Thẩm Tử Sâm nói: “Tôi công tác ở bệnh viện này nhiều năm rồi mà lần đầu gặp chuyện như vậy. Vừa rồi quả thật giật mình, tôi không nghĩ gì đã lao đến rồi.”
Giọng điệu cậu ta nói chuyện tựa như còn sợ hãi, nhưng mọi người đều thấy hành vi dũng cảm lúc vừa rồi nên tuy câu nói này không khoe công trạng rõ ràng nhưng vẫn có thể kéo một chút thiện cảm. Dù sao nếu trong chương trình bình thường, lấy thân phận và bối cảnh của Thẩm Tử Sâm, không biết có bao nhiêu người thời thời khắc khắc săn sóc cậu ta. Nhưng hiện tại thì khác, trong tình huống nguy hiểm, mạng của bản thân chưa chắc đã giữ được thì sẽ không quan tâm được nhiều như vậy, vậy nên hành động của Thẩm Tử Sân có vẻ khá cảm động.
Thẩm Tử Sâm rất am hiểu kĩ thuật thu hút fan, nói xong liền nhìn Giang Chước, nhưng lại phát hiện người mình muốn kiếm thiện cảm lại chẳng thèm nhìn mình cái nào, trên gương mặt tuấn tú kia luôn là vẻ thản nhiên. Cậu ta cảm thấy Giang Chước này rất nhàm chán, vừa chậm chạp vừa lạnh lùng, nếu không có mục đích riêng, cậu ta đã chẳng có lắm kiên nhẫn để đi tiếp cận Giang Chước như vậy.
Tô Đới bên cạnh cũng khen ngợi Thẩm Tử Sâm vài câu, Thẩm Tử Sâm mím môi, dứt khoát nhìn Giang Chước nói: “Mọi người đừng nói vậy, tôi xấu hổ lắm. Thật ra tôi chẳng làm được gì, còn được Giang Chước cứu mạng.”
Cậu ta vừa nói vừa tiến đến vỗ vỗ vai Giang Chước, áy náy: “Vừa rồi va phải cánh tay đúng không? Thật sự cảm ơn cậu.”
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Ban đầu hắn mải nghĩ chuyện khác, không chú ý đến đối thoại của người xung quanh, đến lúc sau mới hơi hoài nghi liếc nhìn Thẩm Tử Sâm, cảm thấy cậu ta hơi kì lạ.
Chẳng qua bên này Thẩm Tử Sâm siêng năng lôi kéo làm quen, bên kia Giang Chước không hổ danh trai thẳng sắt thép của mình, thẳng thắn: “Đúng, nên lần sau nếu gặp được chuyện thế này, không giúp được thì tránh xa chút, nếu không cố quá lại thành quá cố, còn liên lụy tôi phải cứu thêm người.”
Thẩm Tử Sâm: ”..... “
Không nể mặt nhau thế á?
Mà vẻ mặt Giang Chước vẫn cứ nghiêm túc, tựa như đang nói một sự thật hiển nhiên, không chút châm chọc nào, lại nói: “Những người khác cũng vậy, đều cẩn thận chút, có chúng tôi ở đây thì không có chuyện gì, đi thôi.”
Chương trình này chưa được cắt nối biên tập nên chắc chắn chưa được chiếu trên TV, trước mắt người xem chỉ có những khán giả từ nhiều thế giới khác, có một phần là người xem mới, nhưng đa số là fan Giang Chước.
Vừa rồi thấy cảnh Thẩm Tử Sâm đẩy Nhạc Đình Phi ra còn có người cảm thán anh đẹp trai này nhân phẩm không tồi, khá dũng cảm, hiện nghe câu nói nghiêm túc này của Giang Chước, bắt đầu hơi lung lay.
Tuy nói hành vi của Thẩm Tử Sâm thoạt nhìn rất anh hùng, nhưng thực tế lại chẳng giúp được gì, ngược lại còn liên lụy khiến Vân Túc Xuyên không chớp được thời cơ cứu người. Nếu không phải có Giang Chước ra tay, chặn chiếc thang lại, Nhạc Đình Phi rất có thể đã bị dao phẫu thuật đâm mù. Nghĩ như vậy thì loại người không có bản lĩnh còn thích xông pha lung tung gây thêm phiền toái như này đúng là cần dạy dỗ thêm, lỗ mãng như vậy sớm hay muộn cũng sẽ gây ra phiền toái.
