“Hai người nói đủ chưa!”
Cho dù biết hai tên này đang kẻ xướng người họa chọc giận mình, Nhâm Khánh Vĩ vẫn không nhịn được mà nhảy vào cạm bẫy quá rõ ràng này: “Các người biết gì mà nói? Tôi không còn cách nào khác! Tôi cũng bị ép buộc!”
Vân Túc Xuyên cười hì hì tỏ vẻ không đứng đắn: “Không hiểu lắm, anh tỏ ra đau khổ như thế, có gì muốn nói thì nói đi. Anh nói thì chẳng phải chúng tôi biết sao? Rất khiến bản thân áp lực.”
Nhâm Khánh Vĩ thở hổn hển mấy ngụm đầy căm tức, nhưng sau một lát, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân. gã cúi đầu như một con gà trống chọi bị thua, thở dài: “Thôi, muốn nghe thì vào trong tôi nói.”
Giang Chước và Vân Túc Xuyên không phản đối, Nhâm Khánh Vĩ nói gì đó với trưởng thôn, lúc nói chuyện trưởng thôn đánh giá bọn họ bằng ánh mắt cảnh giác và hoài nghi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nhóm thôn dân rời đi.
Ban đầu Giang Chước nghĩ Nhâm Khánh Vĩ đã hại thôn này biến thành dạng mịt mù chướng khí như hiện nay thì nhóm thôn dân sẽ rất hận gã ta, nhưng nhìn bộ dáng của những người này, không những không có địch ý với Nhâm Khánh Vĩ mà còn có phần tin phục nghe lời, không biết có ẩn tình gì không.
Nhâm Khánh Vĩ quay đầu, thấy Giang Chước nhìn thôn dân, còn tưởng cậu lo họ chạy trốn bèn nói: “Tôi chỉ bảo họ về nhà thôi, những người này rất cổ hủ, họ sẽ không muốn rời khỏi mảnh đất này, cậu yên tâm.”
Giang Chước xoay người đi vào căn phòng họ được cho mượn, lại hỏi: “Vương Tố Giai và hai người con của anh đâu?”
Nhâm Khánh Vĩ cũng đi theo cậu, Vân Túc Xuyên xoay người đóng cửa, Nhâm Khánh Vĩ do dự một chút rồi trả lời: “Bị tôi giấu đi rồi.”
Dưới tình huống này nói dối là không cần thiết, Giang Chước khi biết những người này còn an toàn thì hơi nhẹ nhóm, ánh mắt Nhâm Khánh Vĩ trống rỗng, lẩm bẩm: “Bọn họ không giống Phương Phương, không phải người trong thôn này, tôi không đành lòng.... Tôi không còn cách nào.... Nghèo quá, thôn này thật sự nghèo quá.”
Phương Phương hiển nhiên là vợ trước của gã. Vân Túc Xuyên hỏi: “Cho nên anh nghĩ ra cách này để kiếm tiền?”
Nhâm Khánh Vĩ nói: “Lúc các người đến đây cũng thấy rồi, thôn này của chúng tôi không tiện về giao thông, trừ ít ngũ cốc để thôn dân tự trồng tự ăn thì không còn gì có thể bán ra bên ngoài. Người trong thôn loanh quanh trong ngọn núi nhỏ này biết bao nhiêu thế hệ, không ít đứa trẻ không biết mặt chữ, trưởng thành lại tiếp tục ở nhà trồng trọt rồi nuôi heo, hàng năm chứ như vậy.”
Giang Chước: “Nhưng anh có vẻ không giống với người trong thôn mà anh miêu tả cho lắm.”
Nhâm Khánh Vĩ gật đầu: “Thật vậy. Tôi là người duy nhất trong thôn ra ngoài học, nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân riêng.”
“Tôi nhớ rõ có một năm, vào kì nghỉ hè, có mấy chiếc ô tô vào thôn.” Nhâm Khánh Vĩ nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chiếc xe nào xịn đến thế, còn có mấy chiếc liền, nhóm thôn dân đều tụ tập đứng xa xa để xem. Sau đó có hai người xuống xe, nhìn xung quanh, bảo nơi này phong thủy tốt, muốn trồng gì đó trong thôn, còn lấy ra một số tiền lớn.”
Đối với một thôn nhỏ nghèo nàn và hẻo lánh, sự hấp dẫn của tiền bạc quả thật rất khó chống lại.
“Trồng trọt là nghề lâu đời của thôn dân, ban đầu nghe trồng hoa là kiếm được nhiều như vậy thì ai cũng kích động. Nhưng sau khi nghe trồng hoa này cần máu thịt con người làm phân bón thì mọi người liền sợ hãi. Dù sao chúng tôi rất coi đều rất coi trong tang lễ, yên mồ an mả, làm gì có ai chấp nhận được việc sau khi mình chết bị biến thành phân bón, có khi còn bị ảnh hưởng đến việc đầu thai.”
“Trưởng thôn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nhịn đau từ chối vụ này. Ông chủ bên kia nghe vậy cũng không giận, chỉ cười cười đưa hạt hoa cho từng hộ gia đình, nói nếu đổi ý trồng hoa này mà nở ra thì có để gọi ông ta đòi tiền.”
Vân Túc Xuyên thầm nghĩ, những lời này đúng là gian xảo, vừa tránh cho việc thôn dân ngại xấu hổ với người khác nên không dám làm vừa kích thích trí tò mò của họ.
“Lúc ấy tôi không biết các bà con có tâm tình gì, nhưng ít nhất mặt ngoài mọi người đều rất phản đối chuyện này, tỏ vẻ chắc chắn không thể làm thế. Đến tận nửa năm sau..... “
Nhâm Khánh Vĩ nở nụ cười chua xót, tạm dừng một chút mới tiếp tuc: “Cháu trai và cháu gái trưởng thôn gặp mưa to khi lên núi hái thuốc, trượt chân ngã xuống vách núi, cháu gái nhỏ chỉ còn một hơi tàn, cho dù còn sống cũng chỉ có thể sống thực vật. Cháu trai bị thương xương sống, nếu chậm phẫu thuật chỉ sợ sẽ liệt toàn thân.”
Anh ta nói với hai người Giang Chước: “Nhưng phẫu thuật cần tiền chứ, hai vị nói xem, gặp chuyện này thì các người phải làm sao?”
Vân Túc Xuyên thấy Giang Chước không nói gì, tùy tiện nói: “Cái này.... nhà của tôi tương đối có tiền, hẳn là sẽ không gặp loại chuyện này.”
Nhâm Khánh Vĩ: ”..... “
Anh ta im lặng một lát, có lẽ đang âm thầm mắng chửi, quyết định kể chuyện thì tự kể, không bao giờ rảnh rỗi sinh nông nổi mà mong tên này đồng cảm với mình, tiếp tục nói: “Trưởng thôn quản lý thôn này hơn 20 năm, rất có uy tín với các thôn dân. Ban đầu thái độ của ông ấy rất kiên quyết, nói người chết là chuyện lớn, đều là gia đình người thân với nhau, không thể nào để họ chết không toàn thây, nên dù có vài thôn dân không đồng tình cũng không dám nói, vụ trồng hoa kiếm tiền tưởng kết thúc ở đó. Không ngờ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có một ngày, có người phát hiện trong đất nhà trưởng thôn có mấy đóa hoa nhỏ màu đỏ.”
Thấy một màn này, đương nhiên có người tò mò nên đến hỏi, sau khi vào liền nghe tiếng khóc thét, thế mới biết cô bé ngã vực hôm trước đã không còn, còn bị ông nội của cô bé biến thành phân bón cho mấy bông hoa kia.
Việc này vừa truyền đi liền khiến cả thôn ồ lên, người trong thôn vô cùng phẫn nộ, nhiều người cảm thấy việc này vừa trái với lời tổ tiên dạy bảo vừa tổn hại âm đức, hơn nửa người làm chuyện này chính là người tự thân từ chối Thẩm Hâm, càng làm cho họ cảm thấy bị lừa gạt.
Dưới sự xúc động của quần chúng, trưởng thôn không nói không rằng, chủ động từ chức, mấy ngày sau, những đóa hoa đỏ kỳ dị kia hoàn toàn nở rộ, ông ta cẩn thận chuyển vào chậu hoa, cầm đi lên thị trấn, gọi điện cho số điện thoại mà trợ lý Thẩm Hâm để lại.
Với hành vi của lão trưởng thôn, tuy biểu hiện của người trong thôn đều không vui, nhưng dưới sự hấp dẫn của tiền bạc, bọn họ lén lút chú ý nhất cử nhất động của ông ta, cũng muốn biết có thật sự đổi hoa lấy tiền hay không. Về phần trưởng thôn lấy được bao nhiêu tiền, người nhà bọn họ đều giữ kín như bưng, nhóm thôn dân cũng không biết, chỉ biết cháu trai nhà đó phẫu thuật thành công, chỉ cần làm cái vật lý trị liệu gì đó là có thể về.
Không lâu sau, người mẹ già hơn 80 tuổi của trưởng thôn qua đời, họ tổ chức lễ hạ táng theo đúng quy tắc của thôn vô cùng long trọng, nhưng trong đêm đó, quan tài của bà lão bị người trong nhà đào lên. Không lâu sau, lại có mấy đóa hoa nhỏ run rẩy mọc lên trong đất nhà trưởng thôn.
Người trong thôn thấy điều kiện sống của nhà trưởng thôn nhanh chóng được cải thiện, cực kỳ thèm thuồng, cuối cùng không kiềm chế được, quên đi sự sợ hãi khinh thường phỉ nhổ ban đầu, cũng trồng hoa sống lại. Cả thôn Tiểu Sử Đầu cuối cùng cũng thuận theo suy tính của Thẩm Hâm, trở thành ruộng hoa cho ông ta.
Trong tình huống này, cái chết gắn với tiền tài, nhà ai có người chết không chỉ là đau thương chia cắt mà còn là một số tiền lớn được nhận.
Sự tham lam của con người dần dần bị kích động, tới cuối cùng, có một số người còn không chịu đưa người thân đi chữa bệnh chỉ vì muốn trồng thêm mấy bông hoa. Thậm chí có người còn mua thi thể ở ngoài thôn để làm phân bón. Dục vọng không có bờ bến, sự tình phát triển đến mức này, dù trong dự kiến nhưng vẫn khiến người ta phải thở dài. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc đó trong thôn có tình trạng âm khí đầy trời mịt mù chướng khí đến thế nào.
Vân Túc Xuyên chăm chú nghe, bỗng nhiên cảm giác bả vai hơi bị huých một cái, Giang Chước lại gần, bám vai cậu thì thầm nói: “Anh nói xem chuyện cháu trai và cháu gái của trưởng thôn bị ngã xuống vách núi có phải do Thẩm Hâm cố tình làm vậy không? Để kích thích lão trưởng thôn đi lên con đường này?”
Bình thường cậu ít khi có những hành động thân mật mờ ám như vậy, Vân Túc Xuyên chỉ cảm thấy hơi thở cậu ở gần bên tai, quay đầu liền thấy gương mặt tuấn tú của Giang Chước, tự làm bản thân giật mình: “Em nói gì cơ?”
Giang Chước thở dài, lại nói lại một lần, Vân Túc Xuyên nói: “Dựa vào nhân cách của ông ta, anh thấy rất có khả năng —– Nhâm tiên sinh này, hẳn anh là cháu trai của lão trưởng thôn đúng không?”
Câu sau của Vân Túc Xuyên không cố tình nhỏ giọng, đang nói với Nhâm Khánh Vĩ, anh ta cũng không phủ nhận: “Đúng là tôi, cho nên có thể nói chuyện này do tôi mà ra.”
Giang Chước thầm nghĩ không hẳn vậy, lòng tham của con người không thể bị diệt trừ hoàn toàn, thôn dân thấy nhiều tiền như vậy không thể nào không động lòng, chỉ có thể nói chuyện của nhà trưởng thôn đẩy nhanh quá trình thôi. Thật ra từ khi Thẩm Hâm xuất hiện ở thôn này, kết quả đã sớm được định trước.
Cậu không bình luận gì, nói: “Sau đó thì sao?”
Nhâm Khánh Vĩ nói: “Thật ra tôi chỉ biết chuyện mấy năm đó nhóm thôn dân điên cuồng kiếm tiền từ người khác. Vì thẹn lòng với chị gái nên sau khi đủ tiền cho tôi ra ngoài học thì ông nội không còn trồng thứ hoa kinh dị kia nữa. Từ khi ông ấy từ chức, nhà chúng tôi vẫn luôn bị người khác trong thôn xa lánh, tôi lại ra ngoài học trung học nên người nhà tôi đều rời khỏi nơi này sống, mấy năm rồi không về, cúng né tránh bóng tối hỗn loạn trong thôn.”
“Chuyện này tiếp tục đến khi ông nội qua đời. Khi đó tôi đã có thể buôn bán kiếm tiền, lo liệu xong đám tang thì không lâu sau mấy tối liền tôi mơ thấy ông nói với tôi không an lòng được chuyện trong thôn, bảo tôi trở về xem.”
Nhâm Khánh Vĩ khàn giọng nói, anh ta có hơi khát nước sau khi nói nhiều như vậy, bưng bát nước bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
“Tôi vốn không muốn trở về, nhưng không chịu nổi nhiều đêm mơ như vậy. Đến khi về lại thôn tôi mới biết, hóa ra người trong thôn không thể kiếm kế sinh nhai bằng trồng hoa nữa.”
Vân Túc Xuyên xen miệng: “Đương nhiên là vậy. Đất đai nơi này của các người chôn cất nhiều người chết như vậy, dưới nền đất đều là xương cốt. Vốn khi thi thể bị tổn hại có thể dễ dàng sinh ra nhiều oán khí rồi, mà theo lời anh thì những người này có không ít là bị người thân bỏ mặc nên mới chết, trong lòng có nỗi hận, lại tích tụ nhiều năm như thế, cho dù có phong thủy tốt đến đâu cũng thành hung.”
Nhâm Khánh Vĩ trợn mắt, sửng sốt một hồi: “Đúng, đúng như cậy nói, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Cho dù mọi người có chôn biết bao nhiêu thi thể nữa thì hoa vẫn không thể mọc lên, không chỉ vậy, tất cả ngũ cốc đều không sống được lâu, nửa đến còn nghe được tiếng quỷ khóc, thôn dân còn chưa kịp kinh hoàng thì mấy người chết liên tiếp —- sau khi nghe ngóng, tôi biết được hóa ra họ chết cùng một ngày với ông nội tôi.”
Chuyện này không hẳn là hiếm thấy, Giang Chước và Vân Túc Xuyên vừa nghe đã biết sát khí tích tụ dần dần nhiều năm, bắt đầu cắn trả, bình thường trong tình huống này, lập trận pháp trấn áp là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng cách này chỉ là trị ngọn không trị gốc, vì thôn Tiểu Sử Đầu làm không ít chuyện thiếu đạo đức, sớm hay muộn cũng phải chịu hậu quả. Cho dù nhất thời áp chế oán khí mà vẫn để nó tiếp tục tích tụ, một ngày nào đó không áp nổi nữa thì sẽ báo ứng lên con cháu.
Cho nên phái Linh Hoa cũng như đa số danh môn chính phái thường sẽ lập môn quy rằng không cho phép để tử nhận ủy thác loại này.
Hai người bọn họ có thể mặc kệ nhưng Nhâm Khánh Vĩ lúc đó thì không. Trong lòng anh ta, anh ta nghĩ do chuyện nhà mình nên cả thôn mới đi theo con đường tà đạo, vì thế, Nhâm Khánh Vĩ trằn trọc hồi lâu, khó khăn lắm mới mời được một đại sư đồng ý ra tay, hy vọng ông ta có thể hỗ trợ gã giải quyết nguy cơ lần này.
“Vị đại sư kia đích thân đến thôn nhìn, lại nghiên cứu 2 ngày mới nói với tôi, trong tình hình hiện tại, trận pháp bình thường không thể áp chế được. Chỉ có thể lấy độc trị độc, tìm vài cách bàng môn tà đạo, đại sư nói ông ta biết một trận pháp có uy lực mạnh, nhất định có thể đè lại oán khí xuống nền đất, nhưng cần một người sống làm mắt trận.”
Vân Túc Xuyên: “Chính là anh?”
Nhâm Khánh Vĩ cười khổ: “Là tôi.”
Giang Chước hỏi: “Vì sao anh lại đồng ý? Thật ra nếu anh muốn, hoàn toàn có thể dứt khỏi chuyện này.”
Xem xét ra, thực chất nhà Nhâm Khánh Vĩ có ít tội nghiệt nhất, bọn họ không hại mạng người nào, sau khi lấy được đủ tiền thì dừng lại, khác xa những người khác trong thôn.
Nhâm Khánh Vĩ nói: “Tôi không cao thượng như vậy, cũng không muốn tự dưng hy sinh bản thân. Ban đầu khi đại sư kia bảo cần người sống, tôi còn định bảo mọi người góp tiền, tôi sẽ đưa nhiều một chút, xem ai nguyện hy sinh thì sẽ đưa tiền cho người nhà người đó. Nhưng đại sư nói chỉ có tôi có bát tự phù hợp, nguyên nhân mọi chuyện cùng cùng một nhịp thở với tôi, nếu để tôi làm mắt trận thì uy lực chắc chắn sẽ lớn.”
“Lúc ấy tôi rất tức giận, nói chắc chắn không thể nào. Đưa tiền góp sức là đủ rồi, dù thế nào tôi cũng không muốn mất luôn mạng mình. Cho nên chuyện này không đến đâu cả, tôi rời khỏi thôn. Nhưng sau đó, chuyện lại xảy ra.” Nhâm Khánh Vĩ hít sâu một hơi, tuy nhiều năm rồi nhưng khi nhắc lại, trong mắt anh ta vẫn có sự hoảng sợ: “Mấy ngày sau khi tôi trở lại thành phố, tôi phát hiện tôi dần dần biến thành một người phụ nữ —– cũng chính là người chị đã mất kia.”
Nếu những người bị chôn biến thành oan hồn quấy phá, người đầu tiên hy sinh, chị gái của Nhâm Khánh Vĩ đương nhiên sẽ không phải là ngoại lệ. Khi Nhâm Khánh Vĩ nói chuyện đôi khi biến thành giọng nữ cao vút, đôi khi đi trên đường phố đột nhiên sẽ mang mấy món đồ dùng cho nữ mà bản thân anh ta cũng không biết về nhà, thậm chí đi WC cũng thường xuyên đi nhầm, càng đáng sợ hơn là, anh ta không hề có ý thức gì với những hành vi này.
Vợ đầu của Nhâm Khánh Vĩ cũng xuất thân từ thôn Tiểu Sử Đầu, ban đầu còn tưởng chồng mình ngoại tình, đến khi theo dõi Nhâm Khánh Vĩ một thời gian mới ý thức được sự thật, lúc đó con của họ vừa mới sinh ra.
Một bên là ác quỷ quấy nhiễu, một bên là thôn dân thường khóc lóc cầu xin, thậm chí nhà mẹ vợ Nhâm Khánh Vĩ cũng chết không ít người, cuối cùng Nhâm Khánh Vĩ và vợ không chịu nổi sự phiền toái này, tìm lại vị đại sư kia.
Khi một người làm ra quyết định trọng đại như hy sinh bản thân, tâm lý phải trải qua nhiều mâu thuẫn, Nhâm Khánh Vĩ không kể kỹ, hai người Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng không hỏi thêm.
Giang Chước nói: “Nhưng anh không chết. Cuối cùng vợ và con anh gặp chuyện không may đúng không?”
Nhâm Khánh Vĩ im lặng một hồi, nói: “Vì tôi sợ chết. Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi ngọn núi đó, còn kiếm được tiền, ngày tháng hạnh phúc còn dài, tôi tiếc.”
“Nhưng cha, anh và hai cháu nhỏ của vợ tôi đã bị oán khí bám lên, mắt thấy không ổn, cô ấy không nhịn được mà chạy đến bảo tôi nghĩ cách —— không phải khuyên tôi đi chết sao?” Nhâm Khánh Vĩ nói tiếp: “Tôi chịu bị chị quấy rầy đã đủ lắm rồi, tâm trạng không tốt, nghe cô ấy nói vậy liền phẫn nộ, hung hăng mắng một hồi. Nhưng cô ấy nói, hai bên cô ấy không bỏ ai được, cô ấy nguyện chết thay tôi.”
Giang Chước còn tưởng Nhâm Khánh Vĩ dùng âm mưu hại chết vợ, không ngờ sự thật lại như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhâm Khánh Vĩ cúi đầu, không nhìn bọn họ: “Các người thấy tôi sợ chết cũng được, đê tiện cũng được, nói chung tôi tiếc mạng, nghe cô ấy đau khổ khuyên nhủ, sau nghe đại sư nói đổi mệnh như vậy cũng được, tôi nóng máu nhất thời nên đồng ý.”
Vân Túc Xuyên nói: “Vậy con hai người cũng chết vì chuyện đổi mệnh này sao?”
Nhâm Khánh Vĩ trả lời: “Tôi không vô nhân tính như thế! Lúc ấy chúng tôi ngồi ở vị trí được đại sư tính toán, nói là hình thành một cái trận pháp gì đó, đặt đứa trẻ ở giữa để bảo vệ nó. Nhưng chúng tôi đều xem nhẹ sự lợi hại của sát khí, trận pháp không ngắn cản được, cho nên cuối cùng không những vợ con tôi chết, ngay cả tôi cũng suýt mất mạng, nhưng dù sao có người cản đi chút ít, cho nên cuối cùng vẫn cứu được, lại biến thành dạng nửa sống nửa chết này.”