Có vẻ do gần đây có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến tinh thần quá căng thẳng, anh ta thế mà lại không bĩnh tĩnh được bằng ông chủ của mình.
Tài xế rất hổ thẹn, vội nói: “Xin lỗi ông chủ.”
Thẩm Hâm hừ nhẹ, không để ý đến anh ta, từ trên cao nhìn xuống người mặc đồ đen đang cuộn mình, không biết ông ta nhận ra người này thế nào, bỗng nhiên hơi nheo mắt, không nhanh không chậm nói: “Dương đại sư, là ngài à?”
Thân thể người kia giật giật, nghe tên mình liền ngẩng đầu, lộ ra gương gặp đã gầy đến mức má hóp lại —— đó là Dương Song!
Lúc trước gã ta ở sân vận động bên ngoài Thẩm thị với Dịch Mân, Triệu Uy Thiên và Triệu Chấn Thiên chê bai Giang Chước, bị Vân Túc Xuyên xử lý, sau lại phát hiện Dương Song không những bị quỷ Thạch Cương mê hoặc mà còn bị nhiễm virut.
Vân Túc Xuyên phế đi khí hải của gã ta, nói chân tướng cho bọn họ, lúc sau đám Dịch Mân tìm cớ từ chức, Dương Song thì mất tích. Thẩm Hâm không biết còn có Vân Túc Xuyên xen vào nên đang cho người tìm gã ta, không ngờ lại gặp được Dương đại sư sống dở chết dở ở đây.
Dương Song cũng nhận ra ông ta: “Ông chủ Thẩm? —— Thẩm Hâm!”
Thẩm Hâm tỏ ra không để ý đến sự oán giận trọng giọng điệu của gã: “Là tôi. Mấy hôm nay không tìm được đại sư, không ngờ cậu đây, chẳng lẽ muốn giúp tôi chế tạo ra loại thuốc men gì mới?”
Dương Song nói: “Thanh Thanh..... Thanh Thanh..... “
Gã đứng dậy, nắm bả vai Thẩm Hâm, hỏi: “Ông còn quỷ Thạch Cương không? Mau cho tôi! Tôi muốn Thanh Thanh, tôi muốn Thanh Thanh trở về!”
Mấy ngày nay, gã bị Vân Túc Xuyên phế bỏ võ công, quả thật hận thấu xương đối phương, nhưng Dương Song cũng biết, Vân Túc Xuyên không gạt gã ta, Thẩm Hâm có ý đồ hãm hại, không có ý tốt, quỷ Thạch Cương là thứ tà vật hại người, tránh nó càng xa càng tốt. Nhưng khi gã ta cũng những người khác quyết định rời khỏi Thẩm gia, kiếm đường lui khác, Dương Song phát hiện dường như đã quá muộn.
Gã ta luôn không nhịn được mà nhớ về con quỷ Thạch Cương đã qua mấy đêm xuân cùng mình, thân thể, nụ cười và lời nói của nó như có lực hấp dẫn vô cùng lớn, khiến gã ta lưu luyến không thôi.
Dương Song mặc kệ tình trạng thân thể mình, liên tục tìm những người có ngoại hình hoặc tính cách giống với ‘Thanh Thanh’ kia để an ủi dục vọng khó biến mất trong lòng, nhưng không làm nên chuyện gì hết, lăn qua lộn lại, cả người gã ta cũng thành trạng thái người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Gã ta sống phóng đãng bấy lâu, giờ thật sự chết trên một chữ ‘sắc’, thật sự làm người ta khó mà tưởng tượng.
Dương Song không khống chế được bản thân, cuối cùng nhớ ra tất cả đều do Thẩm Hâm dựng lên, mà gã ta cũng biết đến chỗ thí nghiệm này, vì thế Dương Song lén đột nhập vào đây, mong có thể tìm được một con quỷ Thạch Cương khác, lại vô tình gặp phải Thẩm Hâm.
Thẩm Hâm không biết ‘Thanh Thanh’ là cái gì, nhưng nghe gã nói ‘quỷ Thạch Cương’ liền hiểu bộ dáng như người nghiện ma túy này của Dương Song là thế nào. Đáy mắt hiện lên sự cười nhạo, lập tức lại trở về sự lạnh lùng.
