Mục lục
App Trực Tiếp Thành Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Herbicides.

Tô Đới tiếp tục nói: “Vấn đề này nếu không được giải quyết, dù không chết tôi sợ rằng bản thân cũng sống không yên, tóm lại rất cảm ơn hai người nguyện ra mặt, tôi sẽ hết sức phối hợp.”

Anh đã nói ra tiếng lòng của mọi người, những người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Giang Chước nói: “Tô ca khách sáo rồi, đây là chuyện chúng tôi phải làm. Anh, Thanh Giai và tiểu Thẩm đã tham gia mùa thứ 1, chắc chắn quen với quy tắc hơn, có gì cần chú ý thì mong mọi người nhắc nhở.”

Cậu lời ít mà ý nhiều, mấy câu liền đủ những thứ cần nói. Vừa lúc mọi người cũng không có tâm tình nói chuyện này, còn cảm thấy thái độ của Giang Chước khá đáng tin, lại lấy kịch bản ra xem, trao đổi xem tiếp theo làm gì. Kịch bản này cũng mới được đưa cho họ không lâu, vì không muốn chạm đến thời hạn của lời nguyền, Vân Túc Xuyên ngăn đạo diễn Lương sửa lại thời gian trên đó, dùng kịch bản đã hoàn thành cũng lúc với mùa 1.

Bảy người vây quanh bàn để xem, biểu cảm mỗi người đều nghiêm túc như xem điếu văn, không khí cực kì căng thẳng, giống như thế mai bọn họ sẽ chết, làm người khác không khỏi nhớ đến bức tranh [ Bữa tối cuối cùng ].

Vân Túc Xuyên đọc bối cảnh trong kịch bản: “Nơi đây mỗi ngày đều có người sinh ra, cũng như mỗi ngày sẽ có người chết đi. Sự sống và cái chết lần lượt đổi thay, vào ban đêm ít người lại càng rõ ràng.”

“Lắng nghe mà xem, lắng nghe mà xem, cửa phòng bệnh kèn kẹt mở ra, có người đang tiến đến trước giường của bạn......”

Hắn đọc hai câu này âm thanh tình cảm phong phú, sinh động như thật, làm người nghe nổi một thân da gà, Giang Chước ‘chậc’ một tiếng, lườm Vân Túc Xuyên.

Những người khác cũng muốn trừng mắt nhưng quan hệ không tốt như hai người, không dám.

Vân Túc Xuyên khoái trá nói: “Thú vị phết.”

Mê Nặc thấy lông tóc cả người dựng đứng, cứng mặt nhìn kịch bản trong tay. Có thể nói, nếu trò chơi này không đe dọa đến tính mạng, thì anh sẽ không tham gia. Chuyện này phát sinh quá bất ngờ, nếu có nhiều thời gian hơn, tốt xấu gì anh cũng có thể đi nhà mà rèn luyện chút lòng can đảm.

Giới thiệu bối cảnh xong lại trả kịch bản lại cho mọi người xem nhiệm vụ liên quan, chỉ là nó có hơi đơn giản và thô sơ quá mức.

“Manh mối nhiệm vụ: trong vòng 3 ngày, thuận lợi thoát khỏi Bệnh viện số 411.

Nhiệm vụ phụ: Tìm ra ác linh quấy phá bệnh viện.

Đạo cụ ẩn: Một xi lanh thuốc sống lại.”

Giang Chước thấy quá ít, hỏi: “Chỉ như vậy thôi?”

Lí Thanh Giai chơi kiểu trò chơi này nhiều, có chút kinh nghiệm, nói: “Không thể viết nhiều thứ lên kịch bản, nếu không lúc chơi trò chơi sẽ không có cảm giác chân thực, nhưng trong quá trình chơi thì khách mời có thể đeo tai nghe, nếu không xử lí được thì sẽ có lời hướng dẫn.”

Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhớ tới lời đạo diễn lúc trước, như vậy, cái gọi là lời hướng dẫn kia có vẻ không đáng tin cậy lắm.

Vân Túc Xuyên hỏi: “Lúc quay mùa 1, mọi người nghe được hướng dẫn gì?”

Ba người nhìn nhau, Tô Đới nói: “Cũng lâu rồi nên không nhớ được nhiều lắm. Tôi nhớ là lúc chơi màn kí túc xá ấy, hình như trong tai nghe có người bảo tôi đến phòng học để lấy cái cặp sách bị bỏ quên.”

Vân Túc Xuyên: “Thế anh có đi không?”

Tô Đới gãi đầu: “Đi chứ, lúc đó nghĩ đang quay phim, tổ chương trình có yêu cầu thì nhất định phải hoàn thành. Tiếc là tôi chơi không giỏi, không tìm được cặp sách, rồi vào nhầm một phòng học có quỷ nên bị loại.”

Anh vừa nói vậy, Lí Thanh Giai cũng vội nói: “Lúc tôi chơi màn thứ 3 ‘Tiếng chuông lúc nửa đêm’, nửa đêm chuông kêu lên, hướng dẫn bảo tôi nhiệm vụ phụ là bắt được người đánh chuông, nhưng mà lúc tôi đi lại bị người đánh chuông giết mất.”

Mọi người: ”..... ” Hãm hại nhau thế.

Giang Chước nhận ra chỗ vấn đề, nói: “Vậy là hướng dẫn lại đưa mọi người vào chỗ chết?”

Trước khi cùng trao đổi thông tin, ai cũng không nghĩ nhiều, dù sao đây chỉ là một trò chơi mạo hiểm, bị loại cũng là chuyện bình thường, nhưng nghe hai người kia nói, mọi người đều thấy quả thật đúng như Giang Chước nói, độ nguy hiểm của nhiệm vụ rất cao.

Vân Túc Xuyên hỏi Thẩm Tử Sâm: “Tiểu Thẩm, anh có gặp chuyện này không?”

Thẩm Tử Sâm thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình, do dự nói: “Tôi..... không giống họ lắm. Lúc đó cũng có hướng dẫn bảo tôi đến nhà tang lễ tìm chứng cứ, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hơi tụt huyết áp nên không đi, người đi là Từ Tuyền và Tả Siêu. Nhưng chị ấy không lấy được đồ, cuối cùng vì chứng cứ không đầy đủ nên trò chơi thất bại, nhưng vì đây xem là nhiệm vụ của tôi nên tôi bị loại.”

“Từ Tuyền, người đã chết?” Vân Túc Xuyên thấy không đúng: “Chẳng phải chị ấy bị loại đầu tiên sao? Nếu đã bị loại sao còn có thể tìm chứng cứ giúp anh?”

Lí Thanh Giai giải thích: “Đấy là thứ tự hậu kì chỉnh sửa thôi, ban đầu khi Từ Tuyền còn trong trò chơi, vì chị ấy xuất thân từ nhóm nhạc nữ, chạy rất nhanh, thể lực cũng tốt, đôi khi sẽ giúp người khác làm nhiệm vụ.”

Vân Túc Xuyên lại hỏi: “Nói cách khác, có thể nói cho nhau nghe nhiệm vụ hướng dẫn của mình?”

Lí Thanh Giai gật đầu.

Đây là lần đầu nghe được chuyện liên quan đến người chết, Vân Túc Xuyên không biết có tác dụng gì không nhưng vẫn yên lặng nhớ kĩ.

Khi Vân Túc Xuyên hỏi chuyện, Giang Chước xem kịch bản mùa 1 đạo diễn Lương đưa, đối chiếu nó với lời bọn họ, phát hiện tổ chương trình không có nhiệm vụ nào như vậy cả. Cậu nói chuyện này ra, mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Lí Thanh Giai nhớ lại giọng nói nói chuyện với mình lúc trước, cảm thấy máu toàn thân như lạnh đi, run rẩy nói: “Cho nên lúc đó người tôi nói chuyện cùng..... không phải nhân viên công tác?”

Vân Túc Xuyên: “Tôi thấy cô nên nói, bọn họ không phải người.”

Lí Thanh Giai: ”...... “

Cái này quá là dọa cmn người rồi.

“Hu hu hức hức.” Tiếng khóc đột nhiên truyền đến.

Âm thanh này rất gần, lại không giống như xuất phát từ hướng của một ai mà từ phía dưới, vì nó quá đột ngột nên đến Giang Chước cũng bị giật mình. Cậu hành động theo phản xạ có điều kiện được huấn luyện từ nhỏ, ngón tay hơi đảo, cả bùa chú cũng lấy ra, liền nghe thấy cái bàn nhỏ ở giữa 7 người nức nở: “Thật đáng sợ, tui ghét nhất là nghe chuyện ma, tối mơ thấy ác mộng mất thui. Hu hu hu sao mấy người lại vây quanh tui kể chuyện ma chứ..... Làm tui sợ mún chết, yêu quái có muốn ăn gỗ không?”

Chén đũa và tách trà trên bàn đều hi hi ha ha cười nhạo: “Mi nghĩ yêu quái là chim gõ kiến à? Lớn vậy rồi còn sợ quỷ, đồ vô dụng.”

Cái bàn khóc nói: “Bọn mi không sợ sao?”

Cái chén trà tỏ ra không sao cả mà huýt sáo: “Dù sao tui chỉ là một cái tách trà, lo chi?”

Giang Chước bị tiếng khóc này làm phiền lòng, thuận tay dán lá bùa mình vừa lấy ra dưới mặt bàn, coi như giúp nó trừ tà, không ngờ cái bàn này lại ngẩn người, khóc càng to hơn: “Hu hu hu còn người này thật đáng sợ, anh ta có thể nghe thấy tui nói chuyện, hay anh ta là con yêu quái kia?”

Giang Chước: ”...... “

Thôi, cứ khóc đi, kệ!

Khi Giang Chước và cái bàn khóc chít chít bí mật phân cao thấp, Vân Túc Xuyên cũng những người khác thảo luận vấn đề về chương trình. Vân Túc Xuyên phân tích: “Thật ra như vậy cũng tốt. Sau khi bắt đầu chơi, chúng ta có thể dựa vào âm thanh trong tai nghe để đề cao cảnh giác, đương nhiên không thể không chấp hành, nhưng nếu thực hiện nhiệm vụ theo hướng dẫn với tôi và Giang Chước bảo vệ, khả năng chiến thắng vẫn khá lớn. Đúng rồi, có phải lúc thua còn có cơ hội sống lại đúng không?”

Câu cuối hắn hỏi Lí Thanh Giai, trong 3 người có kinh nghiệm thì cô gái này nói tốt nhất.

Lí Thanh Giai vội trả lời: “Đúng, trong số đạo cụ có thuốc tiêm sống lại, thẻ sống lại các thứ. Nhưng 7 người chỉ có 1 cơ hội.”

Vâ Túc Xuyên thì thầm với Giang Chước: “Chỉ sợ khi chơi sẽ có người tranh nhau vì thuốc tiêm này, hoặc càng nhiều đồng đội bị loại thì cơ hội có được sự sống lại để đảm bảo càng lớn.”

Âm thanh của hắn rất nhỏ, người khác không nghe rõ Vân Túc Xuyên nói gì, Mê Nặc nhịn không được mà liếc mắt nhìn hai người một cái. Anh phát hiện mỗi lần Vân Túc Xuyên nói chuyện với người khác tuy luôn mang ý cười nhưng giọng điệu và thần thái lại có vài phần xa cách, chỉ thái độ với Giang Chước là khác biệt. Không chỉ nghiêng người qua mà mắt cũng phải quay ra nhìn mặt đối phương, quả thực coi người khác như mấy củ cà rốt.

Xem ra vị Chủ tịch Vân này khá hướng nội, chỉ thích nói chuyện với người quen thôi, anh cũng vậy.

Chuyện này cũng gợi lên chuyện đau lòng của Mê Nặc, không nhịn được mà âm thầm thở dài.

Hình tượng debut của anh là thiếu niên lạnh lùng, thật ra không phải Mê Nặc thích tỏ ra cool ngầu mà do tính cách của anh có hơi hướng nội, không quen giao tiếp với người không quen, hơn nữa vẻ ngoài có hơi cao ngạo lạnh lùng nên dễ bị hiểu lầm.

Vốn nghe phải xào CP cùng Nhạc Đình Phi để quảng cáo phim mới, anh đã kiên trì đến chỗ này, trong lòng âm thầm ưu sầu suy nghĩ xem nên biểu hiện thế nào, không ngờ trong chương trình còn có chuyện ma quái, đúng là họa vô đơn chí, trọng trách trên vai nặng quá đi mất.

Mê Nặc đang âm thầm buồn bực ở một bên, bên kia Giang Chước cũng hiểu được trọng điểm trong lời Vân Túc Xuyên. Cậu cảm thấy người thiết kế trò chơi này khá đấy, khách mời không chỉ cần chạy trốn mà còn phải mong nhớ việc cướp được cơ hội sống lại với người khác để đảm bảo, khiến độ khó của trò chơi tăng cao, độ phấn khích cao hơn nhiều.

Chẳng qua nếu chỉ là một chương trình bình thường, tất cả mọi người đều thuộc giới giải trí, trên màn ảnh sẽ chừa chút tình cảm, không đùa quá đáng. Nhưng hiện tại trò chơi đang chơi bằng tính mạng, sẽ không như trước.

Giang Chước suy nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, nếu lúc đó có ai bị giao nhiệm vụ thì nói với mọi người một chuyến, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người yên tâm, nếu chúng tôi đã đến đây thì sẽ hết sức bảo đảm sự an toàn của mọi người, phá giải nguyền rủa.”

Có người gật đầu, có người nói cảm ơn nhưng bất an trong lòng họ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Lúc trước có thoáng nghe qua về Giang Chước, vì lần này có cần tiếp xúc với cậu nên còn cố ý điều tra ra chút tư liệu cá nhận, đều nói gia tộc cậu nổi tiếng học thức uyên thâm, cậu lại tuổi trẻ tài cao, rất đáng tin. Nhưng chưa ai trải qua chuyện tương tự, còn dùng tính mạng ra để chơi trò chơi, giao phó toàn bộ tính mạng vào tay một người xa lạ, sao có thể giữ được bình tĩnh —– còn nữa, Vân Túc Xuyên đến đây làm gì?

Giang Chước coi như không cảm nhận được nghi ngờ của bọn họ, tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Còn chuyện này tôi phải nói rõ, chúng tôi đến đây không chỉ để cứu người bị hại mà còn cần đưa hung thủ đứng sau ra công lí, hi vọng mọi người hiểu được điều này, cố gắng phối hợp.”

Cậu hơi dừng một chút, nói tiếp: “Thật ra độ khó của phá án cao hơn cứu người nhiều, nên nếu ai dám giở trò sau lưng tôi, tôi chỉ có thể vì mọi người mà vứt bỏ người đó.”

Cậu chỉ nói sự thật, giọng điệu cũng không hề nghiêm khắc, nhưng mọi người ở đây đều cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói đó, không khỏi chấn động.

Giang Chước hỏi Vân Túc Xuyên: “Cậu có bổ sung gì không?”

“Cậu hỏi tôi à?” Vân Túc Xuyên suy nghĩ rồi bảo: “Vậy có chuyện, mọi người tỉnh táo chút, để nhất trí với mùa 1, mà cũng quảng cáo tuyên truyền các thứ rồi, chương trình và đoạn cut ngoài lề mỗi ngày đều được chiếu ra ngoài, đến lúc quay chụp thì vui vẻ chút nha.”

Mọi người: ”...... “

Chuyện này của hắn còn khó khăn hơn mấy chuyện trước đó.

Còn vui vẻ một chút, vui vẻ nổi sao?

Mê Nặc và Nhạc Đình Phi liếc nhau, đều có thể nhìn được mấy chữ ‘sống không còn gì nuối tiếc’ trong mắt người kia.

Vì tin tức về chương trình được giữ bí mật nên thậm chí cả quản lí của bọn họ cũng không biết đến chuyện ẩn phía sau, còn dặn họ nhất định phải tương tác cho tốt, xào CP, tăng chút độ hot cho bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết đam mĩ kia.

Lúc trước diễn trò thì thôi, nhưng bây giờ tưởng tượng vừa phải chạy trốn vừa phải giả bộ yêu đương với một người đàn ông mình còn chẳng thích, hai người liền cảm thấy đau khổ, thà để quỷ ăn luôn đi cho rồi.

Tất cả những chuyện cần bàn luận đều nói xong, vì mai bắt đầu quay nên sau khi mọi người giải tán đều tự túc về phòng nghỉ ngơi. Cư dân mạng không viết những đau khổ của nhóm minh tinh, đều lên mạng chia sẻ phần ngoài lề của show [Chạy trốn] mùa 2, độ hot rất cao.

Vị trí top 1 hot search là #Vân Túc Xuyên và Giang Chước cùng đi đến sân bay#, đến cả #Thẩm Tử Sâm vào tổ chương trình# cũng bị lép vế. Thật ra chuyện này không phải do fan hai người nhiều, mà do dù công ti của khách mời khác hoặc tổ chương trình muốn mượn cơ hội tăng độ nổi tiếng, khi làm số liệu cũng không dám vượt qua Vân Túc Xuyên —- hắn còn là ông chủ của 2 trong số 7 khách mời.

Không thể không thừa nhận, dù là Thẩm gia của Thẩm Tử Sâm cũng không so nổi với Vân thị.

Fan CP thì không nghĩ nhiều về chuyện này. Vân Túc Xuyên và Giang Chước không tiết lộ hành trình nên vẫn có nhiều fan không biết để đến tiễn, đến khi lên siêu thoại biết được hai anh ở sân bay phát kẹo, ảo não đấm ngực dậm chân, hận không thể quay ngược thời gian để đến hiện trường xem chút.

May là không lâu sau các loại ảnh chụp video cũng rơi vào tay họ.

Mấy loại hint như mũ đôi, vỗ vai nói ‘anh đi cùng cậu ấy’ đã bị các cô gái đi tiễn nói đến chán chê, các cô gái khác mang theo nụ cười mẹ hiền cầm kính hiển vi soi video mấy lần, phát hiện càng nhiều chi tiết ngọt ngào.

“Tui tua chậm đoạn video này vài lần, ở giây thứ 40, Muỗng Nhỏ xuống xe, có ai chú ý đến bàn tay sau lưng anh ấy không? Là Xuyên ca giúp anh ấy kéo áo!”

“Ha ha ha, lúc sau cũng vậy, có mấy người chị em tặng đồ chơi nhồi bông, Muỗng Nhỏ ôm không hết, còn không thèm quay đầu mà ném luôn ra sau, Xuyên ca liền nhận lấy, thật là ăn ý mà.”

“Nói đến thì Muỗng Nhỏ cứng rắn như vậy mà sao mọi người đều tặng anh ấy mấy con búp bê mềm mại vậy a ha ha ha!”

“Ai bảo thế, Muỗng Nhỏ siêu dịu dàng, mọi người bảo anh ấy đăng thêm weibo, anh ấy còn đồng ý kìa.”

“Muỗng Nhỏ ngoan quá đi mất! Nói nhớ giữ lời đó!”

Dưới sự khích lệ này, những đôi tay vẽ giỏi lại xuất thế, động vật hóa cảnh Vân Túc Xuyên và Giang Chước lên máy bay.

Bức thứ 1 là một cái xe nhỏ đáng yêu mang theo gió đứng ở ngoài sân bay, xuyên qua cửa kính nửa mở có thể thấy một chú chó trắng nhỏ trông như cục kẹo bông và một chú mèo trắng xinh đẹp rất khí chất ngồi song song.

Xe dừng lại, mèo nhỏ meo meo nhảy ra ngoài, chú chó trắng thì dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào cái đuôi cong cong của mèo nhỏ.

Nhóm fan vây quanh xe vẫn là dạng người, tác giả vẽ một đám người giơ banner, trong đó còn có bảng ghi tên ‘Vân Giang’.

Mèo nhỏ vừa xuống xe dựa vào vali đồ, chú chó trắng thì ngồi xổm sau lưng mèo, đặt móng lên đầu cậu.

Đám người ở bối cảnh hét chói tai, một mèo một chó lập tức giật mình đến dựng đứng hết lông tơ trên người.

Cảnh bảo vệ đến mở đường vẫn như cũ, con mèo nhỏ đại diện cho Giang Chước cong đuôi đi phía trước, vẻ mặt ‘ta đây rất ngầu’, trên cái đuôi nhiều thêm một chiếc nơ bướm, tượng trưng cho những món đồ fan tặng. Chú chó trắng thì vui vẻ theo sát phía sau mèo nhỏ, trên lưng còn có không ít món đồ chơi bằng bông, nhóm fan mắt thành hình trái tim nhìn theo một mèo một chó rời đi.

Trang cuối của manhua lấy cảnh chú chó dùng đôi chân đầy lông vỗ đầu mèo để kết thúc.

Những bức tranh quả thật rất tuyệt, không chỉ có phong cách cute mềm mại mà còn nắm bắt chuẩn xác tính cách của Giang Chước và Vân Túc Xuyên, nhìn hai con thú nhỏ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bọn họ.

Manhua vừa được đăng lên không lâu đã có lượng like và bình luận không ngừng tăng lên.

“Mẹ ơi đẹp quá đi! Muỗng Nhỏ meo meo thật sự đáng yêu mà a a a a!”

“Úi chị em ơi đừng hét to quá, dọa cún với mèo xù lông thì sao ha ha ha!”

“Chú cún Phiêu Phiêu nhìn mềm mại chết mất, bàn tay muốn sờ rục rịch rục rịch.”

“Tui sẽ cống hiến hết lì xì để nuôi hai bé này, cute chết mất ~”

“Tôi đột nhiên muốn nhìn biểu cảm của Muỗng Nhỏ và Xuyên ca khi nhìn thấy manhua này, nhất định rất thú vị chíp chíp chíp.”

“Đừng mong, cho dù bọn họ có xem được thì cậu cũng đâu có thể thấy biểu cảm của họ..... Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

Trong phòng khách sạn, Giang Chước đã thay áo ngủ nằm trên giường, chợt thấy Vân Túc Xuyên ở giường đối diện bật cười.

Giang Chước quay đầu, thấy hắn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: “Cậu xem gì vậy?”

Vân Túc Xuyên cười nói: “Tôi cho cậu xem cái này hay lắm.”

Hắn xuống giường, nửa tựa vào đầu giường Giang Chước, giơ điện thoại mình cho cậu xem manhua. Giang Chước liền nhìn còn mèo và con chó nhỏ trên điện thoại Vân Túc Xuyên, tuy không có caption trên đó nhưng cậu vẫn thấy bức tranh này có hơi quen mắt, chần chờ nói: “Đây là..... “

Ngón tay Vân Túc Xuyên chạm nhẹ lên đầu con mèo nhỏ, cười nói: “Giống cậu không?”

Giang Chước: ”..... “

Mẹ nó đúng là giống thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK