Sau khi đá Bất Trú được gắn với Vân Túc Xuyên, trên màn hình hiện ra một bể cá nhỏ trong suốt, trong đó bày một hòn đá nhỏ, trên tầng thủy tinh ngoài bể cá còn có một lớp sương lạnh trắng muốt.
Thuyết minh bên cạnh viết: [ Tảng đá sau khi vượt qua lạnh giá sẽ biến thành trái tim con người, cần được máu tươi ôn dưỡng. Ấn đây để thêm máu. ]
Bên cạnh có một kí hiệu lọ máu, Giang Chước dừng một chút, trong lòng hơi hoài nghi, lời Đan Tĩnh nói với Vân Túc Xuyên lập tức bị gợi lên. Lúc đó anh ta nói: “Trên đời không có vận may từ trên trời rơi xuống đâu, chuyện gì cũng cần trả giá. Tôi bị người ta hại chết, chỉ muốn báo thù cho bản thân mà còn phải hiến tế mạng của người có quan hệ huyết thống, các người cho rằng muốn biến thành tiêu để tránh kiếp nạn, sau đó tìm một món bảo vật nào đó là biến lại thành người được sao?”
Sống lại thì cần hiến tế, như vậy để biến tảng đá thành trái tim thì cần cái giá nào đây?
Giang Chước vốn định lát nữa nói chuyện này cho Vân Túc Xuyên, nhìn thấy vậy lại tạm thời không muốn mở miệng. Lấy tính cách Vân Túc Xuyên, nghe xong không chừng sẽ đập luôn viên đá này.
Giang Chước thấy bình máu có các lựa chọn ‘Thêm một giọt máu’, ‘Thêm 5 giọt máu’, ‘Thêm 10 giọt máu’ thì thử ấn 1 giọt để làm thì nghiệm, như vậy cho dù có vấn đề chắc cũng không nghiêm trọng.
Một giọt máu nhỏ vào, bể cá chỉ hơi đỏ lên chút, nhưng sương lạnh bên ngoài lập tức tan đi.
Giang Chước chỉ cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng, sau đó Vân Túc Xuyên lập tức bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, mạnh mẽ ngồi dậy.
Cảm giác trống rỗng đó lập tức biến mất, Giang Chước còn bị động tác của Vân Túc Xuyên dọa sợ, lại hơi chột dạ, chủ động nói: “Cậu gặp ác mộng à?”
Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước, lộ ra vẻ mờ mịt hiếm có, nâng tay dụi mắt.
Vừa rồi hắn mơ về lúc mới về nước, Vân Túc Xuyên nói với Giang Chước mình đã biến thành tiêu. Hắn nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Giang Chước: “Vậy sao? Nếu vậy thì ngại quá, người quỷ không chung đường, chúng ta có cuộc đời riêng, về sau đừng gặp nhau nữa.”
Vân Túc Xuyên cảm thấy mấy lời này hơi quen tai, hình như rất lâu trước kia nghe được ở đâu đó, nhưng hắn không cố nhớ lại. Lời Giang Chước làm lòng hắn bỗng nhiên đau đớn, vội giữ lấy tay cậu, ngăn cậu rời đi: “Cậu đừng đi!”
Có lẽ là một thế lực nào đó trong giấc mơ khiến những lời bình thường không dám nói, cũng không thể nói được thốt ra một cách dễ dàng: “Tôi muốn ở bên em.”
Cổ họng hắn nghẹn lại: “Cả đời này..... tôi cũng không muốn rời xa em.”
Giang Chước thương cảm cười cười, giọng điệu lại như đinh đóng cột: “Không có chuyện đó đâu, đừng ngốc như thế.”
Cậu gỡ tay Vân Túc Xuyên xuống, động tác xoay người không có chút do dự. Đúng lúc này, Vân Túc Xuyên lại đột nhiên cảm thấy, trái tim trong lồng ngực của mình dường như đập vài cái.
Cảm giác đã lâu không có này làm hắn lập tức tỉnh lại, vì cảnh trong mơ quá chân thật nên cho dù mở mắt vẫn hơi bần thần.
Giang Chước thấy Vân Túc Xuyên không nói gì, trong lòng thầm nhủ ấy chết, đừng nói mới cho một giọt máu đã hỏng mất người rồi?
Cậu thử thăm dò vỗ vỗ mặt Vân Túc Xuyên: “Này?”
Cảm xúc chân thực rốt cuộc cũng làm cho Vân Túc Xuyên tỉnh ra khỏi những gì sót lại trong giấc mơ, hắn xoay người cầm tay Giang Chước, hơi siết chặt một chút rồi buông ra, thở dài: “Đúng vậy, gặp ác mộng.”
Nói xong, Vân Túc Xuyên nhớ tới tình trạng kì lạ vừa rồi của mình, chợt nghĩ đến một khả năng, lặng lẽ sờ túi áo, xác nhận đá Bất Trú mình giấu đi vẫn còn đó mới nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi Giang Chước: “Đã ổn hơn chưa?”
Giang Chước đánh giá hắn, nói: “Ổn lắm. Nhưng cậu lại hơi kì quái đấy.”
Vân Túc Xuyên cười: “Tôi cũng không sao, cậu không sốt đến ngốc người chứ?”
Hắn vừa nói vừa giơ tay đi sờ trán Giang Chước, trong lòng lại nhớ đến viên đá Bất Trú và lời của Đan Tĩnh.
Hai người đều có ý đồ, một người sợ người kia không chịu dùng bảo vật, không thể biến lại thành người, một người sợ người trong lòng vì giúp mình mà phải trả giá có hại với thân thể, cho nên không muốn cậu lại để bụng chuyện này. Cứ như vậy lại chó ngáp phải ruồi mà hai bên đều muốn làm lơ chuyện vừa rồi.
Giang Chước thuận theo để Vân Túc Xuyên sờ trán: “Tôi thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Vân Túc Xuyên cảm nhận được dưới tay không nóng như ban chiều, cao hứng nói: “Xem ra thật sự tốt hơn, chờ cậu ăn cơm xong rồi uống thuốc trị thương và thuốc cảm, sáng mai là khỏi hẳn thôi.”
Giang Chước không chút để ý ừ một tiếng, tựa như tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, đá Bất Trú đâu?”
Cậu cũng không có ý định ngốc nghếch như cho dù hi sinh tính mạng của mình cũng phải làm viên đá này phát huy tác dụng. Không phải do Giang Chước sợ chết hay không tin tưởng Vân Túc Xuyên, mà cậu cảm thấy làm như thế thoạt nhìn như để tốt cho đối phương, để cứu người, nhưng ngược lại sẽ làm người được cứu đeo xiềng xích cả đời, rất không ổn.
Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng cần biết trước phải trả giá ra sao, phải nhận hậu quả thế nào để cân nhắc.
Vân Túc Xuyên hơi khựng người, không đổi sắc nói: “À, ở chỗ tôi. Tôi vừa nhớ ra Pháp Tuệ đại sư bên Phật giáo dường như có nghiên cứu các loại linh thạch thế này, muốn tìm ông ấy để hỏi xem sử dụng ra sao.”
Đá Bất Trú là thứ khó có được, hắn muốn biến thành người để ở bên Giang Chước, cũng không muốn bỏ qua hi vọng này. Nhưng lời của Đan Tĩnh nhắc nhở hắn, Vân Túc Xuyên sợ Giang Chước sẽ vì mình mà để thân thể bản thân bị tổn hại, bởi vậy trước khi biết được cách dùng viên đá này, Vân Túc Xuyên không muốn cậu tiếp xúc với nó.
Hai người liếc nhau, trong lòng đều có suy nghĩ, Giang Chước nói: “Ừm, vậy cũng tốt.”
Vân Túc Xuyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể dừng đề tài này. Hắn nói: “Vậy tối cậu muốn ăn gì? Chọn đồ dễ tiêu hóa một chút, để tôi ra ngoài mua.”
Giang Chước cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn không cảm thấy có gì khác thường, nói: “Tôi còn chưa đói, tạm bỏ qua đi. Cậu vừa rồi sao lại nằm kiểu vậy, không lên giường mà nằm?”
Vốn bọn họ thường xuyên ngủ cùng nhau, vốn không có vấn đề gì, nhưng vì mới trưa nay Vân Túc Xuyên đã phải xối nước vào đầu, thật sự không dám chạy lên giường nằm để thử thách khả năng chịu đựng của bản thân, vậy nên chỉ dám khúm núm nằm ghé vào bên giường.
Đương nhiên hắn không thể nói chuyện này cho Giang Chước, cười cười ngồi xuống: “Tôi cũng vừa mới về không lâu —– Niên Tân Vũ bị chẩn đoán u não giai đoạn cuối.”
Giang Chước ngẩn ra, tin này làm cậu dời khỏi suy nghĩ về đá Bất Trú. Dương Tân Phong đã chết, Đan Tĩnh đã chết, Giang Chước không cho rằng Niên Tân Vũ có cơ hội sống sót. Dù sao đời này cũng do cô ta đổi lấy bằng một cái giá to lớn, đến khi hoa sống lại tàn thì cuộc đời cô ta trộm lấy này cũng sẽ đến điểm kết thúc.
Nhưng cậu không ngờ Niên Tân Vũ lại chết kiểu này, tuy quá trình chậm rãi nhưng nỗi đau khổ lại kéo dài hơn. Cậu ngồi khoanh chân trên giường, hỏi Vân Túc Xuyên: “Có nói chuyện này cho Niên Tân Vũ không?”
Vân Túc Xuyên thản nhiên nói: “Đương nhiên là có. Cô ta là tội phạm, không phải đóa hoa với trái tim yếu ớt cần che chở, đương nhiên không ai có nghĩa vụ gạt cô ta —– dù sao lúc phát hiện đã quá muộn, không thể phẫu thuật. Cùng lắm cô ta có thể sống thêm một tháng nữa.”
Hắn nói tiếp: “Tôi đã đến tổ chuyên án xin nghỉ bệnh cho cậu 2 ngày, sau đó báo cáo vụ của Đan Tĩnh và Miêu Hàn Lượng rồi. Người trong tổ nghe Niên Tân Vũ sống lại thì rất coi trọng, lập tức thẩm vấn cô ta thêm lần nữa xem có thể biết trước chuyện gì không để phòng bị trước.”
Niên Tân Vũ không thiếu gì ngoài tiền, trong số những người nâng đỡ cô ta có không ít quan to hay doanh nhân, sau khi bị bắt, cô ta dường như còn có ý định tiêu tiền để thoát tội, thế nhưng lại biết được mình bị bệnh nan y, quả thật như sét đánh ngang tai.
Khi cảnh sát đưa giấy chẩn bệnh cho Niên Tân Vũ, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận, gào khóc như phát điên, nhưng rất nhanh đã bị bắt vào phòng thẩm vấn.
Tuy như vậy không nhân đạo lắm, nhưng vì thông tin quý giá, hơn nữa không cần nhân đạo với tội phạm giết người.
Giang Chước nhớ tới trước đây khi gặp Niên Tân Vũ, trong mắt cô ta như cháy lên một ngọn lửa của ý chí, liều mạng làm mọi thứ chỉ để cuộc sống bản thân tốt lên. Cũng vì thế nên cô ta mới có thể dựa vào sự giúp đỡ của Giang lão mà rời khỏi ngọn núi nhỏ hẻo lánh kia, nổi bật giữa vô số người, trở thành minh tinh, có được gia tài bạc triệu.
Quả thật cô ta đã rất cố gắng, cũng đã vượt qua rất nhiều người, thế nhưng ngay từ ban đầu đã sai lầm rồi.
Niên Tân Vũ là như thế, Dương Tân Phong cũng vậy, tình cảm của Đan Tĩnh và Miêu Hàn Lượng cũng giống thế —- sống lại không phải là vạn năng, không chắc có thể xoay chuyển mọi thứ. Bởi vì cho dù đã trải qua thì người vẫn vậy.
Giang Chước nghiêm túc suy nghĩ.
