Vân Túc Xuyên đến bên cạnh Giang Chước, nói: “Không ngờ còn có thứ như thẻ chạy trốn, đúng là gian lận..... Vừa rồi em cũng thất thủ như vậy sao?”
Giang Chước trả lời: “Vừa rồi cả mặt tường phòng bệnh sụp xuống.”
Vân Túc Xuyên ‘ồ’ một tiếng: “Thật đúng là rầm rộ vô cùng.”
Giang Chước kéo người phụ nữ kia: “Đứng lên, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Cậu vừa kéo, người phụ nữ liền hét lên, hóa ra lúc mặt đất khép lại cô ta đã bị kẹt tóc lại đó, Vân Túc Xuyên nhanh tay lẹ mắt xoẹt một cái, cắt đứt một nửa mái tóc xoăn trên đầu người phụ nữ, Giang Chước lúc này mới thành công kéo cô ta lên. Cậu xụ mặt sờ sau tai cô ta một chút, xác nhận người này không cải trang, nhưng nhìn gần thì gương mặt này cũng không khiến người ta có chút ấn tượng nào, dường như thứ Giang Chước cảm thấy quen thuộc chỉ có cặp chân kia thôi.
Nghe điều này có hơi biến thái, rốt cuộc lúc nào, ở trạng thái gì mà cậu thấy cặp chân kia?
Giang Chước đột nhiên hỏi: “Hình xăm của cô, xăm lên lúc nào?”
Nghe xong câu hỏi của cậu, không chỉ Vân Túc Xuyên nhíu mày, biểu cảm kì quái, ngay cả người phụ nữ cũng không hiểu lắm: “Tôi.... hẳn là lúc học cấp 2.”
Thật ra mắt Vân Túc Xuyên rất thâm độc, người phụ nữ này trang điểm đậm, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, thế nhưng sau một phen đánh nhau, lớp trang điểm đã bị mồ hôi làm trôi đi phần nào, còn nhìn gần như vậy, chắc chắn cô ta không còn là một cô gái trẻ.
Giang Chước đoán chuyện xảy ra trong chương trình này có thể là chuyện đã từng xảy ra, nhưng không thể phán đoán được là năm bao nhiêu, nên cho dù có biết độ tuổi của người phụ nữ thì cũng không có mốc thời gian để tính toán.
Không thể đoán được hồi cô ta học cấp 2 là năm bao nhiêu, Giang Chước lại hỏi: “Sao lại xăm?”
Người phụ nữ lại càng không hiểu sao: “Vì đẹp chứ sao. Lúc đi học tôi vẽ bừa, thấy cũng đẹp nên tìm một hiệu xăm nào đấy xăm vào. Lúc tôi còn trẻ điều này rất thịnh hành.”
Bộ dáng cô ta nói chuyện không giống nói dối, nếu tự cô ta vẽ hình xăm này cũng coi như cho Giang Chước biết không có hình xăm nào khác như vậy, hay nói cách khác cậu không nhận sai người.
Giang Chước: “Tên.”
Người phụ nữ nói mình tên Tằng Vãn, cũng là một cái tên chưa từng nghe qua. Tình trạng trước mắt làm cô ta hiểu được thẻ chạy trốn không còn hiệu lực, chỗ dựa của mình không còn, hơn nữa Vân Túc Xuyên và Giang Chước ra tay rất ác nghiệt, người phụ nữ nhanh chóng thành thật khai, hành vi của cô ta do viện trưởng ra lệnh, cả cái bệnh viện này tồn tại để tiện cho việc dùng người sắp chết làm thí nghiệm.
Vân Túc Xuyên hỏi: “Chờ chút, cô nói dùng người sắp chết làm thí nghiệm, là vì thực nghiệm này rất nguy hiểm, dùng lên người sắp chết thì hơn, hay nó chỉ có thể thực hiện trên cơ thể người sắp chết.”
Tằng Vãn không ngờ hắn ra được câu hỏi theo góc độ sắc bén như vậy, đảo mắt, nói: “Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ là một y tá bình thường, viện trưởng bảo gì tôi làm nấy, cho dù có chuyện gì phía sau thì một nhân vật nhỏ bé như tôi sao biết được.”
Vân Túc Xuyên mỉm cười: “Thật sao?”
“Một y tá bình thường?” Tằng Vãn vừa ngập ngừng, Giang Chước ở bên cạnh đã cười lạnh: “Ống quần y tá cô mặc ngắn một khúc, không hợp với thân người. Hơn nữa chưa kể đến thân thủ linh hoạt, trong túi cô còn đủ thứ đồ kì quái, đúng là vô tội nhỉ.”