—— Sự sống chết của Dương Song chẳng liên quan gì đến ông ta, những biểu hiện kia của gã rõ ràng là đã biết chuyện bị ông ta tính kế, lại liên tưởng đến chuyện có mấy người từ chức lúc trước, Thẩm Hâm lập tức nhận ra bí mật đã sớm bị tiết lộ.
Ông ta nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Quỷ Thạch Cương là cái gì cơ? Ồ, tôi biết rồi, đó có phải là một trong số các nguyên liệu các đại sư yêu cầu lúc trước đúng không? Nếu Dương đại sư cần, để tôi phái thuộc hạ đi tìm.”
“Mẹ nó, ông đừng có giả bộ!” Dương Song cả giận nói: “Tôi không cần loại quỷ Thạch Cương bình thường mà là thứ bị các người đặc chế —— Thẩm Hâm, đừng có bảo tôi là ông không biết! Mau đưa đây! Đưa thì tôi sẽ không vạch mặt ông, nhanh lên!”
—– Hóa ra thứ này còn khiến người ta bị nghiện đến mức này, hẳn là tác dụng phụ của thuốc chăng? Cũng là một phát hiện, Thẩm Hâm nghĩ vậy, nội tâm ông ta không hề dao động, chỉ là có chút chán ghét mà đứng xa Dương Song một chút. Ông ta rất ghét biểu hiện tâm thần như vậy, cho dù nam hay nữ thì ông ta vẫn tán thưởng những người bình tĩnh lý trí hơn.
Thẩm Hâm cũng không thừa nhận, nói một cách có kỹ xảo: “Dương đại sư, có thể nói cho tôi biết, cậu nghe được điều này từ ai không?”
Nghe được câu hỏi này, Dương Song vốn đang kích động đột nhiên ngậm chặt miệng.
Không đúng, hiện tại gã ta vội vã cầu xin quỷ Thạch Cương từ Thẩm Hâm, phải nghĩ gì nói nấy mới đúng, tới lúc này rồi mà còn giấu giếm, nghĩa là.....
Thẩm Hâm bỗng cười, nói: “Tôi biết rồi, các người có loại pháp thuật giữ kín miệng đúng không? Hẳn Dương đại sư đã thề với ai đó nên không thể nói. Để tôi đoán xem, người này là Giang Chước? Hay là Vân Túc Xuyên?”
Dương Song trừng mắt nhìn ông ta, một chữ cũng không nói, nhưng biểu cảm đó đã nói rõ.
Sau vài giây kinh ngạc với sự nhạy bén của Thẩm Hâm, gã lập tức nhớ lại mục đích của mình, lại liều mình quát lên: “Quỷ Thạch Cương đâu? Nhanh đưa đây!”
Thẩm Hâm đá một cú khiến gã lăn qua một bên, trên môi vẫn nở nụ cười khó ưa: “Sao tôi biết được, ai nói cho cậu biết thì cậu đi đòi người đó đi.”
Lời này của ông ta rất vô liêm sỉ, Dương Song dù có đáng khinh thế nào cũng là một đại sư nổi danh nhiều năm, lúc còn trẻ cũng từng hăng hái hô mưa gọi gió, trảm yêu trừ ma, hiện tại lại lưu lạc đến độ bị một người thường đá văng ra. Huống chi việc gã ta trở thành như vậy đều do Thẩm Hâm hại.
Dương Song tức đến mức cả người run lên, thân thể gã có bùa của Vân Túc Xuyên nên tạm thời không bị nổ, nhưng lồng ngực cũng sắp nứt ra vì cơn tức.
Tuy hiện đã không còn công lực nhưng Dương Song đã tập võ từ nhỏ, thân thể cường tráng hơn người thưởng một chút, biến thành trạng thái này là do nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa đến đây còn phát nghiện.
Dương Song thậm chí tức đến nỗi tạm quên đi Thanh Thanh yêu dấu của gã, không biết lấy sức từ đâu ra, tóm lấy Thẩm Hâm đang chuẩn bị rời đi, tức giận: “Tên họ Thẩm này, mày đừng có khinh người quá đáng! Dù Thẩm gia bọn mày có bao nhiêu đồng tiền bẩn thì tao đây không phải loại mà mày có thể xúc phạm! Mày nghĩ tao không biết mày là đầu sỏ gây nên mọi chuyện sao?”
