La Dương quay đầu nhìn Trần Kính Phi.
Lúc này do quá mức sợ hãi, Trần Kính Phi rốt cuộc cũng không thể duy trì sự bình tĩnh như lúc vừa rồi, tay cậu ta run rẩy, như bị thần kinh lẩm bẩm: “Sao lại như vậy? Thứ này từ đâu đến, làm thế nào lại ở đây?”
Giang Chước không trả lời cậu ta, hỏi ngược lại: “Tối qua sau khi tan học, cậu có trở lại trường học không?”
Nét mặt, cơ thể Trần Kính Phi bất giác run rẩy, vấn đề của Giang Chước làm cậu ta không khỏi nghĩ nhiều, chẳng lẽ vì cậu ta về trường lúc đó nên mới dính phải thứ gì không sạch sẽ?
Trần Kính Phi nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ, lắp bắp: “Em, em….”
Cậu ta trừng mắt nhìn Giang Chước buông lỏng tay, tờ giấy kia theo trọng lực rơi, rơi khỏi tay cậu, đến ghi sắp rơi xuống đất lại uốn một cái đầy quỷ dị, dính lên người Trần Kính Phi.
Trần Kính Phi hoảng sợ đến biến sắc, lui vài bước, ngã ngồi trên mặt đất, liên miệng: “Em có về! Em có về! Là em, em.... La Dương bị em nhốt trong WC!”
So với những giáo viên kinh sợ khi nghe cậu ta thú nhận, khán giả live stream vẫn luôn xem toàn bộ quá trình hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều:
[ Thằng nhóc Trần Kính Phi này còn nhỏ mà giả bộ được ghê thế, ngẫm lại thấy thật đáng sợ. ]
[ Tui muốn biết tờ giấy kia lấy từ chỗ nào ra? ]
[ Không nghe Xuyên ca nói lúc trước sao? Đặng Nhất Hàm bị chết oan, tuy không ngưng tụ thành lệ quỷ, nhưng hẳn vẫn còn oán khí lưu lại nhân gian, sẽ ở trong một số tình huống nhất định biến thành một đoạn kí ức hay đồ vật linh tinh, quấn lấy người cậu ấy hận. ]
[ Má ơi, quả thật có chút đáng sợ, khó trách Trần Kính Phi bị dọa đến mức như biến thành động kinh. ]
Cũng có người vô tâm vô phế, không bị cảnh tượng kinh dị ảnh hưởng, ngược lại nổi hứng ngắm trai.
[ Vừa rồi chủ kênh nói chuyện còn hơi xấu xa, đáng iu quá ~~~ ]
[ Tay kìa! Tay chủ kênh đẹp quá đi, tui muốn sờ một chút! ]
Sau khi Trần Kính Phi thừa nhận, không chỉ Phương Cương và Vương Thông Mẫn, ngay cả Ngô Trạch cùng mấy học sinh cũng ngây người. Bọn họ thật sự không thể ngờ nổi, vì sao đối phương phải làm vậy?
Vương Thông Mẫn theo bản năng nói: “Thành tích học tập của Trần Kính Phi vẫn luôn tốt, em ấy….”
“Cô Vương, khi cô còn đi học, kết quả học tập thế nào, có phải mỗi lần kiểm tra đều đứng đầu không? Nếu có, cũng không đến mức phải ở đây dạy lũ côn đồ chúng em đúng không?”
Ngô Trạch thật sự không nhịn được, nói xen vào: “Thành tích học tập tốt thì sao? Vẫn cứ ăn chơi nhảy múa, giết người phóng hỏa đấy thôi!”
Vương Thông Mẫn bị Giang Chước xem thường thì thôi, ai bảo người ta muốn nhà giàu có nhà giàu, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, cô ta cũng không thể cãi lại. Thế mà bây giờ có cậu đứng đó làm chỗ dựa, đến cả học sinh còn dám tranh cãi với cô ta, khiến Vương Thông Mẫn giận điên, chỉ vào Ngô Trạch không nói nên lời. Nhưng vừa căm tức, cô ta vừa thắc mắc, cho dù nói thế nào, Trần Kính Phi tự dưng nhốt La Dương trong WC, còn đổ tội cho nhóm Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng, không thể chỉ để cho vui chứ?