Cậu vừa nói vừa kéo túi áo người phụ nữ quăng ra, âm thanh lách tách vang lên, những ống tiêm và thuốc nhỏ trong đó rơi ra.
Tằng Vãn thấy Giang Chước không nói gì, trên mặt đã lộ vẻ hoảng sợ, Giang Chước cầm cổ tay cô ta nhấc lên, gần như đã khiến cô ta nhấc mũi chân khỏi mặt đất: “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô là ai là cái gì, lúc này tốt nhất là ăn ngay nói thật, bằng không nếu cô là người tôi sẽ lấy mạng cô, mà nếu là quỷ thì tôi cũng sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Cậu nói xong đẩy mạnh, thả Tằng Văn ra, cô ta lảo đảo lui vài bước, lưng chạm vào bức từng, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: “Tôi không lừa cậu, thật sự việu trưởng đã ra lệnh cho tôi làm việc này, nghe nói do một phú thương nào đó đầu tư, để nghiên cứu mối liên hệ tinh thần của người sắp chết với thế giới cùng những dao động lạ trong sóng não, khả năng có thể cho linh hồn trở về quá khứ.”
Chuyện này nghe khá giống nguyên lí của sống lại, Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhìn nhau, không hẹn mà cũng nhớ tới Hà Cơ. Nhiệm vụ của ngày cuối cùng là tìm được hung thủ phía sau, Vân Túc Xuyên nói với Tằng Văn: “Viện trưởng của các người ở đâu, đưa chúng tôi đến đó.”
Tằng Văn không dám cãi lời, ủ rũ đi trước dẫn đường. Giang Chước đi sau cô ta, thấy hai chân đang bước đi của Tằng Vãn, cảm giác hoảng hốt khi ở dưới gần giường lại xuất hiện.
Rốt cuộc đã gặp cô ta lúc nào?
Giang Chước suy nghĩ rất nhập tâm, Vân Túc Xuyên đã nhận ra sự bất thường của cậu, gọi một tiếng ‘Tiểu Chước’, Giang Chước quay đầu, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Bóng tối này không phải do cậu mất ý thức mà tất cả ánh sáng xung quanh cậu đều biến mất, cả người bị vây trong một không gian tối tăm và khép kín. Dường như trong giây phút vừa rồi Giang Chước bị dịch chuyển đi nơi khác. Cậu sờ soạng xung quanh, hình như là một ngăn tủ bằng gỗ, cửa tủ không khóa, Giang Chước hơi dùng lực, đẩy ra một khe hở, bên ngoài là ban ngày, một tia sáng chiếu vào cánh tay nho nhỏ ngăn ngắn của cậu.
Giang Chước ngẩn người, sau đó mạnh mẽ cúi đầu, đập vào mắt là cặp chân nhỏ, màu da rất trắng, làn da mềm mại, trên người mặc bộ đồ hình con vịt vàng. Cậu cạn lời nhìn bản thân lúc nhỏ một lát, nhớ rõ ràng lúc nãy bản thân đang ở trong bệnh viện cùng Vân Túc Xuyên, hắn gọi tên cậu, Giang Chước chưa kịp đáp lại. Bây giờ không biết Phiêu Phiêu đi đâu rồi.
“Tiểu Chước, tiểu Chước ơi?”
Lại có âm thanh vang lên, người gọi cậu lúc này là một người phụ nữ, tuy đã lâu không nghe được giọng nói này nhưng Giang Chước vẫn nhận ra, chủ nhân giọng nói này là mẹ kế của cậu, Tống Nhã Huyên.
Cậu không đáp lời, nhanh chóng đóng lại cánh cửa tủ, chỉ bí mật để một cái khe nhìn không quá rõ ràng.
Không biết xung quanh là ảo giác hay cậu thực sự không cẩn thận mà quay về quá khứ, nhưng cho dù trong tình huống nào, Tống Nhã Huyên khi ở một mình tuyệt đối không để tâm gì đến cậu, hiện tại dùng giọng điệu này gọi tên cậu thì khả năng duy nhất là cha cậu sắp về.
Giang Chước nhớ ra, chỗ của cậu hiện tại hẳn là ngăn tủ để TV trong phòng khách, lúc trước ở nhà không ai để ý đến cậu, Giang Chước ở một mình thường cảm thấy sợ hãi, sau lại phát hiện ra chỗ này, tuy bên trong rất tối nhưng lại có cảm giác an toàn.
Cậu trốn ở trong tủ nghe Tống Nhã Huyên gọi một hồi, sau đó than thở gì đó, phòng ngủ ở tầng 1 truyền đến tiếng khóc của Giang Duy, Tống Nhã Huyên lập tức quay đầu đi dỗ con trai cưng của mình. Ngay sau đó, Giang Thần Phi vừa về nhà cùng một người khách.
Tống Nhã Huyên nghe thấy âm thanh liền ra đón, Giang Chước nghe thấy bà ta cười nói: “Hôm nay về sớm nhỉ...... Vị này là?”
Giang Thần Phi nói: “Đây là một đồng nghiệp của anh, em gọi cô ấy là Tằng nữ sĩ là được.”
Giọng nói này truyền vào tai, trước khi tư duy kịp phản ứng, trái tim đã tự có ý thức riêng, sinh ra cảm giác vừa đè nén vừa chua chát. Người xưa nói ‘mười năm sinh tử mịt mù’, thế nhưng lần cuối cậu nói chuyện với cha mình đã là chuyện từ hơn 20 năm trước.
Chữ ‘ba’ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, từ khi Giang Thần Phi qua đời, Giang Chước nghe qua rất nhiều người lấy vị trí trên cao của người ngoài phê phán quyết định sai lầm và chuyện lâm trận bỏ chạy của ông. Thế nhưng trong cảm nhận của Giang Chước, Giang Thần Phi chỉ là một người cha.
Cậu vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp khi được ôm vào lòng, khi Giang Thần Phi bế Giang Chước thường thích nâng cậu lên cao, tay của ông rất vững vàng, cậu có thể yên tâm mà tựa vào đó.
Chuyện cũ vẫn tồn tại trong trí nhớ, lúc này lần nữa trào dâng. Giang Chước nhịn không được mà nhìn ra ngoài qua khe hở cửa tủ, ở góc độ của cậu chỉ có thể thấy tua rua ở mép dưới sofa hoa văn hơi rung lên. Ngay sau đó, Giang Chước lại nghe cha mình giới thiệu với ‘Tằng nữ sĩ’ kia: “Đây là vợ tôi, Tống Nhã Huyên.”
Hai người phụ nữ khách sáo chào nhau, giọng nói của Tằng Vãn chính là giọng của người phụ nữ ở bệnh viện, chỉ là nghe qua thì trẻ hơn một chút.
Nếu lúc trước là suy đoán, thì lúc này, Tằng Vãn, người thực sự tồn tại trong hiện thực đầu tiên xuất hiện, Giang Chước càng thêm chắc chắn chuyện trong bệnh viện thật sự từng xảy ra, nhưng theo số tuổi của Tằng Vãn, chuyện ở bệnh viện hẳn xảy ra 10 năm trước thời điểm hiện thực.
Giang Chước không biết cha mẹ mình ở cạnh nhau ra sao, nhưng cách nói chuyện và tương tác của Giang Thần Phi và Tống Nhã Huyên cũng không có chút cảm giác thân mật nào, rất có cảm giác ‘tương kính như băng’, nhất là Giang Thần Phi.
Thực ra trong chuyện này cũng có ẩn tình. Năm đó trước khi Giang Thần Phi kết hôn với Tống Nhã Huyên đã nói trong vòng 5 năm không cần có con, chờ Giang Chước lớn lên chút rồi nói sau. Lúc đó chính Tống Nhã Huyên đã đề xuất điều này, cuối cùng Giang Thần Phi mới quyết định kết hôn với bà ta. Thế nhưng vừa kết hôn không lâu, bà ta liền mang thai.
Tống Nhã Huyên cho rằng dù sao đã kết hôn rồi, con cũng đã có, đây là chuyện đại hỉ, cho dù Giang Thần Phi không vui trong nhất thời thì chắc cũng chỉ mấy ngày là cùng. Bà ta không ngờ chồng mình bên ngoài ôn hòa nhưng thực chất cũng là một người ngang tàng, trong mắt không chứa được hạt cát(*), từ đó về sau, mắt thường cũng thấy được thái độ của ông với Tống Nhã Huyên không thân thiết, thậm chí còn có thể lén kiểm tra xem trên người Giang Chước có vết thương hay không, khi không thấy gì mới thôi.
