏ của cậu.
Theo hắn nhớ trước đây Giang Chước đúng là hay mặc quần áo phong cách động vật nhỏ. Giang lão sở hữu một trái tim rất ‘thiếu nữ’, đại khái là cảm thấy cháu trai cả của mình là cậu nhóc đáng yêu nhất thế giới, từ khi Giang Chước sinh ra đã mua một đống quần áo các loại từ thỏ con vịt con đến mèo con.
Giang Thần Phi muốn cha già vui vẻ, cũng thấy con mình mặc như vậy dễ nhìn nên không từ chối. Đến khi Giang Chước đến ở cùng Giang lão, chuyện này lại càng không ai quan tâm. Cậu vẫn tiếp tục đóng vai động vật nhỏ đến tận lúc 6, 7 tuổi mới bắt đầu đấu tranh vì quyền ‘làm người’ của mình, mới có thể quay về mặc quần áo bình thường.
Ban đầu Vân Túc xuyên gặp Giang Chước cũng bị sự đáng yêu của cậu đốn gục, cho rằng mình cũng có thể đáng yêu như vậy, còn cố tình chạy đến yêu cầu cha già của mình, nói muốn mặc kiểu quần áo giống em trai, hắn nhớ rằng cha sau khi nghe mình nói xong thì xoa đầu hắn, ân cần bảo hắn ‘phắn ra ngoài chơi bùn đi’.
Nhớ tới chuyện này, hai người đều âm thầm cảm thấy bản thân lúc còn nhỏ bé không biết gì ngốc nghếch.
Vân Túc Xuyên sợ Giang Chước nhớ tới chuyện hồi trước hắn lừa cậu cởi quần áo ra cho mình mặc, cười gượng hai tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi làm chuyện chính.”
Địa điểm theo lời Vân Túc Xuyên gọi là Bình Long cốc, mặc dù ở hiện tại, chỗ đó đã hoang tàn vắng vẻ nhưng 20 năm trước, Bình Long cốc cũng coi như là thắng cảnh nổi tiếng của huyện Uyên. Nguyên nhân nhóm Giang Thần Phi đến cứu viện cũng là để tìm nhóm du khách đến đây du lịch.
Vân Túc Xuyên bế Giang Chước lên tuyến xe nhanh nhất, chưa đến giữa trưa đã tới được điểm cuối.
Trên xe vốn không có nhiều người, xuống xe liền nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại hai người Giang Chước và Vân Túc Xuyên ở đó. Sau lưng bọn họ là đường quốc lộ thẳng tắp, hai bên đường là ruộng lúa, có thể nghe được tiếng dê kêu từ xa xa tuyền tới, bông lúa vàng ươm bị gió thu thổi nghiêng nghiêng, mà hướng phía trước bọn họ đúng là một tòa núi lớn.
Giang Chước nhón chân nhìn biển ghi bến xe trước mặt, nói: “Không đúng, trên này ghi điểm cuối là Hậu Lí Truân, hẳn phải xuyên qua ngọn núi trước mặt mới đúng, hiện chúng ta đang ở miếu Lạt Ma, sao xe chỉ đến đây không đi nữa?”
Vân Túc Xuyên vừa dạo một vòng quanh ruộng lúa, lúc này nghe thấy câu hỏi của cậu bèn trả lời: “Hẳn vì lúc trước xảy ra chuyện, không dám đi qua. Không sao, chỉ có 2 trạm, đi bộ qua là được.”
Hắn ngồi xổm xuống, dang tay, cười nói: “Đến đây nào bé chân ngắn ơi, để anh bế em.”
Nhìn cậu biến thành đứa trẻ hẳn làm Vân Túc Xuyên vui muốn chết, Giang Chước tét một cái vào tay hắn: “Cút, không cần.”
Chữ ‘cút’ này một ngày cậu phải mắng Vân Túc Xuyên đến 8 lần, nhưng hiện tại biến thành một nhóc hạt tiêu, giọng nói cũng mềm mại, một chút uy hiếp đều không có, Vân Túc Xuyên cười ha ha, theo sau Giang Chước.
Giang Chước tự đi một hồi liền cảm thấy không ổn. Cậu chưa học pháp thuật, thể lực có hạn, mệt mỏi chỉ là thứ yếu, cái quan trọng là chân ngắn, thực sự đi quá chậm, cứ như vậy cho dù đến tối cũng không đến nơi. Giang Chước mím môi, dừng bước xoay người, Vân Túc Xuyên đi ngay sau lưng cậu, cậu vươn tay với hắn, không tình nguyện nói: ”..... Bế.”
Bộ dạng này của cậu đáng yêu vô cùng, nhiều năm rồi Vân Túc Xuyên chưa được nhìn, có chút nhớ nhung cười cười, lại sợ Giang Chước khó khăn lắm mới chấp nhận mất mặt, lỡ giận lên không cho hắn bế nữa bèn vội vàng nhịn lại, cúi người, bế Giang Chước từ mặt đất lên, nhanh chân đi về phía trước.
Nơi này vốn hẻo lánh, lại vì xảy ra chuyện, xung quanh không bóng người, đường quốc lộ phía trước thẳng tắp, chỉ có thể nghe được bước chân Vân Túc Xuyên và tiếng gió vù vù.
Giang Chước tựa vào ngực Vân Túc Xuyên nhìn đường, không thể không thừa nhận, được người ta bế như vậy đỡ tốn sức hơn nhiều. Mặt trời chiếu lên ngọn núi phía trước đổ bóng trên mặt đất, tạo ra vẻ âm u bí ẩn.
Giang Chước bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng. Nếu thật sự đuổi kịp Giang Thần Phi, cậu có thể làm gì?
Tìm được một đáp án nào đó khiến mình thỏa mãn, hay chỉ là ngu xuẩn và phí công đi tìm cách sửa lại kết cục của cha mình?
Luôn luôn vật lộn trong quá khứ, luôn luôn sống vì những chuyện đã rồi, đôi khi, thật sự làm người ta vô cùng mệt mỏi bởi không thể nhìn về tương lai hi vọng phía trước.
Con đường này cứ như đi mãi không tới điểm cuối. Tay Vân Túc Xuyên ôm Giang Chước, quần áo trên người hắn có mùi nước giặt nhàn nhạt, xung quanh trống rỗng, chỉ có chút cảm giác tồn tại này chân thật.
Vân Túc Xuyên bỗng nhiên nói: “Em nói xem những người đó biến mất có phải do đi vào một con đường đi mãi không đến điểm cuối không? Nếu vậy hai chúng ta cứ đi như vậy thì đi cả đời mất thôi.”
Hắn nửa đùa nửa thật nói: “Làm sao bây giờ, anh còn có chút hi vọng điều đó đấy.”
Giang Chước nói: “Kết cục kiểu này hình như nghe không tồi, em thấy cũng được.”
Vân Túc Xuyên giật mình.
Câu nói kia của hắn có phần ý là muốn sống chết bên nhau, trường trường cửu cửu. Từ đêm ở bên Giang Chước hôm trước, tuy nói thực tủy biết vị, hận không thể mỗi ngày đều thân thiết, nhưng trên thực tế, Vân Túc Xuyên không đụng chạm gì nhiều. Hắn biết trong lòng Giang Chước rối bời, càng biết chỉ riêng chuyện trong nhà đã là một đống lộn xộn, vẫn đau lòng, không muốn cho cậu thêm áp lực.
Đừng nói là thân mật, cho dù đến hiện tại, rõ ràng là suy nghĩ thật nhưng Vân Túc Xuyên chỉ dám dùng cách nói đùa để nói ra, cũng không mong chờ Giang Chước đáp lại. Không ngờ Giang Chước đột nhiên hùa theo lời hắn, hoàn toàn ngoài dự đoán của Vân Túc Xuyên. Lấy tính cách Giang Chước, những câu tâm tình hứa hẹn như vậy quả thật hiếm gặp.
Vân Túc Xuyên bất ngờ đến dừng bước chân, sau một lúc, nói: “Không cho em gạt anh đâu, ngày nào đó anh thật sự sẽ đưa em đi chu du thế giới.”
“Được, nhưng trước đó phải nói cho anh chuyện này.” Giang Chước quay đầu cười với hắn, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra đặt lên đầu Vân Túc Xuyên, động tác này rất giống như giây tiếp theo sẽ ra chiêu Cửu Âm Bạch Cốt trảo.
Vân Túc Xuyên: “???”
Giang Chước ấn đầu hắn thấp xuống, bảo: “Đừng nhìn em, nhìn đây này.”
Vân Túc Xuyên bị một câu của cậu biến thành trạng thái mất hồn mất vía, không chú ý tình hình xung quanh, theo động tác này, chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng, không có chuyện gì khác lạ, buột miệng hỏi: “Làm sao vậy..... “
Nói tới đây, không đợi Giang Chước trả lời, Vân Túc Xuyên cũng tự nhận ra.
—- cái bóng.
Theo vị trí hiện tại của hai người, mặt trời chiếu xuống từ sau lưng họ, nhưng cái bóng lẽ ra ở dưới chân Giang Chước và Vân Túc Xuyên không xuất hiện như bình thường.
Vân Túc Xuyên im lặng, hỏi Giang Chước: “Nãy anh không để ý, cái bóng biến mất lúc nào vậy?”
Thật ra Vân Túc Xuyên cũng không để ý, cậu không nói gì, hai người cũng nhau nhìn dưới chân Vân Túc Xuyên, nếu quan sát kĩ hình như vẫn mờ mờ thấy bên góc của cái bóng.
Vân Túc Xuyên ôm chặt Giang Chước, tựa như sợ cậu nhóc ngã xuống, đồng thời lùi về sau mấy bước, bóng của hắn lộ ra một chút, lại tiến lên, cái bóng biến mất ngay tại vị trí hắn đứng vừa rồi.