Vân Túc Xuyên ngồi trên giường, cầm con thỏ Giang Chước mang về trên tay, đùa nó bằng cách ném lên ném xuống, trên mặt cũng tỏ vẻ đăm chiêu.
Hiệu lực của gậy tiên nữ đã hết, con thỏ đáng thương không thể di chuyển nữa, theo con thỏ bay lên hạ huống, tiếng mắng không ngừng quấy rầy Giang Chước.
“Đm làm gì thế? Mẹ nó đừng ném nữa!”
“Đm bố đây chóng mặt, nếu không thả ra ta đây đ-đá mày đấy!”
“Làm gì thế làm gì thế, chờ đấy, lát nữa ta đây xuống được là cào chết mày!”
“Má nó, có giỏi thì thả ta đây xuống, chúng ta đấu một chọi một!”
”..... “
Giang Chước không thể nhịn được nữa, ngay khi con thỏ chưa kịp chửi khi bị ném lên, nhanh tay vỗ một cái, ấn con thỏ xuống giường.
Con thỏ: “Mịe..... kiếp.....”
Vân Túc Xuyên nâng mắt, Giang Chước tức giận nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn chơi thứ này.”
Vân Túc Xuyên nghe vậy liếc nhìn con thỏ, con thỏ biết hắn hẳn không nghe được lời nó nói nhưng không hiểu sao vẫn hoảng sợ, lập tức im lặng không dám mắng tiếp.
Vân Túc Xuyên cười nói: “Tôi thấy cậu đang suy nghĩ, sợ nói chuyện thì ảnh hưởng đến cậu, dù sao đang rảnh tay nên lấy nó chơi chơi chút. Bộ dạng con thỏ này cũng kì cục phết.”
Con thỏ: ”..... Đm đm đm đm!”
Giang Chước nói: “Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là có hơi cảm thán kết cục của Niên Tân Vũ. Còn có mấy lời nói linh tinh của Đan Tĩnh về anh ta và Miêu Hàn Lượng, sắp khiến tôi ám ảnh đến nơi, vừa rồi ngủ còn mơ thấy anh ta đang than khổ.”
Vân Túc Xuyên sờ cằm: “Đều là anh ta tự làm tự chịu, ai bảo đang yên đang lành tự dưng muốn ở bên một người đàn ông.”
Lời này có hơi bất công, không giống phong cách của Vân Túc Xuyên, Giang Chước không cảm thấy đồng tình, phản bác theo bản năng: “Cái này chẳng liên quan gì đến ở bên người đồng tính hay dị tính. Cùng lắm chỉ có thể nói nhân cách Miêu Hàn Lượng không tốt, trong xã hội hiện này thì đồng tính luyến ái chỉ là một lựa chọn thôi, không có ảnh hưởng gì lớn.”
Cậu nói xong thì thấy Vân Túc Xuyên mỉm cười, không biết hắn cười cái gì: “Cậu có nghe tôi nói không đấy?”
“Có nghe.” Vân Túc Xuyên cười nói: “Tôi chỉ thấy vui vẻ vì đã giải quyết xong vụ án thôi. Được rồi, bệnh cậu còn chưa khỏi, nằm xuống đi.”
Lúc trước khi Giang Chước xác định Dương Tân Phong là người sống lại đã bí mật báo cáo chuyện này cho tổ trưởng tổ chuyên án Tào Văn Khê. Tào Văn Khê rất coi trọng chuyện này, lập tức bí mật thẩm vấn Dương Tân Phong, moi được vài tin tức quan trọng về tương lai từ miệng anh ta, đúng lúc sắp xếp để ngăn chặn.
Đan Tĩnh đã chết, chưa kịp thẩm vấn, đến lượt Niên Tân Vũ cũng phải trải qua việc tương tự.
Tính tình Niên Tân Vũ rất kém, cô ta không ngờ bao nhiêu mưu kế tính toán cuối cùng lại phát hiện mình bị bệnh nan y, mất hết động lực, không chịu phối hợp. Nhưng tổ chuyên án đặc biệt sẽ không nhân nhượng vì cô ta sắp chết, chỉ sau vài tiếng dùng các loại thủ đoạn thẩm vấn, Niên Tân Vũ liền mở miệng, khai ra những chuyện mình biết được do sống lại.
Thật ra đây chỉ là hỏi để không bỏ sót chi tiết nào, mọi người không có nhiều hi vọng vào những câu trả lời của cô ta. Niên Tân Vũ dù sao chỉ là một minh tinh, cho dù có sống lại một đời thì với thân phận đó hẳn không được tiếp xúc với bí mật hay công nghệ tiên tiến nào của tương lai, hỏi mãi thì cũng chỉ lọc ra được hai chuyện có ích.
Thứ nhất là khoảng 7 ngày nữa sẽ có một kẻ cầm dao chạy vào một trường tiểu học gây án, làm 3 giáo viên và học sinh tử vong, 7 người bị thương, tổ chuyên án căn cứ vào thông tin Niên Tân Vũ cung cấp để đưa văn kiện cảnh báo cục công an, hai bên đã cho người mai phục quanh trường tiểu học trước mấy ngày để phòng bị kẻ kia.
Một chuyện khác liên quan đến một chương trình truyền hình.
Chương trình này tên [ Chạy trốn ], tên thế nào nội dung thế đó, chủ đề kinh dị, tổ tiết mục sẽ bố trí các khung cảnh đáng sợ, các ngôi sao khách mời sẽ chơi trò chơi chạy trốn.
Vì ban tổ chức có nhiều vốn, không hề keo kiệt đập tiền vào nên tiết mục được chế tác rất hoàn mĩ, những người được mời cũng là những người đang rất hot, vậy nên rất được hoan nghênh lúc được chiếu lên vào 1 năm trước.
Bình thường trong tình huống này, lựa chọn tốt nhất là rèn sắt khi còn nóng, làm luôn mùa 2, nhưng tổ tiết mục lại chậm chạp không có động tĩnh gì, khiến không ít khán giả than phiền khắp nơi, vô cùng nhớ mong.
Nhưng điều bọn họ không biết là, trừ người thắng cuối cùng của trò chơi, tất cả các ngôi sao tham gia mùa 1 đều tử vong, hơn nữa cách chết y hệt như trong chương trình.
—– đây là một chương trình thực tế bị nguyền rủa!
Khi Giang Chước dưỡng bệnh xong trở lại làm việc thì thấy bản khai báo của Niên Tân Vũ. Trước mắt, đã có một người khách mời của show [ Chạy trốn ] tử vong, hồ sơ về vụ án này cũng đã được điều tra.
Người chết là một ca sĩ kiểu idol, giới tính nữ, tên Từ Tuyền. Trong trò chơi, cô là người đầu tiên bị loại, nguyên nhân là trong lúc chạy trốn đã vô tình đụng phải một bể cá, kích hoạt bẫy.
Mà ngay tháng trước, Từ Tuyền bị phát hiện đã chết khi đi nghỉ phép ở nước ngoài, nguyên nhân là do khi đi đường không cẩn thận mà trượt chân, làm đổ bể cá bên cạnh, bể rơi xuống đất vỡ tan, mảnh thủy tinh cắt qua cổ họng cô. Vì lúc đo nhà không có ai, không kịp cứu nên cuối cùng bỏ mình.
Chuyện này không quá nổi vì sau khi tham gia show truyền hình này, Từ Tuyền làm mếch lòng cán bộ cấp cao nào đó của công ti nên bị tuyết tàng (*), ra nước ngoài giải sầu, do không có công việc nên độ hot của cô không bằng lúc trước.
(*)Tuyết tàng: Thuật ngữ trong showbiz Trung, ý chỉ khi một nghệ sĩ bị công ti chủ quản cố tình không sắp xếp công việc cho.
Cái chết này được xác định là ngoài ý muốn, chi tiết về nó không được đưa tin nên trừ người thân của Từ Tuyền, không nhiều người liên tưởng đến show [ Chạy trốn ]. Đến tận khi Niên Tân Vũ nói ra, Tào Văn Khê mới bảo Chu Hạ lấy hồ sơ và đoạn ghi hình chương trình đối chiếu với nhau, phát hiện đến cả tư thế ngã cũng giống nhau y hệt.
Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao?