Giang Chước nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt Vân Túc Xuyên, trong nháy mắt cậu cảm thấy người kia điên rồi. Lượng thông tin quá lớn va chạm lung tung trong đầu, Giang Chước chỉ có thể nói một chữ ‘Cậu” rồi lại không biết nói thêm gì.
Vân Túc Xuyên trầm giọng nói: “Chính là như vậy, em đừng nghi ngờ. Đời này trong lòng tôi không thể có thêm một ai nữa, em có mệnh hệ gì tôi sống không nổi, nên tôi hi sinh vì em cũng vì chính mình thôi.”
Hắn nắm lấy bàn tay đang túm cổ áo mình của Giang Chước một chút rồi lại thả xuống.
“Nhưng em không như vậy, trong lòng em tôi không có sức nặng đến thế, ít nhất tôi không phải mọi thứ của em..... Đừng làm chuyện dại dột, sự an toàn của em quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Nếu không dù em có cứu tôi tôi cũng không chịu nổi, em đừng ép tôi. Hiểu chưa?”
Cuối cùng cũng nói ra.
Vừa rồi lúc bóp nát viên đá Bất Trú cảm xúc của Vân Túc Xuyên cũng không mãnh liệt như vậy, giờ phút này chỉ ba chữ ngắn ngủi ‘tôi thích em’ lại như mang theo cảm giác vừa đau khổ vừa vui sướng. Đã bao lần muốn nói lại thôi, cẩn thận cất giấu tâm tư thật sự, sợ cậu biết mà lại muốn cậu biết. Cuối cùng chỉ có thể biến thành những trò đùa tưởng như gió thoảng mây bay, hết lần này đến lần khác giả vờ tỏ tình như lời đùa giỡn.
Hiện tại Giang Chước nghĩ thế nào? Chán ghét hay tức giận, hay bản thân có thể giữ lại một chút chờ mong.....
Rèn cửa dày che cả khung cửa sổ, trong phòng ánh sáng rất mỏng manh, ánh vàng rực rỡ của trời chiều bị chặn lại, gian nan phủ lên bóng dáng hai người. Giang Chước nửa quỳ đối diện với Vân Túc Xuyên đang nằm trên sàn nhà, do ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm nhưng đôi mắt vẫn hắc bạch phân minh như trước.
Bọn họ đối diện nhau, xung quanh yên lặng như tờ, tựa như có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập cùng sự trào lên của máu.
Một lát sau, Giang Chước nghe thấy giọng nói của chính mình: “Từ bao giờ?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Rất sớm, tôi cũng không rõ, dù sao đã thích từ hồi trung học.”
Đến tận bây giờ Giang Chước chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ cảm thấy thật hoang đường: “Cậu, sao cậu lại.... “
Cậu thì thào: “Lại có thể như thế?”
Với Giang Chước, Vân Túc Xuyên là người thân cận nhất, cùng cậu lớn lên, cũng là người sẽ tiếp tục làm bạn trên cả quãng đời còn lại. Nhưng khi Vân Túc Xuyên nói ra lời kia, có gì đó giữa 2 người đột nhiên thay đổi, không thể quay lại nữa.
Vân Túc Xuyên cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Giang Chước thế nào, hắn im lặng một lúc, nhìn trời chiều xuyên qua rèm cửa tạo thành những vệt nắng lốm đốm trên mặt đất, gần như đang tự lẩm bẩm với bản thân: “Tôi nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau cũng vào hoàng hôn như vậy, em ngồi xếp gỗ trên sàn nhà cạnh cửa sổ, ba tôi đẩy tôi qua để tôi chơi cùng em, nói chuyện với em. Bọn họ đều cảm thấy tôi đang giúp đỡ em, thật ra không phải, là tôi mỗi ngày đều ngóng trông muốn ở cùng em, từ nhỏ tôi đã thích em, thích chơi với em rồi.”