Thẩm Hâm suy nghĩ một chút, ra hiệu cho tài xế định tiến đến cản gã ta lùi lại, xoay người, bình tĩnh hiền hòa nói: “Dương đại sư, vậy cậu muốn gì?”
Dương Song lạnh lùng nói: “Biết rồi còn hỏi, đều nhờ phúc của ông, hiện tại tôi cần quỷ Thạch Cương, càng nhiều càng tốt! Tôi còn muốn có được phương pháp dùng thuật mê hoặc kia, còn lại thì chúng ta từ từ tính sổ sau.”
Gã cảnh cáo: “Thẩm Hâm, tôi khuyên ông một câu, đừng có chơi chiêu trò với tôi, tuy tôi không biết hết tất cả mọi chuyện của ông nhưng nhớ mặt tôi. Hiện tôi có việc cần ông nên tôi không còn lời nào để nói, nhưng nếu ông ép tôi, cùng lắm hai chúng ta cá chết lưới rách, tôi —–“
Gã đột nhiên ngưng lời nói, tài xế đứng bên cạnh ý thức được chuyện không đúng, ngẩng đầu lên nhìn. Anh ta thấy Dương Song đột nhiên trừng mắt, miệng hơi há ra, hớp hớp mấy ngụm khí như cá mắc cạn, sau đó máu tươi chậm rãi trào ra.
Thẩm Hâm cười lạnh, Dương Song ngã ngửa xuống mặt đất, lộ ra lỗ đạn nơi ngực, trong mắt gã ta đầy tơ máu, nhìn Thẩm Hâm chằm chằm.
Thẩm Hâm thu lại súng giảm thanh, từ trên cao nhìn xuống Dương Song, biểu cảm vừa thong dong vừa bình tĩnh. Dương như lúc nào ông ta cũng chỉ có một gương mặt đó, thái độ vô nhân tính này thật sự làm người ta lạnh sống lưng.
“Cậu không nên nói vậy với tôi, tôi nghĩ tính cách của tôi khá rõ ràng.” Thẩm Hâm nói: “Trong tình huống an toàn không được đảm bảo, mà lại nói với người khác mình là một tai họa ngầm đang nắm giữ bí mật của người ta, Dương đại sư, hình như tôi hiểu vì sao đều xuất thân từ môn phái phong thủy mà Giang Chước với Vân Túc Xuyên có thể sống sót mà cậu thì không.”
Ông ta bổ sung: “Đương nhiên cũng chỉ tạm thời thôi......”
Cổ họng Dương Song ú ớ vài tiếng, không ai nghe rõ, gã cố hít vào một hơi, lại phun ra mấy ngụm máu, lúc này mới lặp lại lời vừa nói.
“Mày sẽ.... gặp quả báo..... “
Thẩm Hâm không hề để tâm, còn cười khẩy: “Ví dụ như chính cậu bây giờ sao?”
Dương Song hẳn không nghe được lời này, gã đã tắt thở.
Tài xế ở bên cạnh nhìn cảnh này, thật ra anh ta thấy qua khá nhiều cảnh tương tự rồi, nhưng lần nào thấy cũng cảm thấy kính sợ Thẩm Hâm. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của anh ta không, nhưng dù Dương Song đã chết thì cảm giác lạnh lẽo ban đầu vẫn chưa tan đi.
Anh ta hỏi: “Ông chủ, để tôi vận chuyển thi thể này ra ngoài nhé?”
Thẩm Hâm: “Không cần. Lát nữa sẽ có người tới chuyển đồ ra ngoài, nơi này thì cho nổ luôn. Hiện tại bên Giang Chước và Vân Túc Xuyên mới là phiền toái..... “
Lời nói của Dương Song cung cấp khá nhiều thông tin, ông ta không biết hai người đó biết đến đâu, nhưng có thể cảm giác được, chỉ cần chúng sống lâu một chút thì vẫn là tai họa.
Phải lập tức giết bọn chúng, Hà Cơ cũng nên làm gì đó đi!