Nếu Giang Chước là một khách mời bình thường, chỉ quay chương trình này để chơi chơi thì giọng điệu này của cậu có vẻ hơi khó gần. Nhưng tất cả khán giả ở các thế giới khác đều biết Giang Chước không phải đang chơi trò chơi, cậu thân là một nhân viên chính phủ, phải bảo vệ nhiều người như vậy, chắc hẳn đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, thái độ nghiêm khắc như vậy lại có vẻ mạnh mẽ đáng tin cậy, có một sức hút riêng.
[ Giang Tiểu Chước đúng là vừa hung dữ vừa đẹp trai! ]
[ Nói thật nãy thấy có người bình luận khen Thẩm Tử Sâm tôi đã muốn nói rồi, Phiêu Phiêu cứu người, Muỗng Nhỏ đỡ cái thang, sao người gây phiền toái lại được khen ngợi chứ? ]
[ Thật ra Thẩm Tử Sâm cũng có ý tốt, nhưng lúc nguy hiểm thì nên biết lượng sức. ]
[ Được rồi được rồi, không cần thảo luận thực tế như vậy, chỉ là live stream thôi, đẹp là được rồi còn gì, dù sao bộ dạng Thẩm Tử Sâm không tồi. ]
[ Muỗng Nhỏ của chúng ta bộ dạng càng không tồi nhé, đây là phòng live stream của Giang Chước xin cảm ơn. ]
[ Dù sao tôi thấy Thẩm Tử Sâm còn khá thiện lương, đương nhiên lời Giang Tiểu Chước cũng đúng, bảo vệ nhiều người như vậy không dễ. ]
Thẩm Tử Sâm bị Giang Chước chặn họng, hiếm khi Vân Túc Xuyên không nói thêm được gì, lúc trước hắn có vài lần hợp tác cùng Thẩm gia, nhưng chưa bao giờ chú ý đến Thẩm Tử Sâm, lúc này có hơi đăm chiêu liếc nhìn cậu ta. Khác với khán giả không biết gì, Vân Túc Xuyên có thể cảm nhận được cảm giác kì lạ ẩn dưới bộ mặt nhiệt tình thiện lương của Thẩm Tử Sâm.
Bản năng của con người là tránh hại tìm lợi, nhất là những người sống trong nhung lụa an nhàn như Thẩm Tử Sâm. Cậu ta vừa không nhanh nhẹn vừa không cường tráng, lúc gặp nguy hiểm tự bảo vệ mình còn khó, Nhạc Đình Phi cũng không phải người quan trọng gì với Thẩm Tử Sâm, tại sao phản ứng đầu tiên khi gặp nguy hiểm của cậu ta lại là bảo vệ Nhạc Đình Phi?
Vân Túc Xuyên cảm thấy với điệu bộ của Thẩm gia, Thẩm Tử Sâm không trách Nhạc Đình Phi gây phiền đã là có giáo dục lắm rồi.
Hắn không nhắc nhở gì vì biết nếu mình có thể nhìn ra chút đáng ngờ này thì trong lòng Giang Chước hẳn cũng có tính toán riêng. Tính cách Giang Chước tuy lãnh đạm nhưng phong độ gia giáo rất tốt, nếu Thẩm Tử Sâm thực sự có ý tốt, cậu sẽ không nói thẳng trước mặt mọi người như vậy, hiện có vẻ như cậu đang cố tình chọc tức Thẩm Tử Sâm.
Nếu nói đến người hiểu Giang Chước nhất, đương nhiên chính là Vân Túc Xuyên. Suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác, ngay lúc hỗn loạn vừa rồi, Giang Chước đã chú ý đến bùa hộ mệnh vô tình lộ ra ở cổ tay Thẩm Tử Sâm. Xem ra cố vấn phong thủy của Thẩm gia đã nói cho cậu ta biết về mệnh cách của hai người. Xác thực được điểm này, Giang Chước cảm thấy nếu Thẩm Tử Sâm đã thành tâm thành ý muốn ‘kết bạn’ với mình đến vậy thì để xem sự nhẫn nại của cậu ta cao đến đâu.