La Dương đến trước mặt Trần Kính Phi, Trần Kính Phi vẫn còn trong tư thế ngồi trên mặt đất, hai người nhìn nhau một lát, cậu ta mím chặt môi, không nói gì đứng lên. Sắc mặt Trần Kính Phi vẫn trắng bệch do trận kinh hách vừa rồi.
La Dương: “Cậu..... Cậu vì sao lại nhốt tôi ở đó?”
Trần Kính Phi không trả lời.
Giang Chước nói: “Chuyện này chỉ sợ phải đến tổ chuyên án rồi nói. Thầy Phương, phiền thầy liên hệ với người giám hộ của cậu ta.”
Phương Cương vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Anh không hiểu, trò đùa giỡn giữa các học sinh sao lại đến mức phải đi đến tổ chuyên án, nếu như vậy không làm bài không nghe giảng thì bị xử bắn à?
Tuy nói như vậy, nhưng bản thân Trần Kính Phi lại không có ý định phản đối, Phương Cương cũng không nói gì, liên hệ người thân của cậu ta. Sau khi tắt điện thoại, đồng nghiệp của Giang Chước ở tổ chuyên án đã tới đưa người đi.
Giang Chước: “Được rồi, cảm ơn đã hợp tác. Cô giáo Vương, mời cô nhanh một chút.”
“Tôi?” Vương Thông Mẫn ngẩn ra, ngạc nhiên: “Tôi có chuyện gì?”
“Xem ra tức giận luôn khiến trí thông minh của con người ta giảm xuống.”
Giang Chước không khách khí nói: “Vừa rồi tôi đã nói qua, vì cô nghi ngờ Đặng Nhất Hàm lan truyền tin tức đời tư của mình nên rất có thành kiến với học sinh này, cho nên có thể nói cô đã có động cơ gây án, không phải sao?”
Vương Thông Mẫn kiêu ngạo thành quen, trước giờ chưa coi thái độ của mình với mấy đứa nhóc vị thành niên là vấn đề nghiêm trọng, không ngờ nay còn khiến cô ta trở thành tình nghi hung thủ, lúc này vô cùng sửng sốt.
Cô ta lắp bắp: “Không, không phải tôi mà, sao tôi có thể giết người được? Tôi, tôi.....”
Giang Chước không trả lời, đẩy cửa văn phòng, nâng tay: “Mời.”
Sau khi Vương Thông Mẫn cùng Trần Kính Phi bị đưa đi, Giang Chước chào Phương Cương còn đang hơi lờ mờ, rồi cũng đi ra ngoài.
“Thầy Giang!” Ngô Trạch nhìn bóng lưng Giang Chước, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến gọi cậu một tiếng, đợi Giang Chước quay đầu lại, cậu ta còn hơi ngượng ngừng, ánh mắt do dự: “Cảm, cảm ơn thầy.”
Giang Chước nhíu mày, cũng chưa nói gì, gật đầu nhẹ với cậu ta rồi bước đi.
Cậu luôn lạnh lùng thản nhiên như vậy, Ngô Trạch gãi đầu, lại xoay người nói với Phương Cương: “Thầy Phương, em cũng cảm ơn thầy!”
Vụ án của Đặng Nhất Hàm đã luôn gây xôn xao dư luận từ trước, tin ‘Vương Bái Bì cùng Trần Kính Phi bị cảnh sát bế đi’ lại càng không thể giấu giếm, rất nhanh lặng lẽ lan truyền ở trường Trung học số 8. Cha Trần Kính Phi còn đi bàn chuyện làm ăn bên ngoài, mẹ của cậu ta sau khi nghe tin lập tức phóng tới tổ chuyên án bằng tốc độ nhanh nhất.
Bà ta chỉ kịp nghe Phương Cương cũng không hiểu lắm nói chút tình huống qua điện thoại, sau khi tới tổ chuyên án, mẹ Trần thấy con trai ngồi ủ rũ, lập tức đau lòng không thôi.
Xông lên ôm Trần Kính Phi vào lòng, bà ta chất vấn Hoắc Nham: “Vị cảnh sát này, xin hỏi các vị có ý gì, chẳng lẽ bây giờ chỉ một trò đùa nho nhỏ giữa bạn học với nhau mà còn phải bị đưa đến tổ chuyên án đặc biệt sao?”
Mẹ Trần không biết nội tình cụ thể, nhưng nghe nói La Dương bị nhốt trong WC là cháu trai cô giáo nào đó, trên đường tới đây, bà ta cũng suy luận, cảm thấy là hai bên cấu kết với nhau trả thù con trai bà.
Dù sao Trần Kính Phi luôn thành thục ổn trọng, sao có thể vô duyên vô cớ làm ra chuyện thế này?
Hoắc Nham bày ra điệu bộ cán bộ kì cựu, trong tay cầm một li nước, đầu tiên không nhanh không chậm uống một ngụm, lúc này mới đánh giá mẹ Trần. Chỉ thấy người trước mặt dù không trang điểm do vội vã, nhưng quần áo trên người, túi xách trên tay đều là hàng hiệu, phỏng chừng gia cảnh nhà họ Trần rất khá.
Anh nói: “Ừm, ngài họ Hoàng phải không? Hoàng nữ sĩ, đầu tiên tôi phải nói rõ, hành vi của con trai ngài không phải là một trò đùa đơn giản của trẻ con. Thứ nhất, mục đích vì sao cậu ta làm thế vô cùng khả nghi, mặt khác, nếu đứa trẻ bị nhốt trong WC không được cứu ra kịp thời, đêm đó có thể vì sợ hãi hoặc lạnh giá mà phát sinh nguy hiểm…..”
Khi Hoắc Nham nói chuyện, Trần Kính Phi không rên tiếng nào. Cả người ủ rũ, hai má hõm xuống, đôi mắt vô thần, thoạt nhìn cực kì tiều tụy. Cậu ta không nói lời nào bởi vì hoàn toàn không có cách nào giải thích, mẹ Trần lại tưởng con cưng của mình bị tủi thân, lập tức hỏi Hoắc Nham:
“Anh cảnh sát, anh nói có lí, như vậy đi, gọi đứa trẻ kia cùng người nhà nó đến đây, chúng ta cùng thảo luận cách giải quyết, rồi thương lượng tiền bồi thường, thuốc men vân vân được chưa? Con trai tôi gần đây thân thể không tốt, buổi tối hay mơ thấy ác mộng, một tháng nay gầy mấy cân, không thể chịu thêm kích thích gì nữa.”
Hoắc Nham nhìn gương mặt như dân châu Phi chết đói của Trần Kính Phi, một lời hai nghĩa nói: “Đã nhìn ra.”
Mẹ Trần không nghe ra ý tứ của anh, sờ sờ đầu Trần Kính Phi: “Phi Phi nhát gan, từ trước đến giờ không trêu chọc chuyện gì, hai bên mâu thuẫn, các người không thể chỉ truy tìm vấn đề với một mình con tôi. Nếu không bị người ta đắc tội hoặc bắt nạt, một lớp trưởng như thằng bé sao có thể làm ra chuyện như vậy.”
Hoắc Nham nhíu mày, mẹ Trần này hoàn toàn không giống Vương Thông Mẫn cãi cọ như điên ở phòng bên cạnh, nhưng hiển nhiên vô cùng cưng chiều người con trai này, đến cũng không thèm hỏi han gì, từng câu từng chữ đều biện giải cho Trần Kính Phi.
Anh nói: “Hoàng nữ sĩ, ngài không cần sốt ruột, gần đây tổ chuyên án cũng rất bận rộn, sau khi tôi hỏi rõ ràng mọi chuyện đương nhiên sẽ để hai người rời đi.”
Hoắc Nham hỏi Trần Kính Phi: “Trần Kính Phi, vừa rồi em cũng nghe mẹ em nói rồi, bây giờ em nói đi, vì sao em lại nhốt La Dương trong WC, có thật là cậu ta đắc tội hay bắt nạt em không?”
Trần Kính Phi chần chờ nói: “Chuyện này..... “
Thái độ của cậu ta khiến mẹ Trần bối rối: “Con cứ nói thật ra, mẹ ở đây, con có chuyện gì không dám nói?”
“Có bao nhiêu thứ, chỉ sợ là không dám mở miệng thôi, chuyện này phải nói đến một vụ án khác.” Giang Chước cầm bản hồ sơ từ cửa tiến vào, Hoắc Nham đứng lên, gọi một tiếng ‘sư huynh’.
Mẹ Trần thấy bộ dáng vô cùng tôn trọng của Hoắc Nham, cho dù không biết Giang Chước, cũng biết người này có chức vụ cao hơn, hoài nghi nói: “Có ý gì?”
Giang Chước đặt bộ hồ sơ trong tay xuống bàn, Hoắc Nham đặt một chiếc ghế tựa để cậu ngồi.
Giang Chước nói: “Nạn nhân của vụ án này là Đặng Nhất Hàm, bạn học của lệnh lang, nếu Hoàng nữ sĩ muốn biết đầy đủ nguyên nhân mẹ con hai người ngồi đây hôm nay, có thể xem qua vụ án này chút.
Mẹ Trần mở bộ hồ sơ, đồng tử co rụt, không hiểu tại sao một trò trêu đùa lại dính dáng đến một vụ giết người, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn con mình.
Trần Kính Phi ngồi ở bên cạnh bà ta, khi nhìn đến trên đó viết phát hiện vật chứng là nhật kí của Đặng Nhất Hàm, cùng với những lời được chép từ cuốn nhật kí, thân thể bất giác run rẩy. Những con chữ từng chút từng chút hiện lên trước mắt cậu ta, xuyên thẳng vào đại não, làm sự sợ hãi dâng cao cực độ.
Ác mộng, ảo giác, cùng những tờ giấy rách bỗng dưng xuất hiện bên người mấy ngày nay đều được giải thích.
Trần Kinh Phi nhìn tập hồ sơ trân trân, xanh cả mặt, tuy bên cạnh có rất nhiều người, cậu ta vẫn cảm thấy sợ hãi, tựa như lúc này có một đôi mắt âm u lạnh lẽo đang nhìn mình.
Giang Chước hỏi: “Xem xong rồi?”
Cậu nói tiếp: “Được, Trần Kính Phi, như vậy trước mắt cậu đã biết mình chính là người cuối cùng nhìn thấy Đặng Nhất Hàm trước khi chết, tôi muốn hỏi một chuyện. Trong vụ án này cậu đóng vai trò gì, mà để Đặng Nhất Hàm sau khi chết vẫn còn quấn quít cậu không rời?”
Mẹ Trần lập tức đập tay xuống bàn: “Không thể nào!”
Bà ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Một đứa nhỏ đang yên đang lành gặp nạn, tôi cũng vô cùng thương tiếc. Nhưng các người không thể dùng cái lí do mơ hồ kiểu có quỷ đi theo này để nói con của tôi có liên hệ với chuyện này. Nó tốt bụng giúp đỡ bạn bè học tập cùng tiến bộ, bây giờ bị hiểu lầm như vậy, về sau trường học còn dám dạy cho học trò nên giúp đỡ người khác sao?”
Giang Chước cũng chẳng phải người dễ tính, đã hơi mất kiên nhẫn, khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Hoàng nữ sĩ, tôi cũng không phải loại người rảnh rỗi sinh nông nổi đang yên đang lành lại phải ngồi đây dọa dẫm trẻ con. Chứng cớ có hay không, tự ngài xem.”
Cậu vừa nói vừa lấy li nước của Hoắc Nham, đổ chút nước từ bên trong, khẽ búng tay một cái.
Trần Kính Phi thấy dường như giọt nước kia bị bắn về phía mình, vội trốn tránh theo bản năng, trước mặt cậu ta lại như có một tấm chắn vô hình, giọt nước va phải tạo thành gợn sóng. Ở nơi giọt nước biến mất lộ ra một gương mặt, tuy biểu cảm cứng đờ đầy tử khí nhưng đây quả thật là gương mặt của Đặng Nhất Hàm.
Trần Kính Phi cũng mẹ Trần đồng thời phát ra tiếng hét chói tai.
Hoắc Nham hiển nhiên đã quen với trường hợp này, đang ở bên cạnh tự giác ghi chép, nhưng cũng bị tiếng thét chói tai của hai người này dọa sợ.
Giang Chước trở tay, khuôn mặt kia biến mất.
“Có biết vì sao gần đây cậu hay hoảng hốt và gặp ác mộng không? Dính oán khi của người chết, bây giờ còn nguyên hai chân hai tay ngồi đây đã là cảm ơn trời phật rồi.”
Giang Chước nói tiếp: “Nếu cậu không làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, sao có thể bị thứ này dính trên người.”
Mặt Trần Kính Phi vàng như đất, sau một lúc lâu mới nói: “Em, em không cố ý. Hôm đó tan học, Đặng Nhất Hàm đến trường tìm em, còn đưa em rất nhiều đồ, nói về sau chúng ta không qua lại với nhau nữa. Chỉ là cậu ta không mang theo bài thi tiếng Anh của em, chúng em bèn hẹn nửa tiếng sau gặp mặt ở gần nhà cậu ta để cậu ta trả lại đề thi cho em.”
