Giang Chước đã nhìn thấy răng nanh ẩn hiện trong miệng cô ta, cậu nửa kinh hãi nửa ghê tởm, chỉ muốn chém đôi người phụ nữ này, nhưng kiếm còn chưa kịp rút ra đã có một tiếng gió vút đến từ phía sau.
Giang Chước không ngờ chỗ này còn có người khác, kiếm của cậu còn bị găm trong đá chưa rút được ra, phía sau đối đầu với tấn công, trong tình thế cấp bách, cậu hơn nghiêng người, cánh tay giơ về sau để đỡ.
Người kia dường như rất am hiểu chiêu thức của cậu, đưa tay chộp lấy khuỷu tay Giang Chước, một tiếng vang nhỏ kêu lên, khớp khuỷu tay của cậu bị vặn một cái, cứ thế mà bị tháo khớp xương.
Trong cơn đau nhức, mồ hôi lạnh Giang Chước lập tức túa ra, cậu cắn răng không lên tiếng, tay phải dùng sức rút kiếm ra vung về sau, đánh vào vị trí đầu.
Kẻ dịch phía sau bị chiêu này đẩy lui, bất đắc dĩ buông tay, nhảy ra phía sau, Giang Chước nhân cơ hội quay lại, xung quanh lập tức xuất hiện nhiều đèn lồng ghi chữ ‘điện’ màu trắng, ánh sáng mờ mờ in lên hình bóng một người, là Hà Cơ.
Đồng tử Giang Chước co lại, sau đó nheo nheo đôi mắt đẹp đẽ của mình, hai thầy trò đối diện trong hoàn cảnh lạ kỳ này.
Hà Cơ kiếm khi không nở nụ cười, lẳng lặng nhìn Giang Chước, ánh mắt vô cùng xa lạ, dường như còn có vẻ suy tính và đánh giá.
Với Giang Chước, ‘sư phụ’ như vậy, vô cùng xa lạ. Cho dù trong quá khứ hay hiện tại, ánh mắt Hà Cơ nhìn cậu chưa từng thay đổi, ông ta luôn coi Giang Chước như một đứa nhóc không làm nên trò trống gì, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt từ ái, trêu tức và cao thượng. Nhưng hôm nay, ánh mắt Hà Cơ giống như đang nhìn đồng loại của mình. Cảm giác ấy giống như có con rắn độc đang cuốn quanh cổ, làm người ta vừa khó thở vừa kích động khi bị khiêu khích.
“Không ngờ con có thể đến đây, còn gặp được ta.”
Cuối cùng Hà Cơ cũng nói chuyện, ông ta nở nụ cười, nói như thể đang trêu đùa: “Ta vốn tiếc không muốn động đến con, tiểu Chước, sao con phải thông minh với cứng đầu như vậy.”
Giang Chước nắm chặt chuôi kiếm: “Còn tôi thì chờ ngày này lâu rồi. Để giết ông, tôi đã tốn không ít sức lực.”
Khi nói, trông cậu có vẻ rất bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy và hận ý trong mắt đã tiết lộ suy nghĩ của cậu.
Hà Cơ thấy cậu không che giấu được cảm xúc thì bật cười, lại thở dài: “Trẻ con thì không nên để ý đến chuyện của người lớn làm gì.”
“Chuyện của người lớn sao...... Hừ.” Giang Chước nói thẳng: “Tôi hỏi ông, có phải ông đang giữ lửa sinh mệnh của Vân Túc Xuyên không?”
Hà Cơ hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Đúng là một cậu nhóc thông minh, con có thể đoán được đến đây, để thưởng cho con thì ta không che giấu sự thật nữa.”
Vậy là ông ta thừa nhận.
Giang Chước càng siết chặt chuôi kiếm: “Lúc đó tôi vô ý hỏi Vân Túc Xuyên rằng lửa sinh mệnh của anh ấy đâu, lúc đó anh ấy trả lời rằng khi chết thì lửa tự tắt. Vừa nghe qua thì câu này không có vấn đề gì, nhưng tôi thấy chuyện không đơn giản như thế, dù sao anh ấy không chết theo kiểu bình thường mà lại hóa thành tiêu, tồn tại ở một dạng sinh mệnh khác.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cậu dừng trên mặt Hà Cơ, thấy ông ta bình thản ung dung, không kinh ngạc chút nào, hiển nhiên đã biết thân phận thật của Vân Túc Xuyên.
“Từ trước đến nay anh ấy không nói dối tôi bao giờ, trừ phi chuyện đó gây ảnh hưởng bất lợi cho tôi. Hiện tôi đã biết ông là kẻ bất lương, muốn diệt trừ, nếu còn biết lửa sinh mệnh của anh ấy trong tay ông thì sẽ càng thêm xúc động, còn bị vướng tay vướng chân khi muốn cướp nó về mà không đối phó ông bằng toàn lực, cho nên, chỉ khi người đó là ông thì anh ấy mới không nói cho tôi.”
Cho nên khi đoán được chuyện này, Giang Chước cũng không ép hỏi Vân Túc Xuyên, nhưng cậu vẫn luôn nhớ kỹ.
Không có sự trách mắng đầy tức giận như trong tưởng tượng, Giang Chước chỉ dùng thái độ gần như lạnh lùng thuật lại chuyện này. Hà Cơ bỗng phát hiện, đồ đệ này của ông ta dường như đã có thay đổi, người đứng trước mặt ông ta là một Giang Chước mà ông ta không hề quen biết. Ông ta hỏi: “Con có muốn lấy nó về không?”
Mũi kiếm Giang Chước phát ra tiếng vù vù, cậu lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn giết ông.”
Hà Cơ nhìn Giang Chước mà nhíu mày, lại cười nói: “Vậy, đến đây đi.”
Giọng điệu của ông ta vẫn ôn hòa và hơi trêu chọc, cảm giác như một người cha hiền từ nói đùa với cậu con trai nhỏ của mình, nhưng tay lại không qua loa tý nào, vừa dứt lời, Hà Cơ ra chiêu hướng vào đầu Giang Chước.
Hai thầy trò bọn họ đều là cao thủ hiếm có, phòng live stream của Giang Chước đã có cả triệu fan, tương đối nổi tiếng ở các thế giới khác, trận đánh này còn chưa bắt đầu đã có không ít người nghe được thông báo có đánh nhau liền vào xem, trong đó có có nhóm người không hứng thú với nội dung bình thường mà chỉ đam mê những màn so chiêu võ học.
[ Nghe nói phòng live stream này đánh nhau căng lắm, tui muốn coi đánh nhau. ]
[ Tui đến từ thế giới có thể tu tiên ở thời hiện đại, không biết thế giới kiểu linh dị như vậy có khác gì không, có gì tui sẽ giúp mọi người giải thích. ]
[ A a a a lão sư phụ này đáng ghét quá, Muỗng Nhỏ nhất định phải cố lên! ]
[ Mẹ, không phải bảo nơi này có đánh nhau bạo lực sao? Chủ kênh nhìn thanh tú như vậy, không phải nhầm live stream show nhan sắc chứ? Hai người cơ bắp đánh nhau mới thú vị chứ? ]
[ Phổ cập khoa học cho lầu trên nhé, chủ kênh này đẹp trai quá nên lúc lên bảng xếp hạng về sức mạnh bạo lực thì bị report, ha ha ha. ]
Trong sự nghị luận của khán giả, chiêu của Hà Cơ đã đến.
Gặp lại ông ta, Giang Chước tuy phẫn nộ nhưng sau một thời gian dài, tuy mối hận càng sâu sắc nhưng sự xúc động giảm đi nhiều, cậu sẽ không nhảy lên đánh loạn như lần đầu gặp lại ông ta. Ngược lại, cậu càng muốn giết ông ta thì càng phải cẩn thận.
Hai thầy trò không trao đổi chiêu thức nhiều năm rồi, những thứ căn bản nhất Giang Chước biết là do Hà Cơ dạy, cậu lại không biết trình độ Hà Cơ đến đâu, vậy nên nghiêng người lui về sau, muốn thăm dò đường hướng của ông ta rồi lại bàn với cha mình cách đối phó sau.
Mắt thấy cậu không nghênh chiến, khán giả chờ mong hai người đánh nhau đến mức sống chết lâm ly thất vọng thở dài, nhưng nhóm fan Giang Chước thì đều căng thẳng mà nhìn.
Nhưng mà, chiêu của Hà Cơ nhìn như nhẹ nhàng không có sức lực nào, lúc đến gần lại tỏa ra uy lực lớn.
Cả không gian xung quanh Giang Chước đều cảm nhận được áp lực này, ngực của cậu hơi khó chịu, cảm giác như có một tòa núi đổ lên người, trước mắt hơi choáng.
Một chưởng của Hà Cơ cứ như cơn sóng thần mạnh mẽ, ngọn sóng trước chưa tan đi mà ngọn sóng sau đã lao đến, mà Giang Chước lại như chiếc thuyền lá đơn côi trước cơn sóng dữ, chỉ có thể xuôi theo dòng nước chứ không thể né tránh.
Giang Chước vốn muốn nghiêng người né đi nhưng cậu phát hiện phạm vi của chưởng này rất lớn, nếu chỉ nghiêng né thì không thể tránh được, vì vậy chân dẫm mạnh lên đất, nhanh chóng lướt về sau, những cú đánh của Hà Cơ vẫn chưa hết sức, đuổi theo phía sau.
Ngực Giang Chước tê rần, cảm thấy áp bách nặng nè, trong lòng biết lần này mà bị trúng thì chỉ e là gãy mấy cái xương là ít.
Nếu mới chiêu đầu tiên đã bị trọng thương như vậy thì còn đánh đấm gì nữa!
Trong lúc nguy cấp, Giang Chước nằm xuống lăn về sau, đồng thời lật cổ tay, phóng 3 cái phi tiêu ra, tạo thành thế bảo vệ, tiếng leng keng rơi xuống mặt đất. Khi phi tiêu rơi xuống đất liền hình thành một trận pháp nhỏ, tỏa ra ánh sáng màu tía, nhanh chóng lan ra, có một lớp chống đỡ nên Giang Chước không bị đánh trúng, nhưng lực từ cú đánh đó vẫn tạo ra một luồng gió ập tới, cậu hộc ra một ngụm máu.
Fan Giang Chước thấy cảnh này mới biết được Giang Chước đang trong tình thế khó khăn thế nào, cũng càng hiểu rõ sự đáng sợ của Hà Cơ, đều lo cho cậu, nhưng những người xem đến để xem đánh nhau thì không quá vừa lòng.
[ Cậu trai này không được lắm nhỉ. ]
[ Ha ha, vừa nhìn mặt cậu ta là tôi biết chẳng ra gì rồi, đánh nhau này có khi chỉ là lừa người xem thôi. Vẫn hấp dẫn fan bằng mặt đúng không? ]
[ Tôi thấy thích ông chú kia ra phết, tuy không quá đẹp nhưng khí chất nho nhã, còn rất lợi hại! ]
[ Cho nên một người dựa vào mặt, một người dựa vào thực lực, vừa ra tay là thấy thê thảm, ha ha ha ha. ]
[ Mặc kệ thế nào, một chiêu cũng không tránh nổi thì quá tệ rồi, tui thấy tui bị lừa tình...... ]
Nghe những người này mỉa mai như vậy, fan Giang Chước có hơi nổi giận, không chút yếu thế mà nói lại:
[ Muốn xem thì xem, không thì thôi, chẳng ai giữ mấy người làm gì, cố ý ở lại xem rồi kén cá chọn canh, bị dở hơi à?]
[ Phổ cập cho mấy người một chút, ông chú nho nhã này là tên giết người điên loạn đấy! Không biết ông ta đáng sợ thế nào thì đừng có ăn nói lung tung. ]
[ Hờ hờ, nếu bảo người ta dựa hết vào khuôn mặt thì lên thay xem có đỡ được 1 chiêu không nhé? ]
[ A a a a a, Muỗng Nhỏ của em đừng bị làm sao nha! Nhìn ảnh như vậy tui đau lòng lắm. ]
Trong các cơn tranh luận, Giang Chước lau máu nơi khóe miệng, chống kiếm đứng dậy.
Chiêu này của Hà Cơ dùng lực lớn đến đáng sợ, mới chiêu đầu tiên đã phân rõ cao thấp, đúng là áp đảo tuyệt đối như khán giả nói. Từ khi Giang Chước học hành nên người, lâu lắm rồi cậu không khó khăn vất vả như vậy.
Nhưng nhờ chiêu này, cậu ý thức được, muốn đối phó Hà Cơ, không thể né tránh, cũng không thể có sự sợ hãi.
—– “Hà Cơ càng đa nghi, chột dạ, cũng càng thêm sợ chết, chỉ cần anh ta có kiêng kị và sợ hãi thì sẽ không quá đáng sợ.”
Lời Giang Thần Phi nói chợt nảy lên trong lòng, là chiến lược của cậu sai, vừa bắt đầu đã trốn tránh. Vì đối phương xảo trá nên cậu cẩn trọng, nhưng sự cẩn trọng này có lẽ khiến người ta mất đi dũng khí, một thứ rất cần thiết khi đối phó với kẻ thù mạnh.
Giang Chước dùng mũi kiếm vạt một đường lên mặt đất, dựa vào động tác này để điều chỉnh hơi thở.
Hà Cơ thong thả bước đến, nhặt một phi tiêu tính máu Giang Chước, ngón tay nhẹ nhàng vân vê vết máu, vuốt cằm mình, thở dài: “Đứa trẻ ngốc này, trên đời này cũng nên có chút hồ đồ, sao phải chịu khổ như vậy?”
[ Thật ra tôi thấy khá phục thanh niên này, bản lĩnh lớn hay nhỏ thì chưa bàn, nhưng ít nhất hộc máu không rên tiếng nào, vừa rồi gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng không hoảng, hai điểm này cũng đủ để coi là rắn rỏi rồi. ]
[ Đúng đúng, người bình thường sao làm được? Mấy người vừa nói mỉa có dám làm không? ]
[ Nhưng một cú tùy tiện đã bị đánh thành như vậy thì đúng là không đủ tuổi sánh vai mà. ]
Hiện tại, cậu đã bị đẩy đến đường cùng, không thể lùi bước nữa, chỉ có thể đi về phía trước!
Mắt thấy Hà Cơ tuy nói dễ nghe nhưng không hề nương tay chút nào, lại có xu thế nâng tay đánh tới, lần này Giang Chước không muốn trốn nữa, thả người nhảy lên, đâm thẳng kiếm đến!
Lúc thanh kiếm đánh tới, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại, đèn lồng trắng trong không trung rung lắc, ánh lửa lập lòe, khiến bóng của hai người biến thành nhiều hình thù kỳ quái.
Ong—–
Chưởng lực và kiếm khí đụng nhau, linh khí va chạm, phát ra tiếng vù vù rất lớn. Khán giả bị bất ngờ vội chỉnh nhỏ âm thanh, có thể biết được nếu ở hiện trường sẽ bị chấn thương đến mức nào.
Tay Giang Chước có độ run rất nhỏ, chưa phân đươc thắng bại nhưng những lời cười nhạo nghi ngờ cũng yên lại.
Trước khi Giang Chước ra tay, bọn họ xem cú đánh của Hà Cơ chỉ là một cú chém thản nhiên bình thường, mà trong mắt khán giả, Giang Chước bị một cú như vậy đánh đến hộc máu, không có sức chống trả thì đều thấy cậu quá kém, trận đấu không kịch tính. Đến tận khi Giang Chước đỡ lấy cú tấn công của Hà Cơ, mọi người mới dần ý thức được uy lực của nó.
Lúc này cứ như sóng thần ập đến, cú đánh ào ào như thể chứa sức mạnh vô cùng vô tận, mà tia kiếm của Giang Chước lúc ẩn lúc hiện, mỏng manh đến mức có thể bị cơn sóng nhấn chìm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn kiên cường mà tỏa ra một luồng ánh sáng.
Hành động lấp biển của tinh vệ* là không biết tự lượng sức mình hay là vững vàng không hối hận?
(*) Tương truyền cách đây rất lâu, Viêm đế Thần Nông có một người con gái tên là Tinh Vệ, Viêm đế rất thương nàng và thường hay dẫn nàng đến Đông Hải để tắm. Tinh Vệ rất dũng cảm, đến gió to sóng lớn nàng cũng không hề lo sợ. Sau khi lớn lên, nàng muốn tự mình đến Đông Hải để tắm nhưng một ngày nọ, nàng không may bị một dòng biển lớn nhấn chìm. Sau khi chết, nàng biến thành một con chim. Hàng ngày đều ngậm một viên đá cùng cây cỏ từ trên núi ném xuống Đông Hải để lấp biển, rồi phát ra một tiếng kêu “Tinh vệ”, “Tinh vệ” như thể tự gọi chính mình. Thành ngữ ‘tinh vệ lấp biển’ giống với câu ‘dã tràng xe cát’, ý chỉ một người bền bỉ làm một việc vô cùng khó khăn, có lẽ mãi mãi sẽ không thể thành công.
Dường như Hà Cơ kinh ngạc với hành động của Giang Chước, ông ta biết Giang Chước hận mình, nhưng đồng thời cũng biết đồ đệ này kiêng dè và kính sợ mình, việc cậu chủ động nằm ngoài dự kiến của ông ta, mà ông ta ghét nhất là cảm giác mọi thứ thoát khỏi lòng bàn tay mình như vậy.
30 năm công lực ít hơn không phải chuyện đùa, Giang Chước chỉ dựa vào dũng khí để chống lại Hà Cơ, trường kiếm đâm được một nửa, tay cậu cũng chưa duỗi thẳng hoàn toàn mà đã không thể tiến thêm, hai bên cầm cự nhau.
Cậu liều chết đối kháng, lại biết cứ kiên trì như vậy thì không ổn, trong lòng thầm nghĩ công lực của mình không thâm hậu bằng Hà Cơ, đương nhiên không thể chống lại ông ta, đang nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc này thì bỗng cảm thấy áp lực giảm đi, Hà Cơ đã đổi chiêu!
Giang Chước sửng sốt, lập tức vui vẻ trong lòng. Quả nhiên cha không nói sai, Hà Cơ ngạo mạn trời sinh, có lẽ ông ta chịu được sự căm giận, oán hận, thù hằn của người khác, nhưng ông ta không thể tha thứ bản thân bị khinh thường khiêu khích, Giang Chước là đệ tử ông ta, thế nhưng vừa hộc máu liền dám đối đầu trực diện, đương nhiên Hà Cơ không thể chấp nhận.
Cho nên ông ta phải cho tên nhóc hư đốn không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Giang Chước đương nhiên không vui vì sắp bị đánh nặng hơn, mà hành vi của Hà Cơ làm cậu biết được ông ta cũng không khó lường đến vậy, dường như nếu nhìn kỹ có thể thấy được một số điểm yếu của ông ta.
Vì cậu tấn công nên Hà Cơ thu lại chưởng lực, vậy ông ta muốn làm gì tiếp theo? Kiếm pháp của cậu là do ông ta dạy, hiện cậu có gan đâm kiếm về phía ông ta, cho nên Hà Cơ cũng sẽ rút kiếm, như vậy mới càng làm cho cậu ý thức được chênh lệch trình độ giữa hai người.
Giang Chước lập tức ý thức được điểm này, khi cậu cảm nhận được lực trên thân kiếm nhẹ đi liền không chút do dự mà đổi chiêu, xoay kiếm chém đến thắt lưng Hà Cơ.
Cậu biết Hà Cơ có thói quen giấu bùa triệu hồi kiếm ở túi ngầm bên trái, mỗi khi rút kiếm, dù động tác có nhanh thế nào thì tay ông ta cũng sẽ lướt qua nơi đó. Hơn nữa mỗi động tác của người tập võ đều đã trải qua vô số lần luyện tập, để tránh tốc độ ra chiêu bị trì trệ, thói quen mà đã được hình thành thì rất ít người thay đổi.
