Vân Túc Xuyên kiếm một que gỗ, vạch lên đất một đường, que gỗ nhỏ trong tay hắn thế mà tạo ra được dấu vết rất sâu trên mặt đường xi măng. Vân Túc Xuyên ném que gỗ qua một đầu còn lại của vết gạch, cái que rơi xuống đấy liền biến mất. Hắn nói: “Chỗ này có vấn đề. Coi đây là ranh giới, đi qua chỗ này sẽ bị đường quốc lộ nuốt lấy.”
Về phần nuốt đến chỗ nào thì không ai rõ lắm.
Giang Chước nói: “Em cứ nghĩ nếu có nguy hiểm ít nhất phải đến được ngọn núi mới có thể xảy ra, không ngờ lại là ở nơi lộ liễu như vậy, xung quanh không có dấu hiệu cảnh báo nào. Có thể thấy những người khác không may mắn như anh, khi phát hiện không ổn thì không thể thoát được rồi.”
Trước mắt bọn họ có 2 lựa chọn, một là cứ thuận đường mà đi, nhảy thẳng vào xem ở bên kia có huyền cơ gì, hai là nghĩ cách đi qua chỗ này rồi tính toán tiếp.
Mục đích chủ yếu hai người đến đây để tìm Giang Thần Phi, rất rõ ràng là tổ chuyên án không đi xe bus, hẳn vào núi từ hướng khác, nói vậy còn chưa phát hiện ra nơi này.
Vân Túc Xuyên nói: “Nếu không chúng ta cứ tìm cách đi qua rồi tính sau.”
Hắn tùy tay lập một kết giới có tác dụng tương tự như ‘quỷ đánh tường’*, ngăn những người khác đi nhầm vào nơi này. Vì trên người không có bùa nên Vân Túc Xuyên ứng biến tại chỗ, hái một ít lá từ trên cái cây gần đó, dùng ngón tay vẽ lên chiếc lá hai hàng kí hiệu, phóng về mặt đường quỷ dị phía trước.
(*)Quỷ đánh tường: Hồi xưa khi bị lạc, đi lòng vòng không thể thoát ra hoặc đi đến điểm cần đến, người ta tâm linh hóa nó thành hiện tượng quỷ đánh tường.
Nếu muốn vẽ ra một lá bùa có sức mạnh, người khác tốt nhất nên dùng máu của chính mình. Nhưng Vân Túc Xuyên không có trái tim, máu trên người đều là ‘máu chết’ không thể tái sinh, hắn cứ như vậy không dùng, dùng luôn quỷ khí của mình khắc vào lá cây.
Bị Vân Túc Xuyên gây rối, con đường này sau khi nuốt nhiều thứ như vậy dường như cảm thấy có chút khó tiêu, nơi lá cây bị ném vào bắt đầu nổi lên từng vòng gợn sống, ngay sau đó ùng ục lên như nước sôi.
Vân Túc Xuyên nghiêm túc nhìn mặt đất, tay ôm chặt Giang Chước theo bản năng, hai người đều có thể nghe thấy mờ mờ trong tiếng nước sôi ùng ục dường như còn có vài tiếng kêu hỗn loạn.
“Đây là chỗ nào? Tối quá! Cứu với! Tôi không muốn chết, thả tôi ra!”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con sợ!”
“Nơi này càng ngày càng đông, không biết hiện tại năm nào tháng nào rồi, chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa.”
“Mẹ nó đừng chen, sao lại có nhiều người như vậy?”
Giang Chước nhỏ giọng: “Anh nghe thấy không? Ngần ấy người nói chuyện có vẻ không chỉ là những người khách du lịch biến mất.”
Vân Túc Xuyên gật đầu: “Nếu những người nói chuyện không phải bị đa nhân cách, rất có thể từ cả mấy trăm năm trước đã có người bị nuốt vào một không gian nào đó.”
Suy đoán này quả thực làm người ta sợ hãi. Những người nói chuyện dưới đó chắc chắn đã chết nên mới có phản ứng lớn như vậy với quỷ khí của Vân Túc Xuyên, thế nhưng bọn họ đã chết nhiều năm như vậy, hồn phách không đi đầu thai cũng không bị luyện hóa, chỉ kẹt ở nơi này, cảm giác này chỉ sợ còn khó chịu hơn cả cái chết, cũng không biết dùng để làm gì.
Giang Chước bám cánh tay Vân Túc Xuyên cúi xuống xem, bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân, một đường đên đây cậu không làm được gì, còn vô ý tỏ ra đáng yêu vô số lần, hoàn toàn không phù hợp với quan điểm về đàn ông của Giang đại thiếu gia. Cậu xoay người trong ngực Vân Túc Xuyên: “Thả em xuống, để em xem.”
Tâm tình Vân Túc Xuyên vốn khá trầm trọng lại bị Giang Chước làm cho buồn cười, theo lời đặt cậu xuống mặt đất, sợ Giang Chước làm bừa, một bàn tay còn nắm chặt tay cậu, cười nói: “Em trai Giang à, cho em cơ hội hưởng bình yên mà không muốn sao? Nếu là anh có cơ hội về lại thời còn nhỏ như vậy chắc chắn sẽ cực kì đắc ý. Có thể nhàn hạ thì nhàn hạ, một ngón tay anh cũng không muốn động.”
Tuy hắn nói vậy nhưng vẫn nắm tay Giang Chước, hướng về hướng mặt đường đang ùng ục lan tỏa, lần này không cần lá cây làm vật dẫn, một tia quỷ khí đánh thẳng vào, mặt đất lập tức vỡ vụn.
Ngay sau đó bên trong vươn ra những cánh tay màu đen, cánh tay không ngừng vùng vẫy trong không trung như thể muốn quơ được gì đó.
Giang Chước nảy ra sáng kiến, nhớ tới pháp khí duy nhất còn lại trên người. Tuy hiện tại cậu biến nhỏ, công lực có hạn, nhưng vẫn nhớ rõ các loại chú ngữ và pháp quyết, lập tức đè cổ tay niệm hai tiếng, nút thắt buộc khóa trường thọ(*) trên cổ tay lập tức tách ra, sau đó trở nên dày và dài hơn, một đầu vươn ra, cuốn chặt cánh tay đen vừa thò ra.
Vân Túc Xuyên sợ Giang Chước bị kéo xuống, giơ tay tiếp nhận đầu còn lại của sợi dây, Giang Chước rút nhẹ đầu dây, buộc nó vào 5 gốc đại thụ phía sau, sợi dây cuốn chặt, mượn lực kéo chủ nhân cánh tay đen kia ra ngoài.
Vừa kéo được hai cái, con ngươi Vân Túc Xuyên co rút, trầm giọng: “Chết, như vậy không được.”
Khi hắn nói chuyện tay cũng đã hành động, ôm Giang Chước lên, nhanh chóng né qua một bên, ngay sau đó tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, 5 cây đại thụ thế mà đồng thời đều bị gãy đổ xuống đất, đập đúng chỗ Giang Chước và Vân Túc Xuyên vừa đứng, phần tán cây vượt quá vạch kẻ trên mặt đất lập tức bị nuốt lấy.
May rằng khóa trường thọ của Giang Chước là do Giang lão tự mình luyện chế cho cháu trai cưng, rất bền chắc, không bị đứt, Giang Chước hạ cổ tay thu dây về.
Vân Túc Xuyên nhanh chóng quyết định, nói: “Xem ra tạm thời không để tâm đến bọn họ được, chúng ta đến phía trước xem rồi nói sau.”
Mảnh đất kì quái này cao khoảng 5 người (?), điểm đặt chân lại không vững, Giang Chước trầm giọng nói: “Cẩn thận!”
Mảnh đất kì quái này rộng khoảng 5 người(???), nếu chỉ nhảy một cách đơn thuần chắc chắn sẽ không qua được, Vân Túc Xuyên ôm Giang Chước, dẫm lên một cánh tay đen để lấy đà, phi người nhảy về phía trước.
(*) Đoạn trên mình cũng không chắc lắm, hai đoạn mở đầu bằng 2 câu y chang nhau, chỉ khác một câu là cao một câu là rộng, mình không biết tác giả viết nhầm hay raw nhầm hay thế nào.
Cánh tay kia thấy hắn chuẩn bị dẫm tới liền mở năm ngón tay chuẩn bị túm lấy chân Vân Túc Xuyên, hắn lại vận sức dưới chân, năm ngón tay lập tức bị dẫm gãy, chỉ trong chớp mắt như vậy, Vân Túc Xuyên đã tận dụng cơ hội, dẫn lên lòng bàn tay một cánh tay đen khác, lại phóng lên.
Động tác này có độ khó cao hơn dẫm lên đá để qua sông rất nhiều, bởi Vân Túc Xuyên nhảy lên cánh tay, trên mặt đất xuất hiện một lực hút rất mạnh, chỉ cần vô ý một chút sẽ dễ dàng bị hút xuống, chưa kể trên tay còn bế một Giang Chước, hành động khá bất tiện.
Giang Chước thấy đối diện có một biển bến xe, nhanh trí nói: “Anh ném em về phía bên kia.”
Vân Túc Xuyên lại tung một cú đá một cánh tay đen, trong lúc vội vã ngẩng đầu nhìn hướng Giang Chước bảo, không nói không rằng lập tức ném cậu qua.
Khi thân thể Giang Chước bay đi, khóa trường thọ trên tay cậu văng ra, nhanh chóng tìm được rồi cuốn lấy biển bến xe, đồng thời mượn lực kéo để nhào về phía trước.
Lúc trước khi bị Vân Túc Xuyên ôm, Giang Chước không có cảm thụ trực quan về lực hút trên mặt đất, đến bây giờ cậu mới phát hiện đây thực sự là một loại sức mạnh gần như có thể nuốt hết mọi thứ, thảo nào đến cả 5 cây đại thụ cũng có thể bị kéo đổ.
Thân thể Giang Chước nhỏ đi, sức lực không đủ nên phải giữ chặt gì đó để mượn lực, nhưng điều này cũng có một ưu điểm, đó là động tác của cậu linh hoạt hơn nhiều. Tay không ngừng thu lại sợi dây, thân thể cũng ngày càng đến gần mục tiêu.
Tuy đã ném Giang Chước đi theo lời cậu nhưng Vân Túc Xuyên vẫn không yên tâm, lúc bận rộn vẫn nhìn qua bên cậu, thấy một chú vịt con vàng ươm xẹt qua không trung, cái đuôi nhỏ sau lưng còn vểnh vểnh. Hắn bật cười, suýt thì ngã vào rừng cánh tay.
May rằng khi Giang Chước văng ra, hành động của Vân Túc Xuyên cũng nhanh nhẹn lên nhiều. Hắn vội theo sau Giang Chước, động tác vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, cả một đường đi chỉ toàn tiếng kêu bi thảm cùng tiếng xương gãy vụn rắc rắc, Vân Túc Xuyên lại vận sức, nhanh chóng vượt qua, đuổi tới phía trước Giang Chước, không quay đầu lại đưa tay ra.
Đúng lúc Giang Chước sắp không còn sức, lập tức nhào vào lưng hắn, ôm cổ Vân Túc Xuyên, hắn trở tay đỡ lấy cậu, hai người thành công đáp tới chỗ đất an toàn.
Giang Chước nhảy xuống từ lưng Vân Túc Xuyên, thấy hắn giơ tay đến liền dùng bàn tay nhỏ bé tét vào đó một cái, đồng thời xem xét xung quanh.
Cuối cùng bọn họ cũng thấy được vách núi trước mặt.
Vách núi này cũng không trống trơn mà trên đó mọc rất nhiều cây cối, còn nghe được mờ mờ tiếng quạ kêu, tiếng thú dữ gầm gừ, tựa như đang truyền đi cảnh báo nguy hiểm.
Xem ra đoạn đường như giống như một cái vạch cách li bao vây ngọn núi, khóa nó lại, khiến người ngoài không thể xem lén bí mật bên trong.
Vân Túc Xuyên ngửa đầu nhìn, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Anh thấy quỷ khí trên ngọn núi này rất dày.”
Giang Chước: “Trước đã chết nhiều người như vậy, quỷ khí không dày mới là chuyện lạ. Đi thôi, hiện cũng không có cách nào khác, chúng ta lên đó xem.”
Thật ra Vân Túc Xuyên có hơi do dự, nhưng nhiện tại đã không có đường lui, không tiến lên phía trước thì cũng không còn con đường nào khác, hai người liền dọc theo đường núi mà lên. Ban đầu đường gập ghềnh khó đi, nhưng càng đi lên cao lại càng rộng rãi và bằng phẳng.
Đi một hồi, Vân Túc Xuyên bỗng nâng tay chỉ phía trước: “Em xem chỗ đó có phải có một cái thôn?”
Giang Chước nhìn theo hướng hắn chỉ, dường như ở đó đúng là có một thôn làng nho nhỏ.
Đường đến đây đầy đá vụn cùng cây cỏ, đỉnh núi lại như bị gọt vỏ, không chỉ quá mức bằng phẳng mà trên đó còn thấy được đồng ruộng và nhà ở, gió nhẹ thổi qua, hương qua truyền đến từ bên đó có cảm giác quen thuộc lạ kì.
Giang Chước nói: “Sao thôn này lại xây ở nơi quỷ dị như vậy? Anh nói xem những người này đến từ đâu?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Nếu nói năm đó tổ tiên tránh đi chiến loạn nhà Tần, dẫn vợ con đến nơi này không ra, cách xa thế giới bên ngoài, nếu xem như bình thường thì nơi này đại khái cũng đủ tiêu chí, nếu xem chỗ không bình thường như cũng có chỗ không bình thường. Anh thật ra lại thấy hương hoa khá quen.”
Giang Chước cũng thấy vậy, hai người đi về hướng thôn kia, đến gần cũng chưa thấy có gì dị thường, chỉ là mùi hương càng thêm ngào ngạt.
Bước chân Giang Chước ngừng lại, bàn tay nắm tay cậu của Vân Túc Xuyên cũng căng chặt. Hai người đều nhìn rõ, trồng trên ruộng kia không phải là hoa màu ngũ cốc bình thường mà là từng khóm từng khóm hoa sống lại!
Gió thổi qua những đóa hoa, mùi hương làn tràn trong không khí, dưới mặt đất còn nghe được tiếng nói nho nhỏ, Giang Chước đến gần nghe, dường như là vài tiếng mắng chửi và kêu cứu, không khác gì những tiếng bọn họ nghe thấy ở đường quốc lộ.
Vân Túc Xuyên thẳng tay nắm lấy một gốc hoa sống lại, nhổ tận gốc, dưới cây hoa xuất hiện một cái hố sâu, trong hố lộ ra một gương mặt người vặn vẹo.
Trong nháy mắt, cả hai người đồng thời có cảm giác cả người lạnh đi.
Bọn họ đều đã biết trên thế giới có tồn tại thứ gọi là hoa sống lại nhưng đều nghĩ nó là một giống cây hiếm có ít ỏi, không ai ngờ thứ đồ này lại có hẳn khu gây trồng, còn trồng nhiều đến mức này.
Hóa ra những người bị nuốt đều trở thành phân bón cho những đóa hoa sống lại này!
Thảo nào một trong số những điều kiện để sống lại là từng giết người, chính bởi vì hoa này được trồng nên từ mạng người!
Gương mặt người kia nhìn thấy có người đến, vẻ mặt vốn oán độc nhưng khi thấy nét mặt kinh ngạc và ghê tởn của hai người, nó ngẩn người, bỗng lại há mồm cười ha hả:
“A ha ha ha ha.... A ha ha ha ha..... Hai tên ngu xuẩn, hù chết bọn mi..... Ha ha ha ha!”
Tiếng cười to này làm những người khác trong thôn phát hiện, đều mở cửa ra xem, tướng mạo già trẻ nam nữ ở nơi này y hệt như, hai gò má trắng bệch gầy yếu, đôi mắt lạnh lùng hung ác nham hiểm, có cảm giác đờ đẫn đầy tử khí, nhanh chóng bao vây Giang Chước và Vân Túc Xuyên, nhìn bọn họ chằm chằm.
Vân Túc Xuyên: ”..... Anh nghĩ đến một câu châm ngôn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.....:
Giang Chước: “Đừng nhiều lời, chạy mau!”
Hai người tâm ý tương thông, xoay người bỏ chạy, chạy được 2 bước, Vân Túc Xuyên lại quay qua bế Giang Chước lên. Hắn vừa chyaj vừa đưa tay chỉ lên không trung, tạo ra kết giới chặn đường, ngăn đám người chen chúc đuổi đến. Tuy thời gian cấp bách, không kịp niệm chú nên uy lực kết giới cũng không mạnh, nhưng chỉ để ngăn một chút thì quá đủ.
Hai người chạy thẳng vào rừng, quẹo đường 7, 8 lần, khó khăn lắm mới cắt đuôi được đám người đó, ngồi bệt xuống đất, vừa thở dốc vừa nhìn nhau.
Thật ra họ mệt không phải vì chạy bộ mà do chấn động quá lớn do cảnh vừa rồi mang lại, người gieo trồng những luống hoa đó có mục đích gì, thật sự làm người ta khó mà đoán được.
Nếu nói muốn thay đổi vận mệnh của mình, hoặc làm người thân sống lại thì sao phải thực hiện trên quy mô lớn như vậy? Nhưng trừ hai cái này thì thứ đồ kia còn có thể dùng vào đâu?
Giang Chước lẩm bẩm: “Hà Cơ.... Có phải ông ta không?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Cho dù có phải không thì chắc chắn ông ta biết gì đó. Chờ sau khi chúng ta ra ngoài, nhất định phải tìm cách tìm được ông ta, để một kẻ như vậy trốn trong chỗ tối quá nguy hiểm.”
Giang Chước: “Ông ta sẽ ở đâu? Nhiều năm như vậy, em và ông nội đã từng thử tìm ông ta, thể nhưng không phát hiện được chút dấu vết nào về hành tung ông ta.....”
Nói được một nửa, cậu bỗng nghe được giọng nói nho nhỏ bên tai: “Ở trong này.”
Giọng nói kia rõ ràng mang theo ý cười, dường như truyền đến từ sau lưng, Giang Chước kinh hãi, bắn mình qua một bên, lúc xoay người lại không thấy gì đằng sau.
Cây cỏ sum suê, gió nhẹ nhàng thổi, xung quanh trừ hai người họ đều trống trơn thoáng đãng, vô cùng yên tĩnh.
Vân Túc Xuyên không nghe thấy âm thanh kia, nhưng bị hành động của cậu dọa sợ, cũng đứng dậy, giữ chặt tay Giang Chước, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Làm gì vậy?”
Hắn vừa nắm tay Giang Chước, đồng tử lập tức hơi co lại, dường như bây giờ mới nhận ra chỗ khác lạ: “Em..... lớn lên rồi.”
Giang Chước cũng nhận ra điều này, thế mà hai người đều không hề phát hiện ra cậu trở lại hình dạng cũ lúc nào, nhưng trọng điểm hiện tại không ở đây.
Khóa trường thọ trên tay tỏa ra ánh sáng sắc bén, xung quanh dường như có một luồng khí lạnh uốn lượn như rắn đến gần, thử thăm dò tiếp cận Giang Chước.
Giang Chước không nhìn được nhưng dựa vào giác quan thứ 6, cậu cảm nhận được thứ đó chậm rãi bò lên cánh tay rồi cuốn lấy thân trên của mình. Dây thần kinh toàn thân đều hơi căng lên, không, chắc chắn xung quanh đây có giấu gì đó cực kì bất thường.
Dường như Vân Túc Xuyên có ghé vào tai cậu hỏi han gì đó, thế nhưng âm thanh như truyền đến từ rất xa, cũng dần dần mờ đi. Không hiểu sao trong lòng Giang Chước nhất quyết cảm thấy tất cả những chuyện lạ xung quanh đều không quan trọng bằng việc đi tìm ra thứ bất thường kia, cậu cố chấp nhìn xung quanh.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, đậu trên cỏ, thi thoảng có tiếng chim non líu ríu, cảnh sắc như mơ.
Cuối cùng Giang Chước mới bỏ cuộc, quay đầu nói với Vân Túc Xuyên: “Phiêu Phiêu..... “
Phía sau trống trơn thoáng đãng, không có ai ở đó cả.
Vân Túc Xuyên không biết đã biến mất lúc nào!
Hắn tuyệt đối không bao giờ rời đi mà không nói năng gì, Giang Chước rốt cục cũng có thể chắc chắn cảm giác nguy hiểm vừa rối không phải nghi ngờ vớ vẩn vô căn cứ. Nhưng phát hiện này cũng không khiến cậu vui vẻ.
Điều đáng mừng duy nhất chính là hiện tại cậu đã khôi phục công lực lúc trưởng thành, không vướng chân vướng tay như trước. Giang Chước gọi một tiếng xung quanh, không thấy Vân Túc Xuyên, tay kết ấn, khẽ quát: “Thái thượng sắc lệnh, thiên mục phục đinh. Tình như lôi điện, tẫn sát vô minh. Phá!”
Một đường đến đây cậu đã nín nhịn thật lâu, vừa ra tay liền dùng lôi thiên lệnh có uy lực lớn nhất, xung quanh lập tức đầy tiếng ầm vang, chim chóc chạy trốn, cây cối rung chuyển, bùn đất đá vụn nảy lên. Tiếc rằng sau chấn động, không gian xung quanh cũng không bị rung đến vỡ ra như Giang Chước nghĩ, cũng không nghe được động tĩnh gì từ Vân Túc Xuyên, nhưng sau đám cây cối loạn tùng phèo lại lộ ra 5, 6 con đường bằng đá.
Giang Chước thấy được chuyện lạ này, trong lòng lại vô cùng kiên định, bước lên mấy bước, vừa âm thầm tính toán vừa niệm phương hướng: “Ất bính đinh hợp khai, hưu, sinh môn lâm lục hợp vi hưu trá, nghi đảo kì, vạn sự giai cát...... Kinh môn đồng lục nhâm lâm cửu thiên vi nhân giả, nghi bộ tróc bạn vong...... Ất kì đáo chấn, bính kì đáo li, đinh kì đáo đoái, sinh môn tốc khởi!”
Nói đến chỗ này, Giang Chước đã hoàn toàn tìm được con đường chân chính, bước chân cậu xoay chuyển, bước khoảng 20 bước qua bên cạnh, bước lên con đường thứ 2 bên trái.
Trận pháp phương hướng có đặc điểm là ‘sinh sôi không ngừng’, chỉ hủy diệt mới có thể tái sinh, tay Giang Chước kết 5 lôi ấn, không chút lưu tình nổ tung 5 con đường còn lại.
......
Editor: Deadline dí chết mình rồi cả làng ơi:’))).