Bọn họ hẹn nhau xong, Đặng Nhất Hàm về nhà lấy bài thi, Trần Kính Phi ở trường học một hồi, sau đó đến địa điểm đã hẹn tìm cậu ta, đã thấy Đặng Nhất Hàm bị mấy người đô con kéo đi. Cậu ta bị dọa sợ, chỉ trốn một bên trơ mắt nhìn không lên tiếng.
Trần Kính Phi khóc nức nở: “Em biết cậu ấy có thấy em, lúc ấy miệng bị bịt lại, nhưng vẫn giãy dụa về hướng em kêu ưm ưm, nhưng em sợ đám người đó bắt em theo, liền ngồi xổm ở bên một gốc cây to không lên tiếng.... Sau đó, sau đó.... em thực sự không ngờ Đặng Nhất Hàm sẽ chết!”
Giang Chước đặt khuỷu tay trên bàn, mười ngón tay giao nhau, đăm chiêu nhìn Trần Kính Phi, khí thế của cậu quá mạnh mẽ, Trần Kính Phi không tự chủ cúi đầu, không hiểu sao thấy thật tự ti.
Hoắc Nham liếc nhìn Giang Chước, hỏi Trần Kính Phi: “Dưới tình huống không có khả năng cứu người, im lặng cũng là một cách tự bảo vệ mình, không ai trách em về chuyện này. Nhưng sau khi chuyện xảy ra, vì sao không nói chuyện này với cảnh sát hoặc người lớn.”
Trần Kính Phi nói nhỏ: “Em, em sợ.....”
Sợ cái gì? Sợ để lại ấn tượng yếu đuối trong lòng thầy cô bạn bè, phá hủy thanh danh học sinh tốt? Sợ trêu phải rắc rối bị trả thù? Thật ra, trong thâm tâm Trần Kính Phi, chắc chắn cảm thấy Đặng Nhất Hàm không ai để ý, không ai yêu thương, có chuyện gì cũng chẳng quan trọng.
Giang Chước day huyệt thái dương, suy xét lời nói của Trần Kính Phi.
Mẹ Trần nói: “Thằng bé chỉ là trẻ con, lúc ấy chắc bị dọa đến ngơ người. Hơn nữa, cho dù nó có báo cảnh sát chưa chắc đã kịp.”
Bà ta không ngừng biện giải cho con trai, cuối cùng thành công khiến Giang đại thiếu gia khó chịu.
Giang Chước không kiên nhẫn ngắt lời mẹ Trần: “Nữ sĩ, ngài bao che cho con mình cũng một vừa hai phải thôi. Chúng tôi nói một câu ngài cãi một câu, thế là chúng tôi tra án hay ngài tra? Có thể nghe xong hết rồi hẵng xen lời vào được không?”
Tính cách đại thiếu gia của cậu lại bùng lên, Hoắc Nham bên cạnh không nhìn được lặng lẽ cười, lại cảm thấy không hợp hoàn cảnh bèn mím môi cố nhịn.
Mẹ Trần quả nhiên bị cậu nói đến nghẹn họng, nhất thời không dám tiếp lời, Giang Chước nói: “Những chuyện còn lại tôi nói thẳng luôn. Trần Kính Phi, ngay từ đầu cậu thấy Đặng Nhất Hàm bị người ta bắt đi, thấy mấy ngày trôi qua không ai truy tra, cũng dần yên tâm, đến tận khi tin Đặng Nhất Hàm đã chết truyền đến, cậu mới sợ hãi. Chuyện bút tiên cậu cố tình làm ra đúng không?”
Cậu liên tiếp đặt câu hỏi, khán giả trong phòng trực tiếp đều không theo kịp tiết tấu. Khi Trần Kính Phi rủ đám Ngô Trạch gọi bút tiên cậu không ở đó, nên cũng chưa bị phòng trực tiếp thu lại, nghe thế, mọi người đếu bàn luận:
[ Chờ, chờ một xíu, vừa rồi tui còn hiểu, giờ lag luôn rồi. Bút tiên chuyện gì cơ? ]
[ Chẳng lẽ chuyện bọn Ngô Trạch gọi bút tiên có liên quan đến Trần Kính Phi sao? ]
[ A, đúng rồi, tôi nhớ lúc trước một người trong nhóm Ngô Trạch có bảo gọi bút tiên là ý của Trần Kính Phi, nhưng bản thân cậu ta lại không xuất hiện. Hóa ra cậu ta trù tính hết rồi! ]
[ Đoán một chút, chắc cũng có liên quan đến La Dương bị nhốt trong WC. ]
Trần Kính Phi đã từ bỏ việc phản kháng, cúi đầu ‘vâng’ một tiếng.
Giang Chước ôm tay nói: “Tôi đoán. Khi thi thể Đặng Nhất Hàm bị đào ra, oán khí trên người cậu ta cũng được giải thoát, cậu thường xuyên gặp chuyện kì dị linh tinh, hẳn nghĩ Đặng Nhất Hàm đến trả thù, liền nghĩ cách muốn đẩy chuyện đen đủi này lên đầu kẻ khác đúng không?”
Trần Kính Phi nói: “Em.... Hồi trước em nghe người ta nói, nói nếu lệ quỷ không thể đầu thai, sẽ tìm đến lấy mạng kẻ làm chuyện có lỗi với mình khi còn sống, chỉ cần lấy được một cái mạng là có thể đi luân hồi chuyển thế. Em nghĩ, em nghĩ, La Dương là cháu trai Vương Thông Mẫn, Đặng Nhất Hàm chắc chắn cũng hận cậu ta, em, em liền....”
Cậu ta nói đứt quãng, vô cũng gian nan, nhưng sau một phen cũng hiểu được.
Thật ra Đặng Nhất Hàm không có khả năng biến thành lệ quỷ, chút oán khí này của cậu ta chỉ có tác dụng quấy rầy người ta, nhưng đương nhiên Trần Kính Phi không biết điều này, nghe tin Đặng Nhất Hàm đã chết còn bị quấy rầy nhiều lần như vậy, trong lòng cậu ta vô cùng sợ hãi, lập tức bí mật tra xét chút tư liệu, lại hẹn vài ‘đại sư’ cố vấn trên mạng, rốt cục tìm ra cách tìm kẻ chết thay thế này.
Nghe nói chỉ cần làm cho Đặng Nhất Hàm tìm được một người cậu ta hận, oán khí được phát tiết, tự nhiên sẽ không gây phiền toái cho Trần Kính Phi nữa.
Trần Kính Phi nghĩ tới nghĩ lui, theo lời này, người Đặng Nhất Hàm ghét nhất hẳn phải là Vương Thông Mẫn. Nhưng Vương Thông Mẫn là giáo viên, cậu ta hẳn không thể làm gì, như vậy lại chuyển qua cháu trai của Vương Thông Mẫn, La Dương.
Chọn được mục tiêu, khi Trần Kính Phi nghe thấy bọn Ngô Trạch muốn gọi hồn Đặng Nhất Hàm, nhanh trí đề nghị bọn họ gọi bút tiên, lại bí mật nhốt La Dương trong WC, không phải để dọa cậu ta, mà là để khi bút tiên đến thì cậu ta ở ngay gần đó.
Nếu nói cố tình giấu giếm chuyện Đặng Nhất Hàm bị bắt đi còn có thể miễn cưỡng giải thích do cậu ta nhát gan lạnh nhạt gì đó, nhưng những hành vi tiếp theo chính là chủ động hại người, nghe Trần Kính Phi nói xong, không chỉ Hoắc Nham không đoán được chân tướng, mà đến cả mẹ Trần cũng không biết nên nói gì.
Trên thực tế chuyện ‘quỷ hồn Đặng Nhất Hàm đến đòi mạng’ là Trần Kính Phi đoán ra, cái chiêu trò ‘tìm kẻ chết thay’ mà đại sư qua mạng kia tìm ra cũng là thứ vô căn cứ.
Hành động này giống như chĩa súng đồ chơi vào một cái cây nói muốn ăn cướp, khách quan mà nói không thể đưa ra hình phạt thực chất nào, chỉ có thể phê bình giáo dục. Nhưng còn chủ quan, người này thật sự vì mạng sống của mình mà đẩy bạn học vào chỗ chết, cẩn thận ngẫm lại, biểu hiện ác độc mà bình tĩnh này làm kẻ khác không rét mà run —- cậu ta mới có bao nhiêu tuổi!
Mẹ Trần không dám tin nhìn chằm chằm Trần Kính Phi, hi vọng cậu ta có thể giải thích vài câu cho lòng bớt khó chịu, nhưng Trần Kính Phi ánh mắt do dự, cúi đầu không nhìn bà ta.
Trong lòng người làm mẹ, con trai mình học giỏi nhiều mặt, ưu tú hơn bạn bè đồng trang lứa, cho dù có chỗ nào sai lầm, cũng chỉ là do còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lớn lên sẽ tự tốt. Nhưng bây giờ đã vượt qua phạm trù của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, bà ta không thể ngờ sự tình còn đến mức này, khó có thể chấp nhận.
Giang Chước tương đối bình tĩnh, chủ yếu là do cậu đã đoán được hơn phân nửa hành động của Trần Kính Phi, nghe cậu ta nói xong cũng không cho ý kiến, hỏi: “Cậu có nhớ những người đưa Đặng Nhất Hàm đi có nói gì, hoặc có hành động hay đặc điểm bên ngoài đặc biệt nào đó?”
Trần Kính Phi trả lời: “Có một người em có thấy mặt, nhưng cũng hơi không nhớ rõ.... À đúng, có một người xăm một hình xăm chim én trên cánh tay. Khi bọn họ đưa Đặng Nhất Hàm đi, buộc lên cổ tay cậu ấy một sợi dây màu đỏ, còn thắt nơ bướm.”
Giang Chước nhíu mày: “Nơ bướm màu đỏ?”
Trần Kính Phi không hiểu sao, bị hoảng sợ, chần chờ sợ hãi gật đầu.
Thần thể Giang Chước hơi đổ về trước, nhìn cậu ta: “Cậu nhìn rõ không?”
Trần Kính Phi run rẩy nói: “Có, có thấy rõ.”
—- Cũng đúng, tuy thằng nhóc này không thành thật, từ trước Giang Chước đều không ý kiến gì với những lời tự thuật của cậu ta, nhưng cậu ta không biết đó là cái gì nên cũng không nhất thiết phải nói dối vì sự tình này.
Thật ra ngay cả Giang Chước cũng không biết nơ bướm màu đỏ tượng trưng cho điều gì, cậu chỉ thấy qua một lần.
Hoắc Nham hỏi: “Sư huynh?”
Giang Chước đứng dậy nói: “Em lo trước, anh ra ngoài gọi điện một cái.”
Cậu lúc này còn chưa có bằng tốt nghiệp, tuy chưa chính thức vào tổ chuyên án đặc biệt, nhưng nơi này xem tư cách để cư xử, cậu là sư huynh Hoắc Nham, cấp bậc pháp thuật cũng cao hơn anh, Hoắc Nham từ nhỏ cũng nghe lời Giang Chước, để Trần Kính Phi theo anh lấy lời khai.
Giang Chước gọi cho Vân Túc Xuyên, bên kia vừa ‘Alo’ một tiếng, Giang Chước liền hỏi: “Phiêu Phiêu, cậu còn nhớ người đàn ông đầu độc há cảo khi chúng ta họp lớp hai tuần trước không? Kẻ điên mà trên đầu thắt nơ bướm màu đỏ ấy, tên Trương Vĩnh.”
Vân Túc Xuyên nghe cậu hỏi như vậy, giật mình: “À, có chút ấn tượng. Sao vậy?”
Giang Chước nói: “Lần trước cậu nói hắn lăn lội trong cái bang phái nào đó, phạm tội từng ngồi tù, sau đó được thả, không lâu sau hóa điên... “
Vân Túc Xuyên nhớ về hôm uống rượu, nói gì chính bản thân hắn nhớ cũng không rõ, nghe Giang Chước liên tiếp nói vậy, nhịn không được nở nụ cười: “Lời nói ấy bản thân tôi cũng không nhớ kĩ đến vậy đâu, vinh hạnh vinh hạnh.”
“Cậu nói linh tinh gì đấy.”
Giang Chước cả giận: “Một mình tôi nhớ thật hay cậu buột miệng ra đùa thế? Tôi nói cho cậu biết, vụ án tôi đang tra, hung thủ giết Đặng Nhất Hàm, đã buộc lên cổ tay cậu ta một cái nơ bướm màu đỏ.”
“Còn rối rắm thế?” Vân Túc Xuyên nghĩ nghĩ: “Chuyện này hình như tôi nghe ai trong công ti nói..... Từ từ, để tôi đi hỏi.
—————-
Editor: Hê hê mình thi ĐH xong rồi nè!!!!