(*) Trong mắt không chứa được hạt cát: ý chỉ những người cầu toàn, có thái độ rõ ràng với mọi thứ, không dung thứ hay thỏa hiệp với bất cứ thứ gì sai lệch khỏi nguyên tắc.
Nhưng có lẽ ông không nghĩ đến, trên thế giới có một cách ngược đãi khác, đó là không nói chuyện với đứa trẻ, không cho nó thấy ánh sáng mặt trời, nuôi nó thành một đứa ngốc.
Tính tình ông hiền hậu, xuất thân phú quý, từ nhỏ cũng nhận được sự giáo dục cực kì chính thống, chỉ âm mưu quỷ kế giở trò xấu xa là không học. Ở người thường, đây là ưu điểm, nhưng với Giang Thần Phi, có thể đây cũng là một trong số những nguyên nhân dẫn đến kết cục cuối cùng của ông.
Hình như Giang Thần Phi chơi với Giang Duy một chút, lại hỏi: “Tiểu Chước đâu?”
Tống Nhã Huyên cười như không có chuyện gì xảy ra: “Đang ngủ ở tầng 2. Thằng bé ngủ không sâu, mãi mới dỗ được cho ngủ, em không dám đi vào đánh thức nó.”
Giang Thần Phi nói: “Em vất vả rồi, vậy để thằng bé ngủ thêm một chút, lát nữa tỉnh anh chơi với con sau.”
Vì còn có khách, hai vợ chồng cũng không nhiều lời, Tống Nhã Huyên thả Giang Duy vào nôi, rót trà cho Tằng Vãn.
Giang Chước cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, cậu nhanh chóng nhìn chằm chằm khe hở nhỏ, tựa như mong rằng có thể chạm được vào điều gì ở nơi đó. Nhưng vị trí lúc này của cậu rất thấp, khi hai người lớn đến gần, đập vào tầm mắt là đôi chân đi giày cao gót màu ngọc trai, trên mắt cá chân có hình xăm.
Tằng Vãn đi qua chiếc tủ Giang Chước trốn, ngồi ở sofa, cười nói với Giang Thần Phi: “Trưởng khoa Giang, ngài chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này khá ổn rồi phải không? Tôi nghe nói lần này cử đi tổng cộng 160 người, quả thực là quy mô chưa từng có.”
Ngay lập tức, lòng Giang Chước lạnh đi.
Cậu nghĩ thế nào cũng không ngờ, hóa ra mình gặp Tằng Vãn lúc này. Giang Thần Phi một hơi mang theo 160 người đi làm nhiệm vụ, chuyện này chỉ xuất hiện đúng một lần, chính là nhiệm vụ cuối cùng trong đời ông.
Năm đó Giang Chước 3 tuổi, thật sự là quá nhỏ, tuy cậu trốn ở chỗ này nghe được giọng cha mình nói chuyện cùng Tằng Vãn, thế nhưng không hiểu và cũng không có ấn tượng gì, thứ cậu có thể nhớ kĩ chỉ có cặp chân kia.
Tống Nhã Huyên mang trà lên xong liền đóng cửa vào phòng ngủ, ở mặt này bà ta rất biết điều, dù sao chỉ cần không liên quan đến tài sản, chuyện của chồng mình bà ta không hiểu, cũng không để tâm.
Giang Thần Phi uống ngụm trà rồi nói: “Nhiệm vụ quan trọng nên áp lực cũng rất lớn. Nhất là trong tình huống căn nguyên của virut còn chưa biết, lần này rất nguy hiểm, nhiều người như vậy đều gửi tính mạng mình cho tôi, tôi không thể làm phụ lòng bọn họ.”
Tằng Vãn nói: “Trưởng khoa Giang cứ yên tâm, tôi đã điều tra hết tư liệu về huyện Uyên rồi, đều ở đây. Theo địa hình trên bản đồ này để định vị điểm cứu viện, lại làm tốt biện pháp phòng hộ, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Giang Chước chỉ biết Giang Thần Phi nhận được một nhiệm vụ cứu viện, còn về nội dung cụ thể, dù Giang lão cũng không biết rõ, cậu đương nhiên càng không biết. Hiện tại nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Giang Chước mới biết, hóa ra có một nhóm du khách đi nhầm vào một ngọn núi lớn huyện Uyên của thành phố Lâm. Vốn vấn đề thông thường như vậy không cần phiền đến tổ chuyên án, thế nhưng chuyện li kì chính là, nhóm du khách lạc đường ban đầu còn gọi điện cho bạn bè người thân bên ngoài, miêu tả quang cảnh xung quanh, đến 13 giờ chưa, thiết bị liên lạc của mọi người đồng thời mất liên lạc.
Cảnh sát địa phương mang theo chó cảnh sát tìm theo đường bọn họ miêu tả, ở một con đèo phát hiện vết bánh xe vốn rất rõ ràng đều biến mất, đất xung quanh nhiều bùn lầy nhưng lại không có dấu vết nào do du khách để lại, thật sự giống như hai chiếc xe buýt chở mấy chục người mọc cánh bay đi.
Nhóm cảnh sát đi tìm vừa chụp ảnh lại hiện trường vừa tiếp tục tìm kiếm, không ngờ lại xảy ra chuyện khiến người ta kinh ngạc —- bọn họ cũng bốc hơi luôn, cả người lẫn chó.
Tin này được phong tỏa kịp thời, đồng thời cũng khiến cấp trên rất coi trọng, vậy nên Giang Thần Phi mới bị giao cho trọng trách này.
Tằng Vãn sửa sang lại một chút tư liệu hữu dụng đưa ông, hai người trò chuyện một lúc, Giang Thần Phi tiễn Tằng Vãn về, Giang Chước ra khỏi ngăn tủ, vừa lúc gặp Tống Nhã Huyên thừa dịp này ra tìm cậu. Tống Nhã Huyên sợ Giang Thần Phi nhìn ra gì đó, thấy Giang Chước mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay muốn bế cậu lên.
Giang Chước vô cùng kháng cự, muốn đẩy Tống Nhã Huyên ra, cậu lại phát hiện tuy ý thức mình ở đây nhưng không thể nào khống chế được thân thể, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó tùy ý Tống Nhã Huyên ra tay.
Giang Thần Phi trở về thấy Giang Chước cũng thật vui, bế cậu ngồi lên đùi, chơi với con trai một hồi.
Tuy từ đầu đến cuối Giang Chước không nói gì nhưng Giang Thần Phi vẫn nói chút chuyện thú vị của mình kể cho cậu, lại nói cho Tống Nhã Huyên hôm sau ông sẽ đi công tác.
Vào ban đêm, Giang Thần Phi ngủ cùng Giang Chước, trên thực tế từ khi Giang Duy sinh ra, ông đã không ngủ chung phòng với Tống Nhã Huyên.
Hôm sau trước khi ra ngoài, Giang Thần Phi ôm con trai lớn ngắm phong cảnh bên ngoài, hứa sẽ mua một chú cún nhỏ cho cậu rồi mới chuẩn bị rời đi.
Cảm giác hiện tại giống như nằm mơ, tất cả đều có vẻ mờ mờ ảo ảo, nhưng cảm giác mờ ảo lại khiến người ta không phân biệt được chuyện là thật hay giả, trong lòng Giang Chước muốn ngăn ông lại, không biết ra sao, tay cậu nhanh chóng bám lấy đầu vai bộ đồng phục của Giang Thần Phi, thật sự hô lên: “Ba.”
Giang Thần Phi vốn đang bế Giang Chước, cúi người chuẩn bị thả cậu xuống, thế nhưng tiếng gọi này vừa vang lên, động tác của ông lập tức dừng lại, vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ nhìn cậu con trai trước đây chưa từng gọi mình.
“Ba.” Mũi Giang Chước cay cay, hốc mắt nóng lên, lúc này trong thân thể đứa bé 3 tuổi, giọng nói của cậu có vẻ non nớt, tựa như đang làm nũng: “Ba đừng đi..... “
Giang Thần Phi ngẩn người, lập tức cao giọng cười ha hả. Ông ôm thắt lưng Giang Chước, nâng Giang Chước lên không trung hai cái mới buông ra: “Ngoan quá! Con trai không muốn xa ba sao? Ba rất nhanh sẽ về, sau đó đưa con qua nhà ông nội chơi nhé!”
Giang Chước không ngăn Giang Thần Phi, trơ mắt nhìn ông buông mình ra, chỉnh vành mũ, nhanh chóng rời đi.
Cậu không biết lấy đâu ra sức lực, dường như từ lúc hô được tiếng ‘ba’ kia, cả người cậu không còn bị thân thể trẻ con này hạn chế, có được ý thức của bản thân mình.
Cậu chạy ra khỏi tòa nhà, đến sân trước, chạy ra đường cái, Giang Thần Phi cũng không quay đầu lại, bóng hình càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ.