Miêu Hàn Lượng nói: “Những bức khác.... đương nhiên cũng có tham khảo nhất định, nhưng đều ghép lại từ đủ thứ linh tinh, nên khó bị phát hiện, đây cũng là lần đầu tiên tôi hoàn toàn chép lại. À thì, tôi không am hiểu tranh thủy mặc lắm.”
Giang Chước đứng sau lưng Miêu Hàn Lượng, súng trong tay còn đang dí vào gáy anh ta, nhưng khi nhìn kẻ này, cậu bỗng thấy hơi kì quái. Miêu Hàn Lượng rõ ràng là một nhân vật dạng thư sinh điển hình, chắc hẳn đến ngần này tuổi cũng chưa bị ai uy hiếp như vậy bao giờ, hiện tại anh ta đang vô cùng sợ hãi, dưới tình huống này những lời anh ta nói hẳn là thật, nếu dám nói dối, nghĩa là bí mật anh ta giấu diếm quan trọng như chính sinh mạng của mình.
Như vậy, liệu.... Miêu Hàn Lượng có phải là người sống lại không?
Dựa theo phân tích lúc trước của cậu, người sống lại có hai đặc điểm, một là bản thân họ chết, hai là đã giết người. Trước mắt mới có Dương Tân Phong, nhưng đó cũng không phải đáp án duy nhất.
Miêu Hàn Lượng thấy Giang Chước không nói gì, mà cánh tay giơ súng cũng không thả lỏng chút nào, trong lòng hơi hoảng hốt không yên, đang muốn thử quay đầu xem biểu cảm cậu thì nghe Giang Chước thình lình hỏi:
“Đời trước anh chết thế nào?”
Vấn đề này hơi kinh dị, đầu tiên Miêu Hàn Lượng kinh sợ, sau đó là mờ mịt, hỏi ngược lại: “Đời trước gì cơ?”
Anh ta biết nhà Giang Chước nhiều đời theo huyền học, không nghi ngờ rằng cậu đang trêu đùa, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ kiếp trước mình có thù oán gì với Giang Chước nên đắc tội người ta, kiếp này cậu tìm anh ta tính sổ. Miêu Hàn Lượng hơi tuyệt vọng, nếu như vậy thật thù cũng chỉ có thể trách kiếp trước tạo nghiệt, nghĩ gì cũng muộn rồi, có lẽ mình sẽ bị đánh chết.
Nhưng kinh hồn bạt vía đợi một lúc, hình ảnh ghê rợn trong tưởng tượng không xảy ra, Giang Chước thu tay, không nói lời nào đẩy cửa ra khỏi nhà vệ sinh.
Cánh cửa cỗ nặng nề mở ra, lại nhanh chóng ‘phanh’ một tiếng đóng lại, tạo ra cơn gió nhè nhẹ. Miêu Hàn Lượng đứng tại chỗ một lúc rồi ngồi sụp xuống.
“Tiểu Chước, tôi có điều muốn hỏi.”
Sau khi tiệc tối chấm dứt, Vân Túc Xuyên trả lại áo khoác cho Giang Chước. Bên ngoài truyền đến tiếng truy hỏi ôn ào của phóng viên cùng tiếng mở cửa ra vào, hai người không ra ngoài mà lên tầng hai đại sảnh. Nơi này nhiệt độ điều hòa thấp, dù mùa hè cũng thấy hơi lành lạnh, Giang Chước mặc lại áo khoác, hỏi: “Chuyện về sư phụ tôi?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Tôi nhớ rằng quan hệ thầy trò giữa cậu và trưởng môn luôn rất tốt, sau ông ấy truy tìm đại đạo nên rời đi, ông nội cậu còn tìm ông ấy rất lâu nhưng không được.”
Giang Chước: “Có thể nói như vậy.”
Vân Túc Xuyên nói tiếp: “Nếu là tôi, sau khi một người thân cận mất tích không dấu vết một thời gian dài, lại nghe được tin về người kia thì sẽ rất vui vẻ hoặc vội vàng. Nhưng bộ dạng hôm nay của cậu không như vậy.”
Hai người không đi thang máy mà đi bộ lên tầng thượng, Giang Chước vịn vào lan can, đối mặt với cảnh đêm ngoài cửa sổ thủy tinh, Vân Túc Xuyên đứng bên cạnh cậu, tựa vào lan can. Nơi này là một địa điểm tốt để nói chuyện, bên ngoài lan can là bầu trời đêm của thành phố, có thể nhìn thấy vầng trăng sáng ở xa xa.
Giang Chước nói: “Chuyện này cũng dài, thật ra sau khi cậu xuất ngoại, tôi đã từng gặp Hà Cơ.”
Vẻ mặt Vân Túc Xuyên hơi khựng lại, không phải vì điều Giang Chước vừa nói, mà hắn thấy xưng hô của cậu không phải ‘sư phụ’ mà là Hà Cơ.
Giang Chước nói tiếp: “Lúc cậu vừa đi không lâu, năm tôi 18 tuổi ấy, sau khi tốt nghiệp trung học thì không thi đại học mà ra ngoài rèn luyện. Xong ở một ngọn núi lớn ở Tây Nam gặp mấy phong thủy sư, sau khi thấy tôi liền ra tay, tôi học nghề không thuần thục nên thua, bị bắt.”
Vân Túc Xuyên không ngờ mình vừa đi đã xảy ra chuyện như vậy, lúc ấy kiếp nạn của hắn sắp đến, ở càng lâu càng nguy hiểm, có thể liên lụy đến Giang Chước nên mới vội vã rời đi như vậy. Hắn nói: “Không phải cậu không thuần thục, mấy kẻ kia chưa nói gì đã ra tay thì chắc chắn đã lên kế hoạch trước, bên đó còn đông người hơn.... “
Giang Chước: “Đúng, bọn họ muốn bắt tôi là để đưa tôi đi gặp Hà Cơ, ý đồ dùng tôi để đổi gì đó trong tay ông.”
Vân Túc Xuyên nhỏ giọng: “Đổi lấy thứ gì?”
Giang Chước cười khổ: “Tôi nghe không rõ lắm, hoa hoét gì đó.... Dù sao dường như có liên quan đến phi thăng thành tiên. Sau đó tôi gặp Hà Cơ, có người dùng súng chỉ vào đầu tôi, nói nếu ông không đưa thứ kia thì sẽ bắn. Hiếm lắm mới thảm hại như vậy.”
Tuy Giang Chước đang yên lành đứng bên người, Vân Túc Xuyên vẫn cảm thấy sợ hãi: “Hà Cơ không chọn cậu?”
“Nói vậy cũng không đúng lắm.” Giong nói Giang Chước mỉa mai, lắc đầu: “Tôi đợi khoảng 2 phút, Hà Cơ vẫn không nói gì, người cầm súng ở sau tôi hơi mất bình tĩnh, tôi liền thừa dịp mạo hiểm cướp súng của hắn, dùng hắn làm con tin để trốn —- đó là lần cuối cùng tôi gặp Hà Cơ.”
Vân Túc Xuyên hiểu được ý của cậu, không phải ai cũng có dũng khí để phản kháng khi súng dí vào đầu, trước khi hành động chắc chắn đã nghĩ đến cái kết bị súng bắn vỡ đầu.
Hành động này của Giang Chước không phải liều lĩnh, sau khi Giang Thần Phi qua đời, cậu vẫn luôn coi sư phụ như cha ruột, đương nhiên không muốn chính tai nghe thấy ông nói mặc kệ mình. Lấy tính cách quyết đoán của Hà Cơ, lâu như vậy không nói lời nào, đáp án đã rất rõ ràng, Giang Chước chọn hành động, chỉ là muốn tin sư phụ sẽ không coi trọng thứ đồ kia hơn tính mạng của cậu, đây hoàn toàn là tự cậu quyết định liều mạng.
Nhưng con người sao có thể lừa chính mình.
Giang Chước không phải người để ý tiểu tiết, từ nhỏ cậu đã mất đi nhiều thứ, cũng dần học được cách không để tâm đến nhiều thứ, như Hà Cơ là người sư phụ cậu đã bái từ khi sinh ra. Trong suy nghĩ, cậu vẫn luôn tự nói với mình lựa chọn của Hà Cơ là chính xác. Cả đời sư phụ theo đuổi đại đạo, vì nó mà đã vứt bỏ nhiều thứ, không thể bị người ta uy hiếp mà thất bại. Trong mắt người tu hành, sống chết vốn chẳng quan trọng.
Nhưng sau trong thâm tâm, ai chẳng muốn lúc nguy nan, có người không rời đi không vứt bỏ mình, mãi mãi để mình ở vị trí đầu tiên. Đây là tình cảm, không bao giờ có thể dùng lí trí đánh giá phân tích ‘các đáng hay không’.
Trăng sáng treo cao cuối chân trời, gió đêm cuốn lá cây rơi đầy đất.
Ở tòa nhà đối diện, vài vị khách sau khi tham gia tiệc tối tiếp tục ở lại dự tiệc rượu, âm nhạc loáng thoáng truyền đến, ngọn đèn sáng bên đó khiến bóng đêm lại càng cô độc. Một bên phồn hoa, một bên trống trải, như hai thế giới khác nhau.
Giang Chước ngắm nhìn bên đó, nói: “Tôi nghĩ sẽ không gặp lại ông nữa, nhưng hôm nay nhìn thấy đồ của ông.... Không biết vì sao, tôi nghĩ bức tranh ấy xuất hiện ở đây không bình thường, không biết có liên quan gì đến nhiệm vụ tìm người sống lại không.”
Vân Túc Xuyên không trả lời, ngón tay hắn nắm lan can đến trắng bệch, sau đó chậm rãi buông lỏng, nắm thành quyền đặt sau lưng, giống như có thế mới có thể áp lại tất cả tức giận trong lòng.
—–
Editor: Chương này ngắn ghê, mà tên cũng kì cục nứa.