Thẩm Hâm trầm ngâm một chút, nói với tài xế: “Mặt khác, bây giờ tìm cách liên hệ với Hà tiên sinh, nói rằng, cho dù là đứa trẻ chính mình nuôi dưỡng thì cũng không phải ruột thịt. Sư phụ dạy dỗ đồ đệ quá tốt thì không lo về già sức yếu sẽ mất mạng sao?”
Hai câu này của ông ta không có gì khó lý giải, nhưng hoàn toàn nói trúng tim đen của Hà Cơ, Thẩm Hâm cảm thấy dường như Hà Cơ có hổ thẹn với Giang Thần Phi, cũng còn chút tình cảm thương yêu với Giang Chước nên chậm chạp không chịu dùng toàn lực, mới để Giang Chước sống đến hiện tại.
Mặc kệ dùng thủ đoạn nào, ông ta phải nhanh chóng bắt Hà Cơ ra tay.
Tài xế đồng ý, mở điện thoại ra. Đương nhiên bọn họ có cách liên lạc đặc biệt, phải qua mấy người trung gian, có thể cam đoan thông tin bí mật không bị lộ ra, cũng không để lại chứng cứ.
Anh ta thuần thục nhập số, di động tút tút vài cái rồi có người nhấc máy, lái xe vừa định nói chuyện thì nghe thấy tiếng cười hì hì của phụ nữ.
Âm thanh kia có hơi trầm khàn, không hiểu sao lại làm người ta có cảm giác đỏ mặt, dường như không nhìn thấy người cũng đoán được bên kia là một người phụ nữ trưởng thành vô cùng quyến rũ.
Lái xe không nhịn được mà nhỏ giọng chửi một tiếng, đè giọng nói: “Lão Cao mày điên à, lúc làm việc mà còn chơi gái? Ông chủ còn đang ở cạnh tao! Nhanh lên, ông ấy bảo mày nhanh liên hệ Hà..... “
Anh ta còn chưa nghe được câu đáp lại của ‘lão Cao’, tiếng cười liền biến thành tiếng hát.
Làn điệu của câu hát như từ thế kỷ trước, vừa ngọt ngào vừa thô sơ, giọng hát xa xa gần gần, lúc to lúc nhỏ, vô cùng quỷ dị.
Lần này tài xế cũng nhận ra có vấn đề rồi, không khí xung quanh dường như còn lạnh hơn mấy phần: “Thẩm Hâm...... Thẩm Hâm...... Ông đến đây...... “
Loa điện thoại vọng ra tiếng gọi của người phụ nữ kia: “Tôi không qua được cầu Nại Hà...... cũng không uống được canh Mạnh Bà...... Ông phải đi theo tôi...... “
Giờ phút này, tài xế rất muốn ném luôn điện thoại đi, anh ta cảm thấy máu trên người mình chảy nhanh hơn, da đầu run lên, toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt, đến cử động cũng không được.
Thẩm Hâm cũng nhận ra có điều không ổn, ông ta tiến tới, vừa quát ‘Đang làm gì vậy?’ vừa đoạt lấy điện thoại, đặt lên tai, ‘alo’ một tiếng.
Tài xế xanh mặt nhìn ông ta, rất muốn nhắc nhở, nhưng vừa mở miệng thì răng gõ lộc cộc vào nhau, vậy nên không nói được gì. Trong nỗi sợ hãi, anh ta loáng thoáng nghe Thẩm Hâm nói ‘Mĩ Nga’ gì đó, không biết có phải nghe nhầm không.
—– Thẩm Hâm dường như nghe thấy giọng nói của Chu Mĩ Nga ở đầu bên kia, đó là vợ cũ ông ta!
Sau một giây phút hoảng hốt, ông ta lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi kệ cô có thù oán gì hay giả thần giả quỷ ra sao, đều vô dụng thôi. Trên mặt đất đã có một thi thể rồi, nếu không muốn làm bạn với nó thì đừng trêu chọc.”
Lời Thẩm Hâm không có gì kỳ lạ, vẻ mặt cũng không bối rối, nhưng ông ta không cười. Trong mắt ông ta cũng không còn sự chắc chắn và thoải mái, đây là biểu hiện của sự bất an, chỉ là Thẩm Hâm che giấu tốt mà thôi.
Nói xong ông ta liền tắt điện thoại, nhưng trong phòng lại nổi lên cơn gió lành lạnh. Ngay sau đó, mặt tường trống rỗng bên cạnh bỗng xuất hiện một cái bóng màu đen, dựa vào đó có thể thấy người này mặc váy dài, buộc tóc, thậm chí làn váy còn hơi bay bay.
Dưới ánh nhìn cứng đờ của Thẩm Hâm và tài xế, bóng người phụ nữ trên tường đột nhiên lồi ra, tứ chi và ngũ quan dần xuất hiện rồi bước xuống.
“Thẩm Hâm..... Thẩm Hâm..... ” Tiếng gọi xa xăm truyền ra từ miệng người phụ nữ đó: “Thẩm Tử Sâm chết rồi, còn ông thì sao? Nhiều năm làm vợ chồng như vậy, ông không đến bên tôi sao?”
Bà bước từng bước đến, tài xế đứng bất động tại chỗ, không dám nhìn mặt Chu Mĩ Nga, cúi thấp đầu, tầm mắt trùng hợp đối diện một thứ gì đó bên hông bà.
Tài xế tưởng đó là túi xách, lúc sau nhìn rõ mới thấy đó là một cái đầu —— là đầu của Thẩm Tử Sâm!
Anh ta đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Tử Sâm nổ tung, trong cơn hoảng sợ, mạch não di chuyển nhanh hơn, tài xế nhận ra, cái đầu này không phải là đầu của xác Thẩm Tử Sâm, thứ nữ quỷ đang giữ là hồn phách!
Điều này nghĩa là dù Thẩm Tử Sâm có chết thì linh hồn cũng không được yên bình. Dù tài xế là người bình thường, nhưng mưa dầm thấm đất, anh ta cũng hiểu rằng không có đầu thì hồn phách không thể đầu thai.
—– Đây đúng là không thể chết tử tế, rơi vào đau khổ cả đời.
Nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng giảm, anh ta lại đổ đầy mồ hôi, Thẩm Hâm cũng im lặng một hồi, khi mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Mĩ Nga, là em thật sao? Thẩm Tử Sâm chết rồi, anh đã báo thù cho em, sao em chưa đi đầu thai?”
Chu Mĩ Nga lắc qua lắc lại cái đầu của Thẩm Tử Sâm, thế mà cậu ta vẫn còn ý thức, mắt nháy liên tục, thỉnh thoảng kêu rên.
Giọng nói của Chu Mĩ Nga vừa mơ hồ vừa trong trẻo, nhưng có vẻ lần này không muốn dọa người nên giọng nói cũng rõ ràng hơn: “Báo thù cho tôi? Vậy ông cũng tưởng nhớ tôi nhỉ.”
Dưới nụ cười của Thẩm Hâm là sự cảnh giác cao độ: “Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có chút tình cảm rồi.”
Chu Mĩ Nga nói: “Vậy tại sao khi tôi gọi tên, ông lại không đáp lời?”
Đương nhiên Thẩm Hâm sẽ không đáp, ông ta nghe Hà Cơ nói, khi có quỷ gọi tên mình thì chính là đang câu hồn, nếu đáp lại thì chẳng khác nào đồng ý dùng mạng mình để đổi lấy tư cách cho nó luân hồi, rõ ràng Chu Mĩ Nga đến lấy mạng.
Nhưng rõ ràng Chu Mĩ Nga không nên xuất hiện ở đây, vì sao mọi chuyện ngày hôm nay chẳng có chuyện nào thuận lợi hết? Là ý trời hay do con người gây ra? Chẳng lẽ.....
Thẩm Hâm nhanh chóng suy ngẫm, Chu Mĩ Nga lại nói: “Làm sao vậy, có phải rất bất ngờ, không nghĩ tôi sẽ xuất hiện ở đây đúng không? Ông hại chết tôi, tôi đến để đòi nợ.”