Giang Chước im lặng không nói gì, Vân Túc Xuyên chậm rãi nói: “Sau khi trưởng thành cũng vậy, em là người anh em sinh tử tương giao với tôi, trong lòng tôi, không thứ gì quan trọng hơn em. Nhưng không biết từ lúc nào, thứ tôi muốn càng ngày càng nhiều. Tôi muốn sống cùng em dưới một mái nhà, muốn mỗi sáng mở mắt có thể thấy em, muốn mỗi tối về nhà có thể dùng bữa cùng em, tôi thích nói chuyện với em, thích nhìn em cười, sẽ có.... ham muốn, tôi không muốn lúc nào đó giữa chúng ta sẽ xuất hiện một người thân thiết với em hơn tôi..... “
Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước, trịnh trọng: “Em hỏi tôi sao lại như vậy, tôi cũng không biết, nhưng tôi chỉ là thích em thôi.”
Trong ánh sáng mờ mờ, trong mắt hắn dường như có ngọn lửa đang cháy rực.
“Tôi.... ” Giang Chước yên lặng thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọn gàng dứt khoát: “Không thể đồng ý được.”
Cậu nói: “Cậu hết hi vọng đi.”
Vân Túc Xuyên nở nụ cười khổ tự giễu, nhiều năm muốn mà không được đều dừng ở đây, nghe được câu trả lời của Giang Chước nhưng trong lòng hắn lại không đau khổ mất mác đến thế.
Dù sao đây là tính cách của Giang Chước. Hiện tại cậu đương nhiên không thể có tình cảm giống hắn, cũng không thể để lại chút mập mờ nào. Vậy nên Vân Túc Xuyên cũng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Cậu bảo tôi hết hi vọng thì không thể, chuyện này không ai khống chế được.”
Hắn vừa nói vừa chạm lên đám bột đá màu lam lạnh băng trên mặt đất, một lớp sương đỏ bốc lên, ngưng tụ thành giọt.
Trong lòng Giang Chước toàn là mờ mịt, kinh ngạc nhìn cảnh này, Vân Túc Xuyên cầm lấy tay cậu, cậu giật giật tay theo bản năng rồi dừng lại, đầu ngón tay của Vân Túc Xuyên lướt qua lòng bàn tay cậu, những giọt máu được truyền vào viên đá trở về.
Làm xong, hắn nắn năm ngón tay Giang Chước, nhẹ nhàng nắm lại, rủ mắt cười cười: “Của cậu, giữ cho kĩ, đừng tùy tiện cho người khác. Tôi.... tiếc dùng.”
Ánh mắt Vân Túc Xuyên có chút mất mác phiền muộn nhưng nhìn qua trong đôi mắt vẫn mang theo nét dịu dàng đưa tình, Giang Chước hít một hơi, không dám nhìn hắn: “Cậu đừng nói nữa, để tôi bình tĩnh một chút.”
Lúc này cậu quả thực vô cùng hốt hoảng, nhu cầu cấp bách là cần chấn áp lại những cảm xúc rối loạn trong lòng, nói xong như mộng du mà đứng lên lên, mở cửa định ra ngoài.
Hai người vốn ở chung một phòng, Vân Túc Xuyên đứng dậy giữ lấy hắn: “Em muốn đi đâu để bình tĩnh?”
Giang Chước còn chưa nghĩ đến đâu, dừng một chút, Vân Túc Xuyên xoay người nâng cái ghế bị đổ xuống đất lên, nói: “Để tôi đi. Em đợi ở đây, tôi thuê một căn phòng ở ngoài, đêm nay không trở lại, em ngủ ngon đi.”
Hắn sợ Giang Chước từ chối, nói xong đẩy cửa đi luôn, còn đi rất dứt khoát.
Đến khi đi khỏi đó một đoạn dài, Vân Túc Xuyên dừng bước, hắn tựa lên tường, chậm rãi thở ra một hơi đầy buồn phiền, trong lòng bàn tay sau lưng đầy mồ hôi.
Ngay lúc vừa rồi, có một khắc hắn thực sự nghĩ bản thân cứ phát điên một lần, mặc kệ Giang Chước có đồng ý hay không mà chiếm hữu cậu, giữ cậu bên người, vĩnh viến không rời xa, dừng cách thô bạo nhất để hoàn thành ý nguyện của bản thân.
Nhưng bản thân Vân Túc Xuyên cũng biết, mình sẽ không bao giờ làm như vậy.
Giống như khi hắn nói với Giang Chước, hắn vẫn nhớ rõ lúc hai người mới gặp nhau. Cậu bé nho nhỏ cô đơn kia ngồi một mình ở trước cửa sổ sát đất, im lặng xếp gỗ, sau lưng cậu là ánh chiều tà lung lay. Vân Túc Xuyên lúc đó 4 tuổi bước lên, muốn đùa cậu để cậu vui. Sau 20 năm, hắn vẫn hi vọng Giang Chước có thể vui vẻ, hắn vĩnh viễn không tổn thương cậu.
Vân Túc Xuyên đứng tại chỗ hút một điều thuốc, tùy tiện lấy cớ nói một tiếng với đạo diễn Lương rồi tìm một khách sạn cách đó không xa ở tạm.
Giang Chước đứng ở cửa sổ hồi lâu, nhìn theo Vân Túc Xuyên ra ngoài, thấy trạng thái của hắn tàm tạm mới lại kéo rèm lên. Cậu đi loanh quanh phòng vài vòng sau đó nhào lên giường, vùi mặt vào chăn, buồn phiền muốn chết.
Cậu tự dưng thấy phận uất trong lòng, cũng không biết là giận Vân Túc Xuyên giấu giếm nhiều năm như vậy hay giận bản thân quá mức chậm chạp, không thể đáp lại đối phương. Nếu hôm nay người nói ra lời này là một người khác, đến nhìn người đó thêm một cái Giang Chước cũng không muốn, còn có thể nhanh chóng gọn ghẽ mà cắt đứt quan hệ về sau, nhưng Vân Túc Xuyên với cậu, nói chung không giống thế.
Giang Chước cáu kỉnh đập gối đầu bên cạnh vài cái.
Gối nói: “Ôi chao, tức giận à?”
Tay Giang Chước hơi dừng lại, chiếc gỗi hữu nghị nói: “Tức giận thì cứ đánh vài cái cũng được, dù sao tui không sợ đâu, bị đánh cũng không xấu đi. Làm người hay làm gối thì bản thân vui vẻ là quan trọng nhất.”
Giường của Vân Túc Xuyên ở bên cạnh nói: “Mi tự lải nhải gì đó, con người có nghe thấy mi nói chuyện đâu, không có miệng mà nói lắm vậy.”
Gối của Giang Chước nói: “Làm giường cũng cần vui vẻ, tui nể tình chủ nhân cậu bỏ đi nên cậu không vui nên không so đo với cậu.”
“Ui giường ơi.” Tấm rèm cũng không nhịn được mà gia nhập cuộc hội thoại: “Đến phân tích xem, sao chủ nhân của cậu phải rời đi, ảnh thất tình đúng không?”
Giường của Vân Túc Xuyên nói: “Chắc thế. Người ta nói không thích hắn bảo hắn mất hi vọng đi không gọi là thất tình thì gọi là gì? Ây da, như thế thì lo lắng quá, anh ta sẽ không đi nhảy lầu chứ?”
“Yên tâm. Vừa nãy tui có thấy anh ta qua cửa sổ, tự dùng chân xuống dưới lầu.” Tấm rèm nói: “Tui chỉ thấy hơi lạ, sao chủ nhân của cậu thất tình mà người từ chối phải tức giận đi đập gối. Chút xíu lạnh lùng vô tình của sát thủ tình yêu đều không có. Lúc này, lẽ ra nên tựa vào cửa sổ uống một ngụm Vodka, sau đó cảm thán một câu tình yêu là thứ bỏ đi chứ nhỉ?”
Giang Chước: ”..... “
Mẹ, cậu vốn muốn yên lặng một chút, ai ngờ Vân Túc Xuyên đi rồi lại nhảy ra một đám nói nhiều như vậy, còn phiền hơn lúc nãy nữa. Đạp gối đầu thì có gì đáng bàn luận? Cậu không đập, không đập nữa được chưa?!
Sự thật chứng minh cậu không đập gối nữa thì nhóm đồ vật đã vô cùng hứng thú với chủ đề tình yêu này, mỗi thứ góp một câu không dứt miệng.
Gối của Giang Chước dè dặt suy đoán: “Hay hối hận rồi? Người ta tỏ tình mà từ chối thì có khi về sau người ta không đối xử tốt với mình nữa đâu.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Tấm rèn cùng chiếc giường đang suy xét câu hỏi của gối đầu, bỗng nhiên một giọng nói ồm ồm chưa nghe thấy bao giờ vang lên.
“Vân Túc Xuyên không phải loại người như vậy.”
Nhóm đồ vật thành tinh trong phòng đều bị người bạn nhỏ đột nhiên gia nhập cuộc trò chuyện này dọa sợ, giường của Vân Túc Xuyên phô trương hô lớn: “Ai! Là ai đang nói chuyện!”
“Đừng hét, lớn tiếng vậy làm gì, tui ở ngay trên người cậu nè.” Giọng nói kia buồn bực nói: “Không phải người ngoài, tui là điện thoại của Vân Túc Xuyên.”
Đến cả Giang Chước cũng nhịn không được mà liếc qua bên kia, phát hiện Vân Túc Xuyên thật sự quên điện thoại trong phòng, lúc này nó ở trên giường, bị chăn đè lên.
Tấm rèm tò mò hỏi: “Anh bạn à, có phải cậu biết rất nhiều bí mật không?”
Chiếc gối hô lên: “Nói đi nói đi!!”
Điện thoại của Vân Túc Xuyên bi thương thở dài: “Một đám lớn ngần này tuổi mà còn FA như mấy cậu biết nhiều vậy có ích lợi gì đâu?”
Tấm rèm nói: “Tui không FA nha, từ khi sinh ra tui đã có đôi rùi. Đáng tiếc có duyên mà chưa có nợ, người yêu tui còn chưa thành tinh, thật chán.”
Nó run rẩy thân thể, đối lập với tấm rèm yên lặng trầm tĩnh ở bên cạnh: “Nói một chút thôi, chút xíu thôi mà.”
Giang Chước nằm trên giường không nhúc nhích, gối đầu lẳng lặng nằm ở tay cậu, không biết vì sao trước khi điện thoại mở miệng cậu lại thấy hơi hồi hộp.
Điện thoại không nói chuyện gì khiến người ta quá mức chấn động, chỉ nói cuộc sống của Vân Túc Xuyên trong 2 năm dùng nó. Mỗi tin nhắn Giang Chước gửi Vân Túc Xuyên đều lưu lại, có khi chỉ là một chữ ‘ừ’; điện thoại Vân Túc Xuyên toàn là ảnh chụp Giang Chước, buổi tối không ngủ được hắn sẽ lấy ra xem; những băn khoăn mà Vân Túc Xuyên không dám nói ra; sau mỗi câu bông đùa của hắn đều là thật lòng thật dạ.....
Đến khi nói xong hết những chuyện vụn vặt ấy, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối hẳn, Giang Chước không hiểu trong lòng mình đang có mùi vị gì, trong phòng lại vang lên nhiều tiếng khóc.
“Hu hu hu.... hu hu hu.... “
Đó là tấm rèm, giường, gối đầu, ghế dựa, còn cả vòi hoa sen trong nhà tắm.....
Giang Chước: ”..... ” Tâm tình rẫu rĩ bị mấy tiếng khóc này xóa sạch.
Phiền!
Cậu muốn bảo chúng đừng nói nữa, nhưng lại thấy nếu để chúng biết mình nghe hết được cuộc trò chuyện vừa rồi thì lại hơi xấu hổ, cuối cùng nhịn không mở miệng.
Đúng lúc này điện thoại rung lên một chút, Giang Chước liền cầm lên xem. Đồ vật xung quanh hóng đủ chuyện, lại nghe thấy điện thoại rung nên dần dần không nói gì nữa.
Điện thoại hiện lên vài tin nhắn, là đồng nghiệp ở tổ chuyên án hỏi thăm chuyện tình vụ án cùng thông báo từ APP.
Giang Chước trả lời tin nhắn, lại mở APP ra xem, thấy hệ thống gửi đến đề nghị mở rộng phạm vi nghiệp vụ, hỏi cậu có muốn mở live stream yêu đương không, phía sau còn có giới thiệu. Ý chung là vì độ chú ý đến CP trong phòng live stream của chủ kênh đã đạt đến trình độ khá cao, chủ kênh có thể chọn mở live stream song song hai chủ đề, cho khán giả xem quá trình tình cảm phát triển, tranh thủ kiến càng nhiều phần thưởng cùng độ hot.
Ví dụ như cảnh Vân Túc Xuyên tỏ tình với Giang Chước cùng quá trình hai người giằng co đều thuộc phạm trù riêng tư, không truyền đến cho khán giả. Nhưng nếu Giang Chước trao quyền, những phần này cũng sẽ được chiếu lên.
Đùa chắc, Giang Chước không do dư ấn nút từ chối.
Vừa từ chối, dịch vụ chăm sóc khách hàng lại nhắn tin hỏi cậu:
[ Thật sự không suy xét chút sao? Live stream yêu đương rất hot đó, hơn nữa với cậu mà nói cũng rất tiện lợi. Hiện tại thể loại live stream của cậu tập trung vào nội dung, nếu chuyển qua live stream yêu đương sẽ tập trung qua mảng tình cảm. Thể loại này tuy có yêu cầu cao về mặt ngoại hình nhưng ít nguy hiểm, khán giả chỉ xem chủ kênh nói chuyện và yêu đương, hoặc tưởng tượng một chút cảm giác yêu đương cùng chủ kênh, rất có lợi đó. ]
Giang Chước hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi không yêu đương.”
[ Hiện nay thì thể loại này mới được hoan nghênh. ] Dịch vụ chăm sóc khách hàng rất thạo nghiệp vụ: [ Khán giả có thể xem quá trình cậu được theo đuổi. Vẻ ngoài cậu tốt như vậy hẳn sẽ có nhiều người theo đuổi nhỉ? Đến lúc đó tỏ ra hấp dẫn một chút, làm bọn họ đánh nhau, tranh đấu gay gắt, ghen tuông lẫn nhau, tựa như thời kì Chiến quốc có thất hùng ngũ bá, thời kì Tam quốc có xưng hùng tranh bá..... ]
Giang Chước: ”.....”
Cậu ngắt lời đối phương: “Anh có được chia hoa hồng không?”
[ Tôi muốn xem. ] Câu trả lời của bên kia rất thẳng thắn.
Giang Chước tức giận nói: “Đi xem tiểu kiều thê chạy lạc của anh đi.”
Cậu nói xong liền thoát, nhìn màn hình điện thoại đã tắt lại đột nhiên nhớ ra một chuyện —- vẻ ngoài Thẩm Tử Sâm đẹp.
Tuy dưới ánh mắt của một thẳng nam như Giang Chước, ngoại hình không phải một điều đáng chú ý, nhưng nếu xem xét kĩ, Thẩm Tử Sâm là một idol có nhiều fan nữ, diện mạo cũng khá gây chú ý. Cho nên nếu Thẩm Tử Sâm live stream hẳn sẽ thuộc thể loại tập trung vào tình cảm kia, điểm chính là mặt đẹp, bình thường chỉ cần thực hiện mấy nhiệm vụ nhỏ không ảnh hưởng gì là có thể khiến người xem vui tai vui mắt.
Như vậy để tương ứng, điểm thưởng của cậu ta liệu có liên quan đến vẻ ngoài không?
Giang Chước trùng hợp nghĩ đến điểm này, mà suy đoán của cậu không sai, lúc này Thẩm Tử Sâm đang ở trong phòng vào APP kiểm tra, mà phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta là điểm nhan sắc. Từ mỡ thừa, lão hóa đến sẹo và mụn, không có thứ mĩ phẩm nào hữu hiệu hơn điểm nhan sắc, chỉ cần thêm điểm là có thể suy trì nhan sắc ở trạng thái tốt nhất.
Trên thực tế, vóc người, làn da cùng vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật rất nhiều của Thẩm Tử Sâm luôn là chủ đề khiến fan hâm mộ say sưa bàn luận.
Nhưng điều làm Thẩm Tử Sâm căng thẳng chính là việc không hoàn thành nhiệm vụ live stream khiến cậu ta có một đoạn thời gian không tăng thêm điểm nhan sắc. Mà những thứ cậu ta có như mặt nạ đắp mặt hay tinh dầu đều đang không ngừng tiêu hao, cảm giác miệng ăn núi lở(*) này thật sự làm người ta thấp thỏm.
(*) Miệng ăn núi lở: nguyên gốc là ‘Tọa cật sơn không’ 坐吃山空, nghĩa là khi ngồi không, không làm gì thì cho dù có cả tòa núi để ăn thì cũng hết.
Mở phần bình luận đã đóng, trên đó không chỉ có những bình luận khen Thẩm Tử Sâm mặt đẹp đáng yêu mà còn xuất hiện mấy cái vô cùng gai mắt:
[ Hình như Giang Chước cũng là một chủ kênh rất hot nhỉ? Tôi nhớ hồi trước có nghe bạn nhắc đến anh ta mà chưa có dịp qua bên đó xem. ]
[ Khó lắm mới thấy 2 chủ kênh đang nổi trong cùng một khung hình, phải nhanh chóng chụp màn hình mới được. ]
[ Đúng! Anh ấy còn từng lên bảng Nhan sắc tuyệt trần đó! Nhất định phải đi, live stream của ảnh siêu đẹp. ]
[ Thể loại gì thế? ]
[ Hình như là vụ án thần quái linh dị, lúc trước tui không xem thể loại này đâu nhưng mặt người ta đẹp quá. ]
[ Ha ha ha phòng live stream này toàn là mấy đứa mê nhan sắc. ]
[ Tuy nói điểm chính live stream của Giang Chước không phải mặt, nhưng tui mê lắm. ]
Thẩm Tử Sâm cũng là lần đầu gặp chuyện live stream trùng nhau, nhưng trước đó cậu ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người thua kém, bỏ qua vấn đề tự tin, mệnh cách của cậu ta chính là khắc tinh của Giang Chước.
Chính cậu ta cũng không ngờ có ngày mình không khống chế được tình hình, bản thân chịu đựng sự khó chịu để live stream mà giới thiệu khán giả đến phòng live stream của đối thủ.
Thẩm Tử Sâm như thể nhìn thấy từng đám từng đám điểm nhan sắc đang bỏ mình mà đi, nghĩ đến gương mặt không biết có phải cũng do buff điểm nhan sắc nên mới hoàn mĩ như vậy của Giang Chước, Thẩm Tử Sâm cảm thấy tim mình đang nhỏ máu. Cậu ta phẫn nộ viết ở khu bình luận: “Mong đừng nhắc đến chủ kênh khác trong phòng live stream của tôi, tôn trọng lẫn nhau, xin cảm ơn!!!”
Sau khi đăng bình luận, cậu ta lười xem thêm, tùy ý ném điện thoại qua một bên, quyết định không thể để mọi chuyện như thế được.
Nội dung chủ đạo live stream của cậu ta là ‘Dùng nhan sắc tuyệt trần trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc đời’, không cần trả giá gì hết, chỉ cần đẹp là có thể dễ dàng khiến một người không đề phòng cậu ta rồi cướp lấy vận khí tốt của người đó, mà những người bị cậu ta cướp đi số mệnh có khi còn vui mừng hoan hỉ mà chết mê chết mệt cậu ta.
APP live stream đa thế giới nói thẳng ra chỉ là một nền tảng mà thôi, tuy loại chủ kênh như Thẩm Tử Sâm khiến một bộ phận khán giả bất mãn và tranh cãi nhưng không có quy định pháp luật cụ thể nào quy định chuyện này là sai lầm nên họ chỉ có thể phê bình về mặt đạo đức, không cách nào báo cáo bắt APP dừng live stream của cậu ta.
Những tranh luận này ngược lại còn làm độ hot của Thẩm Tử Sâm tăng nhanh hơn, có một số người hướng đến gương mặt đẹp của cậu ta, một số người khác thì có thể đạt được sự sảng khoái sau một ngày dài làm việc căng thẳng bằng cách xem một người không cần gì cả mà có thể trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc đời.
Thế nhưng Giang Chước xuất hiện. Ngoại hình cậu đẹp hơn Thẩm Tử Sâm, Thẩm Tử Sâm còn nhiều lần vấp phải trắc trở khi đối mặt với cậu, có thể nói hai điều khán giả thích đều không còn, sao cậu ta có thể không nóng nảy?
Sự thật tàn khốc này làm Thẩm Tử Sâm đi tới quyết định thay đổi chiến lược.
Nếu không thể trở thành bạn bè với Giang Chước trong thời gian ngắn, cậu ta chỉ có thể mạnh tay chèn ép khí thế của cậu. Cho dù chỉ là cản trở đối phương một chút cũng có thể tiếp tục khơi lên mong muốn xem live stream của khán giả.
.....
Lời tác giả:
Muỗng Nhỏ nắm áo Phiêu Phiêu tức giận.jpg
Muỗng Nhỏ đập gối tức giận.jpg
Muỗng Nhỏ cuộn trong chăn tức giận.jpg
Tuy không biết vì sao phải tức giận nhưng rất là tức giận tức giận......
Mỗi khi viết đến những bước ngoặt lớn như vậy, như cảnh nhận người thân của bộ trước, hay cảnh tỏ tình của bộ trước trước, tôi đều rất căng thẳng. Bởi vì chỉ cần không biểu đạt những suy nghĩ của mình cho tốt làm nhân vật bị hỏng thiết lập, khiến cả tác phẩm trở nên mất hay thì không ổn nên phải đắn đo rất lâu. Bộ này cũng vậy, tình tiết trước và sau khi tỏ tình phải sửa đi sửa lại mấy lần mới đăng lên, quá trình rất mệt mỏi.
Tính tình của Giang Chước khá lạnh nhạt, chỉ cần vấn đề không phạm phải những nguyên tắc cơ bản thì cậu sẽ không để ý, hơn nữa còn tương đối lí trí, điểm này có thể nói là tương phản với Vân Túc Xuyên. Trừ Giang Chước, hắn đối xử với cả người khác lẫn bản thân đều khá tàn nhẫn và quyết liệt, cũng rất thông suốt.
Có thể trong mắt người khác, dùng tuổi thọ vài năm của Giang Chước đổi lấy cơ hội về làm người cho Vân Túc Xuyên là rất có lời, bản thân chính Giang Chước cũng nghĩ vậy. Nhưng đối với Vân Túc Xuyên, tuyệt đối không được, cho dù thêm một tháng hay một ngày, hắn cũng hi vọng Giang Chước có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống, cho nên chuyện này đã chạm đến giới hạn, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước để Giang Chước có cơ hội làm vậy.
Yên tâm đi, trúc mã trúc mã không ngược nổi đâu, đây là văn ngọt ngào.