Giang Chước đánh cuộc lần này, thấy ông ta đổi chiêu thì cũng không phòng thủ mà chọn tấn công.
Khán giả nhìn cậu mở đầu rất khó khăn, người không biết còn tưởng bản lĩnh Giang Chước chỉ đến vậy, không ngờ lần thứ hai hai người ra chiêu liền trở nên ngoạn mục hơn nhiều.
Chỉ thấy ánh kiếm chói mắt, chưởng lực như nước, không chỉ có uy lực kinh người mà động tác cũng vô cùng phóng khoáng.
Lúc này không ít người mới nhận ra ban đầu mình nhìn nhầm, nhìn Giang Chước với ánh mắt khác, tập trung tinh thần xem sự tình tiếp theo.
Mắt thấy Giang Chước lập tức toàn lực ra chiêu, Hà Cơ vội thu lại bàn tay, có người hiểu biết bình luận phân tích:
[ Chiêu này của Giang Chước là lấy công làm thủ, khiến đối thủ phải lùi bước, rất được. Nhưng tiếp theo Hà Cơ chắc chắn sẽ đổi chiêu, cậu này phải chuẩn bị phòng thủ để ứng phó. ]
Rất nhiều người đồng tình với lời này, nhưng không ai ngờ, chiêu tiếp theo của Giang Chước lại là tự dưng đánh về thắt lưng, mọi người ồ lên.
—– đó không phải chỗ hiểm, đâm chỗ đó làm chi?
Chẳng lẽ chiêu vừa nãy chỉ là may mắn trùng hợp?
Nhưng bọn họ lại càng kinh ngạc, chiêu nhìn như vô dụng này lại thành công làm loạn tiết tấu của Hà Cơ.
Hà Cơ vốn định rút kiếm, nhưng Giang Chước đã đoán được chiêu thức, kiếm đã đánh trúng bàn tay của ông ta. Cứ như vậy, không khác gì Hà Cơ đưa tay đón lấy chiêu kiếm của Giang Chước.
Ông ta vô cùng bất ngờ, chưa bao giờ Hà Cơ nghĩ đồ đệ nhỏ luôn kéo áo dựa dẫm vào mình đã trưởng thành đến mức này, còn có bản lĩnh đến thế, có thể đoán trước mà chặn ông ta lại. Suy nghĩ này làm sự ngạo mạn của ông ta giảm đi, ánh mắt lại sáng lên, gương mặt cũng lộ vẻ hứng thú.
Hà Cơ không thể đổi chiêu, nếu không rút kiếm ra được thì lấy ngón tay làm kiếm, thân thể như mây bay, vừa tránh đi chiêu của Giang Chước vừa đâm ngón tay hướng đến trán cậu. Trên mặt ông ta vẫn mang nụ cười yếu ớt, động tác lại nhanh như cái bóng, khí thế từ ngón tay cắt qua không khí, khích phách tỏa ra bốn phía, mãnh liệt như ánh mặt trời, chưa đến nơi đã cảm nhận được áp lực!
Giang Chước vung kiếm lên, thân kiếm và đầu ngón tay va vào nhau, phát ra tiếng ‘ong ong’, không khí xung quanh như đang rung động, đá vụn rơi lả tả.
Hà Cơ dường như đang muốn cho Giang Chước biết hậu quả của việc ngăn ông ta rút kiếm, chiêu thức cứ liên tiếp mà đến, linh khí tung hoành, làm Giang Chước cảm thấy những huyệt quan trọng trong cơ thể như Kiên Tỉnh, Trung, Trung Xư, Dương Quan đều bị bao phủ bởi áp lực, cũng không dám lơi là chiêu kiếm, chỉ có thể dựa vào nghị lực mà đón lấy.
Đèn lồng xung quanh không chịu được lực mạnh như vậy, hơn một nửa trong số chúng đã tắt ngúm, ánh sáng mờ mờ, nhưng hiện giờ có nhìn thấy hay không không quan trọng đến vậy, dưới tình huống này, thứ quan trọng duy nhất chính là tốc độ.
Chiêu thức của ai nhanh hơn thì sẽ có lợi thế, chỉ cần ai chậm một chút, vừa có sơ hở là sẽ là họa chết người!
Hai người từng là thầy trò, vốn xuất thân từ cùng một nơi, vậy nên vừa ra tay đều thay đổi trong nháy mắt, khán giả đã xem đến đầu choáng mắt hoa, trong màn hình sáng tối đan xen, thứ rõ ràng nhất là âm thanh leng keng của đao kiếm chạm nhau không dứt, vừa giống tiếng vó ngựa phi nhanh, lại như tiếng trống trận liên hồi, âm thanh liên tiếp hớp hồn người.
Nhưng mặc dù hiện tình hình khó phân thắng bại thì trạng thái của hai người cũng không giống nhau. Hà Cơ có công lực thâm hậu, ít hao tổn hơn, Giang Chước thì đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu vốn nhỏ hơn ông ta 30 tuổi, mỗi một chiêu đối nhau đều khiến cánh tay đau nhức, lúc giơ kiếm, thân thể cũng hơi run, trông như đang trải qua sự tra tấn nào đó, đến lúc này, cậu chỉ dựa vào khí thế mà chống đỡ, thực sự không dễ dàng.
Lần này, không người xem nào nói năng linh tinh, cho rằng cậu thiếu bản lĩnh nữa. Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn màn hình không rời mắt, trừ hai từ ‘lợi hại’ và ‘chấn động’ ra thì không suy nghĩ được gì khác.
Kiểu đối đầu với cường độ này làm người ta không có thời gian tự hỏi, càng không có chỗ để chơi đểu, Giang Chước sống hơn 20 năm, cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là ‘dùng hết sức bình sinh’.
Đang lúc cắn răng chịu đựng, Hà Cơ bỗng nhiên đâm mạnh tay, Giang Chước nghiêng người giảm lực theo bản năng rồi mới tiếp chiêu. Sau khi đỡ chiêu này, cậu đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe sáng, ngẩng đầu lên, thấy trên tay Hà Cơ như đang có một vũng nước —– cuối cùng Hà Cơ vẫn rút được kiếm ra!
Ông ta cầm kiếm đứng đó nhìn Giang Chước, ánh mắt vừa chiều chuộng vừa thương hại, chậm rãi nói: “Tiểu Chước, hôm nay sư phụ sẽ dạy con một bài học, đó là phải chấp nhận sự yếu ớt của mình. Nếu con không có đủ năng lực, cho dù có liều mạng thì chỉ là con kiến cố làm rung cây, không thể thay đổi điều gì.”
Nói xong, ông ta nhảy vọt người lên, hai tay đều cầm kiếm, chém thẳng xuống đầu Giang Chước!
—– Chiêu này là được ăn cả ngã về không!
Giang Chước vốn đã vô cùng mệt mỏi, những vẫn còn bản năng, nghe tiếng gió trên đỉnh đầu thì lập tức ý thức được ông ta đã ra chiêu, lập tức xoay người nằm xuống đất, giơ kiếm lên cao để ngăn cản chiêu kiếm kia.
Tư thế nằm ngửa như vậy sẽ vững chắc hơn đứng thẳng hai chân, cũng càng dễ mượn lực, nhưng như vậy cũng biểu hiện cho việc không thể lùi bước, chân khí của đối thủ như tường đồng vách sắt, vây đến từ các hướng, giống như núi đè, sức người khó mà chống chịu nổi.
Giang Chước chỉ cảm thấy bên tai có tiếng nổ vang, miệng và mũi đều đổ máu, cánh tay nổi gân xanh, nhưng kiếm vẫn vững vàng, cậu mơ hồ nghe thấy Hà Cơ ‘ồ’ một tiếng, có chút kinh ngạc, ngay sau đó trên thân kiếm lại truyền đến lực lớn hơn.
—— Chẳng lẽ cậu sẽ chết ở chỗ này?