Trong lòng Thẩm Hâm đúng là đang rất kinh ngạc và nghi vấn. Lúc trước Chu Mĩ Nga phát hiện ra một phần bí mật trong kinh doanh của ông ta, tuy hai người đã ly hôn, tình cảm đã chẳng ra đâu vào đâu, nhưng sợ Thẩm Hâm càng lún càng sâu làm ảnh hưởng đến con cái, bà vẫn quyết định khuyên bảo ông ta một phen, lại không ngờ người chồng cũ của mình ác độc đến thế, khiến bà mất mạng.
Thẩm Hâm dựa vào hành động của Thẩm Tử Sâm để ngụy trang, thần không biết quỷ không hay hại chết Chu Mĩ Nga, ngay cả cảnh sát cũng không tra ra manh mối nào, cứ tưởng có thể vô tư, nhưng từ đó về sau, người bị ác mộng dày vò không chỉ có Thẩm Khiêm, mà còn cả ông ta.
Thật ra Thẩm Hâm cũng chẳng sợ, bên cạnh ông ta có sẵn một đại sư như Hà Cơ, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, bảo luôn Hà Cơ trấn áp oan hồn của Chu Mĩ Nga đi là xong.
Nhưng vì sao người bị trấn áp nhiều năm như Chu Mĩ Nga lại xuất hiện đúng lúc này?
Thẩm Hâm dần trở nên nghiêm túc hơn, dù rơi vào hoàn cảnh thế nào, ông ta cũng ít khi có cảm giác như thế này.
Chu Mĩ Nga không định nhiều lời với tên lòng lang dạ sói này, tay bà dùng thêm chút lực, Thẩm Tử Sâm phát ra tiếng kêu thê lương, đầu bẹp xuống, Chu Mĩ Nga ném cái đầu về phía Thẩm Hâm, sau đó năm ngón tay biến thành móng vuốt, lao thẳng đến.
Xung quanh lập tức nổi gió, âm khí ập đến, tóc của bà tản ra, phần phật trong gió, vải cuốn thi thể trên người bay lên, như một dải lụa trắng quấn quanh cổ Thẩm Hâm.
Tay Thẩm Hâm để trong túi áo, ông ta không phản kháng cũng không trốn tránh, chỉ cúi đầu nhìn dải lụa kia, bị Chu Mĩ Nga kéo tới trước mặt.
Chu Mĩ Nga cười lạnh: “Thế nào, ông còn muốn lấy súng ra sao? Nhờ phúc ông nên súng không có tác dụng với tôi đâu.”
Thẩm Hâm nhẹ giọng nói: “Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, đến tận lúc này bà cũng không hiểu rõ tôi, cho nên chúng ta mới rơi vào tình trạng ngày hôm nay..... “
Chu Mĩ Nga: “Ông nói gì!”
Trong mắt Thẩm Hâm có sự kỳ quái khó nói: “Đáng tiếc, bà không làm tôi có tình cảm gì với bà cả, nếu tôi yêu bà thì có khi sẽ tiếc nuối không giết bà.”
Tóc Chu Mĩ Nga dựng thẳng hết lên, lụa trắng trong tay lập tức siết chặt, đã nhấc Thẩm Hâm lên khỏi mặt đất, tài xế thấy vậy, đè lại sự sợ hãi trong lòng, hô lên ‘Ông chủ’, lao đến, muốn thử cứu viện dù chỉ là phí công.
Đúng lúc này, biến cố xuất hiện!
Ngay khi hai chân sắp nhấc khỏi mặt đất, tay Thẩm Hâm nhấc ra khỏi túi áo, xung quanh mỗi sáng chói, tiếng Phạn vang lên!
Thứ trong tay ông ta là bùa hoa sen trừ ma của Hà Cơ đưa, uy lực không hề nhỏ, chiếc bùa vừa xuất hiện liền chiếu ánh sáng vàng khắp nơi, Chu Mĩ Nga vội trốn tránh ánh sáng kia, nhưng vẫn bị chiếu tới, cả người lập tức mất đi sức lực, bay về phía sau.
Lụa trắng lập tức lỏng đi, Thẩm Hâm thoát khỏi tấn công, nhưng ông ta cũng không dừng lại mà nhanh chóng trốn về phía sau tài xế.
“Đoàng!”
Tiếng súng từ đâu đó vang lên, lái xe kêu lên, ngực phải trúng đạn, ngã xuống.