Các khách mời khác không biết chuyện này, nhưng vừa rồi nhìn thấy bản lĩnh của Vân Túc Xuyên nên trong lòng yên tâm nhiều, hơn nữa cũng tin phục lời nói của Giang Chước, não bộ căng thẳng hơi thả lỏng.
Hơn nữa sau chuyện vừa rồi, họ ý thức được lời nhắc của Vân Túc Xuyên trước khi quay chương trình không phải nói đùa, họ thật sự phải giữ lấy mạng mình. Dù sao nếu bị loại trong trò chơi thì phải chờ mấy tháng lời nguyền mới có tác dụng, nhưng nếu phá vỡ thiết lập nhân vật, hình phạt sẽ đến ngay lập tức.
Mê Nặc sợ nhất là ma quỷ, cũng rất tuân theo chỉ dẫn, nghe vậy lập tức biểu hiện sự đồng thuận: “Anh Giang nói đúng.”
Nói xong câu đó, anh nhớ tới thiết lập của mình, lại hơi do dự, cảm thấy một người bệnh nhân coi bác sĩ Nhạc là tất cả mà lại khen người khác như vậy có hơi không tốt, vì thế dừng một chút, cứng ngắc bổ sung: “Anh Nhạc..... Anh Nhạc cũng vậy.”
Nhạc Đình Phi: ”......” Tui cũng đúng? Đang khịa nhau à?
Là một thẳng nam, kiểu này của Mê Nặc làm anh cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng lại không thể phá thiết lập, chỉ có thể cười nhạt.
Mê Nặc cũng thấy ghê, anh cũng là thẳng nam, nói xong câu kia cũng tự thấy mình làm quá, hận không thể cắn luôn lưỡi mình đi.
Những người khác khó khăn nghẹn cười.
Lúc này, lần đầu tiên Giang Chước cảm thấy một xíu vừa lòng từ khi tham gia show ma quái này. May mà kịch bản chưa cho cậu thiết lập nào kì quái, nếu không cậu cũng không biết làm thế nào. Không hổ là người trong giới giải trí, quả nhiên có bản lĩnh.
Nhưng bội phục thì bội phục, còn có chuyện chính chưa nói, Giang Chước: “Vừa rồi sao bác sĩ Nhạc lại gấp gáp thế?”
Cậu nhắc tới, những người khác đều nghĩ lại, sở dĩ nháo ra chuyện như vậy ban đầu vì Nhạc Đình Phi vội vã lao ra từ văn phòng, hô lên nhiệm vụ của anh đến rồi.
Vậy nhiệm vụ thế nào mà khiến cho anh thất lễ như vậy?
Nghĩ đến đây, gương mặt vừa hồng hào trở lại của Nhạc Đình Phi lập tức trở nên trắng bệch, muốn nói lại thôi nhìn Giang Chước: “Tôi muốn quay về phòng bệnh 703, ở đó có một người bệnh chưa tiên, nếu trị liệu chậm trễ có thể nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể mặc kệ nên rất sốt ruột.”
Thiết lập của bác sĩ Nhạc vốn là một người hơi thánh phụ, anh nói thế không kì quái, người khác cũng hiểu được nhiệm vụ Nhạc Đình Phi nhân được hẳn là tiêm cho người bệnh trong phòng 703.
Nhiệm vụ nghe có vẻ không có gì khó khăn, có quan trọng là......
“Bác sĩ nhân từ dùng tình yêu để cảm hóa ma quỷ, nhưng áo blouse trắng bị bóng tối nuốt chửng. Hoa tươi nở rộ sau lưng, cậu bé cô độc mất đi ánh sáng mặt trời của mình.”
Vân Túc Xuyên đọc nguyên văn câu vừa rồi ra, nhìn Nhạc Đình Phi cười cười: “Bác sĩ Nhạc toàn tâm toàn ý với bệnh nhân như vậy thật khiến tôi cảm động, nhưng vừa rồi tôi vừa nghe được câu nói không hiểu ra sao như vậy ở hành lang, tôi lo anh sẽ gặp nguy hiểm.”
Nhạc Đình Phi cũng có nghe qua câu này, nhưng vừa rồi lúc nó cất lên cũng là lúc anh nhận được thông báo nhiệm vụ nên không rõ lắm, nghe Vân Túc Xuyên lặp lại rõ ràng như vậy liền lạnh người.
Cái gì mà ‘bác sĩ nhân từ’ với cả ‘mấy đi ánh sáng mặt trời’, chẳng phải đang nói thẳng cho anh rằng nhiệm vụ này là đi chịu chết sao?
Tô Đới nói: “Được rồi, chúng ta đi cùng bác sĩ Nhạc đi.”
Tuy tạm thời chỉ có Nhạc Đình Phi nhận được nhiệm vụ nhưng người khác cũng bị vây trong trạng thái lúc nào cũng có thể mất mạng, không ai muốn đi lẻ, đương nhiên tập hợp lại vẫn tốt hơn.
Trong bình luận, khán giả cũng đoán được phần nào luật của trò chơi này, nghe Tô Mang nói vậy, không cần nhóm Giang Chước nhắc nhỏ, khán giả đã soi ra:
[ Nếu tôi nhớ không nhầm thì chú Tô này có thiết lập là ‘nhân viên vệ sinh nhát gan’ nhỉ? ]
[ Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ thế, những lời này của ảnh có phải phá vỡ thiết lập rồi không, sẽ không bị trừng phạt nữa chứ? ]
[ A a a a làm sao bây giờ, tui sợ! ]
Nhưng Tô Mang hiển nhiên cẩn thận hơn khán giả nghĩ nhiều, dù sao Nhạc Đình Phi đã phạm sai lầm một lần, anh sẽ không bất cẩn như vậy, sau khi đề nghị như vậy thì nhỏ giọng bổ sung: “Chúng ta có chuyện gì cũng đừng tách nhau ra nhé, tôi sợ.”
Một người đàn ông cao mét 8 nắm góc áo nói như vậy, người khác lễ phép ngại ngùng không nói gì, cây lau nhà của Tô Đời không chịu nổi, mỗi sợ vải trên đầu nó đều tràn ngập sự ghét bỏ: “Ầy thôi mà, ghê chết đi được.”
Cây chổi bên cạnh nghe nó nói thế thì không vui, mắng: “Được rồi, mi chỉ là một cái chổi lau WC mà còn lắm chuyện, hứ!”
Chổi quét nhà và chổi lau nhà nháo nhào lên, sau đó cùng nhau bị Tô Đới kéo đi cùng Nhạc Đình Phi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ Nhạc Đình Phi nhận được là ‘tiêm cho bệnh nhân giường 2 phòng 703’, vị trí phòng bệnh cách họ không xa, rẽ cái là được.
Là bác sĩ chính của ‘bệnh nhân bệnh tim’ Mê Nặc, bệnh nhân cần tiêm này của Nhạc Đình Phi cũng bị bệnh tim. Khi bọn họ vào phòng 703 liền thấy người bệnh nhân kia lẳng lặng nằm ở giường số 2, đây cũng là ‘người sống’ đầu tiên ngoài cách khách mời mà họ nhìn thấy.
Giang Chước ban đầu còn tưởng người này sẽ là kiểu NPC, cung cấp thông tin hữu ích cho bọn họ, nhưng đến mới thấy tình trạng người này không tốt lắm, đang trong trạng thái hôn mê, căn bản không thể nói chuyện.
Chiếc giường trắng dưới thân càng làm nổi bật sắc mặt xanh đen của bệnh nhân này, người gầy đến trơ cả xương, mắt nhắm chặt, thân người hơi run rẩy, miệng thì không biết đang lẩm bẩm gì, trông rất kinh dị.
Vân Túc Xuyên lại thấy cảnh này nhìn hơi quen mắt, đeo một bao tay cao sư, đẩy miệng bệnh nhân ra, thấy trong đó mọc hai cái răng nhanh dài. Hắn lẩm bẩm: “Sao tôi thấy giống đột biến vậy nhỉ?”
Mê Nặc vốn nghĩ tiêm cho bệnh nhân không phải chuyện gì khó, nhưng không ngờ hình như lại có phiền toái, đờ đẫn hỏi: “Đột biến là cái gì?”
Lí Thanh Giai rất muốn trả lời, mở miệng lại nhớ ra mình có thiết lập lạnh lùng cao ngạo, đành đóng lại.
“Cái này tôi biết.” Tô Đới nói: “Các loại thây ma trong Resident Evil* trông như vậy đó.”
(*) Resident Evil: là một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn nổi tiếng. Series bao gồm ba thể loại là kinh dị sinh tồn, bắn súng góc nhìn người thứ ba, bắn súng góc nhìn người thứ nhất. Câu chuyện của game kể về sự bùng phát của các thây ma và những quái vật khác được tạo ra chủ yếu bởi một tập đoàn tên Umbrella Corporation.
Mê Nặc: ”..... Hả?”
Không phải chứ, ma quái đủ đáng sợ rồi, sao còn thêm cả thây ma vào vậy?
Trong tay Nhạc Đình Phi có tư liệu về bệnh nhân này, lật xem rồi thì thầm: “Bệnh nhân này đã bị cảm nhiễm trong lúc điều trị, nhiều bộ phận trên cơ thể xảy ra đột biến, trở thành một virut loại mới. Trước mắt nguồn gây cảm nhiễm chưa được xác định, chỉ có thể dùng các loại thuốc ức chế tình hình.”
Anh nhìn thoáng qua cái khay để thuốc chích bên cạnh, kim tiêm bóng loáng suýt chút nữa làm chói mù mắt chó của bác sĩ Nhạc.
”..... Mũi tiêm này là mũi cuối cùng trong đợt trị liệu của ông ấy, sau khi tiêm thì một là khỏi hẳn, hai là đột biến càng trở nên nghiêm trọng.”
Mọi người: ”..... “
Khỏi cần đoán, không có chuyện khỏi hẳn đâu, chắc chắn sẽ đột biến rồi.
Trong lòng Mê Nặc cảm thấy hơi ảo: “Bác sĩ Nhạc, bắt buộc phải tiêm mũi này sao? Có phương án trị liệu nào..... thận trọng hơn chút không?”
Anh hắng giọng, lại hắng giọng thêm lần nữa, cứng ngắc bổ sung: “Em chủ yếu sợ anh gặp nguy hiểm.”
Nhạc Đình Phi cay đắng nói: “Anh là một bác sĩ, chỉ cần có một chút hi vọng cứu sống bệnh nhân, anh phải cố gắng một phen,”
Mê Nặc: ”..... ” Đúng rồi, quên mất thiết lập thánh phụ của anh.
Nhạc Đình Phi ‘thánh phụ’ run lập cập trong lòng, mẹ nó thật sự sợ quá hu hu hu.
Anh run rẩy cầm ống tiêm, không biết bên trong là thứ gì, một chất lỏng màu đỏ tươi. Tay anh hơi dùng lực, ở đầu kim ứa ra một giọt chất lỏng đỏ, tách một tiếng rơi xuống ga gường màu trắng.
Nhạc Đình Phi lẩm bẩm: “Xin cảm ơn công chăm sóc của mẹ cha, công dạy dỗ của đồng bào, công bồi dưỡng của Tổ quốc để tôi trở thành một bác sĩ như ngày hôm nay. Tôi phải báo đáp Tổ quốc, báo đáp xã hội, báo đáp quần chúng nhân dân, phát huy tình thần không sợ gian khổ, kính dâng hết thảy cho sự nghiệp. Tôi không hề sợ hãi người bệnh đột biến chút nào, chỉ cần ông ấy có đường sống sót, tôi sẽ thử, tôi tiêm cho ông ấy, tiêm xong có thể sẽ cứu sống được một sinh mạng, đây là vinh quang lớn nhất của tôi, cho dù có anh dũng hi sinh, tôi cũng sẽ không bị quên lãng..... “
Những người khác: ”.... “
Bác sĩ Nhạc giấu nghề giỏi đấy, hẳn điểm môn Chính trị lúc đi học cao lắm!
Nhạc Đình Phi nâng kim tiêm, nhắm vào mu bàn tay bênh nhân: “Tôi, tôi, tôi.... “
Hình như anh còn muốn nói thêm mấy câu nữa để tự cổ vũ bản thân, Giang Chước đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đột nhiên tiến lên nắm cổ tay Nhạc Đình Phi, ép anh cắm kim tiêm vào mu bàn tay bệnh nhân.
Nhạc Đình Phi: ”..... ” A a a a cứ như vậy mà đâm vào rồi!
[ Ha ha ha ha, Muỗng Nhỏ nóng nảy. ]
[ Tôi còn tua lại để xem, thấy rõ sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Muỗng Nhỏ luôn, cười chết mất. ]
[ Nhạc Đình Phi cũng hơi đáng yêu, mắt trừng lên kìa a ha ha ha ha. ]
[ Cap màn hình làm meme thôi. ]
[ Nói đến thì tui hơi sợ hãi, lỡ bệnh nhân đột nhiên bật đậy thì sao? ]
Bệnh nhân tuy nhìn rất thật nhưng nếu đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn là giả, Giang Chước ghim kim cũng không nhắm mạch máu, bơm luôn nước thuốc vào cơ thể bệnh nhân.
Vân Túc Xuyên nhỏ giọng: “Mọi người tránh xa giường bệnh chút.”
Tất cả mọi người đều rất nghe lời hắn, lập tức liền trốn ra sau lưng Vân Túc Xuyên.
Xe lăn rất không vui: “Sao lại như vậy? Sao gặp nguy hiểm lại trốn hết sau lưng tui vậy? Tui đâu có làm gì sai? Tui chỉ là một cái xe lăn yếu đuối thôi mà!”
Dưới ánh nhìn chăm chú của khách mời ở hiện trường cùng khán giả trong phòng live stream, nước thuốc màu đỏ bị đẩy xuống, ngón tay Nhạc Đình Phi run lên, sau khi Giang Chước buông tay anh, ống tiêm rơi xuống đất. Nhưng không ai quan tâm đến ống tiêm kia, người bệnh cũng không nảy lên như mọi người tưởng tượng mà lại chậm rãi mở mắt.
Nhạc Đình Phi căng thẳng hỏi: “Sao thế này, sống à?”
Ánh mắt người bệnh đờ đẫn nhìn trần nhà, không nhúc nhích, không rên tiếng nào.
Tô Đới nói: “Nếu không thì, anh hỏi thăm câu nào đó xem?”
Nhạc Đình Phi cảm thấy mình nên xem xét lại quan hệ của mình với mọi người, người sắp xếp vai diễn có thù oán gì với anh sao, hình như bác sĩ là nhân vật thảm nhất, chuyện gì nguy hiểm đều để nhân vật này đi trước.
Anh tiến đến gần bệnh nhân, hít thở sâu rồi mỉm cười, dùng giọng nói ôn hòa động lòng người hỏi: “Anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tròng mắt người bệnh xoay một vòng, ánh mắt chậm rãi lướt qua mặt Nhạc Đình Phi, sau đó bật dậy từ trên giường. Động tác của ông ta nhanh đến nỗi tưởng như có cái lò xo sau lưng, nếu không phải Giang Chước nhanh tay túm cổ áo Nhạc Đình Phi lùi lại thì hai người đã môi chạm môi.
Chỉ nghe bệnh nhân kia nói một câu bằng giọng khàn khàn: “Tôi chết rồi.”
Ông ta nói xong, Vân Túc Xuyên bảo: “Hộ sĩ Thẩm, cậu nghe thử xem ông ta còn nhịp tim không?”
Trên cổ Thẩm Tử Sâm có ống nghe, nghe vậy cảm thấy hơi ghê tởm, cách xa dùng tay di ống nghe trên người bệnh nhân vài cái, sau đó nói: “Có.”
Vân Túc Xuyên liền nói với người bệnh kia: “Ông không chết.”
Bệnh nhân kích động nói: “Tôi có chết! Tôi chết rồi! Mày là đồ khốn nạn không có lương tâm, đồ tra nam bội tình bạc nghĩa, nếu không phải mày nói lời ngon tính ngọt, tao mẹ nó đã không cưới mày. Mày lừa bà đây tới tay rồi lại chê tao không đẻ được con trai, còn dám tìm con ả hồ li tinh kia về nhà nuôi.....”
Vân Túc Xuyên lớn ngần này những đây là lần đầu bị người ta chỉ thẳng mặt mắng mỏ nặng nề như vậy, đặc biệt người mắng hắn bội bình bạc nghĩa còn là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm sắc mặt xấu xí, lập tức sửng sốt.
Thế rồi sau khi nghe được câu ‘tìm con ả hồ li tinh’, cũng không hiểu hắn nghĩ thế nào, ma xui quỷ khiến lại liếc nhìn Giang Chước, sau đó phát hiện các khách mời khác cũng nhìn Giang Chước theo bản năng.
Giang Chước ngẩng đầu sau cùng: ”..... Mấy người nhìn tôi làm gì?”