Cảnh này vốn chỉ hơi buồn cười, mà phản ứng của Giang Chước lại làm khán giả cười chết:
[ Xin lỗi Muỗng Nhỏ nha, em cũng..... ]
[ +1..... Tuy tui tin Phiêu Phiêu không phải tra nam, Muỗng Nhỏ cũng sẽ không sinh được em bé, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn xem xem biểu cảm của ảnh thế nào. ]
[ Ha ha ha, vì người khiến Phiêu Phiêu muốn ‘nuôi’ ở nhà chỉ có Giang Muỗng Nhỏ thôi á! ]
[ Vẻ mặt Muỗng Nhỏ vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ làm tui cười chết. ]
[ Ha ha ha, Muỗng Nhỏ lạnh lùng như vậy mà sao tui cứ nhìn anh ấy là muốn cười? ]
Vân Túc Xuyên nhìn thoáng qua biểu cảm Giang Chước, cảm thấy bản thân nguy rồi, rất có thể sẽ bị đánh, vội nâng tay che mắt Giang Chước: “Không có không có, không ai nhìn cậu hết. Thôi, chúng ta không cần để tâm đến bọn họ, nghe bệnh nhân nói chuyện thôi nào.”
Những người khác: ”...... ” Chẳng phải anh là người đầu tiên nhìn qua bên đó à???
Người bệnh này còn chưa mắng xong, càng nói càng bất ổn: ”..... Hừ, đừng có đắc ý vội! Ai biết được hai đứa nhóc con ả kia đẻ ra có phải con mày không! Từ lúc bà đây gả cho mày 10 năm liền không về nước, làm trâu làm ngựa nấu ăn giặt giũ cho mày..... “
Mấy câu này nghe không giống như đang mắng Vân Túc Xuyên, huống chi còn có vài vấn đề khác, Lí Thanh Giai nhịn không được thì thầm: “Bác sĩ Nhạc, anh có chắc chắn bệnh nhân này là nam không?”
Nào là ‘bà đây’ nào là ‘sinh con’, đến bọn họ diễn còn không trôi chảy được như vậy.
Nhạc Đình Phi: “Đúng mà, cô xem ông ta còn có râu..... “
Giang Chước nói: “Có thể ông ta bị gì đó nhập vào.”
Có vẻ những gì nên nói đã nói rồi, tiếp theo bệnh nhân chỉ lặp đi lặp lại, Giang Chước nâng tay, khép hai ngón, định khiến ông ta tỉnh lại, Mê Nặc bỗng tiến đến bắt lấy tay cậu, ngăn động tác của cậu: “Chờ một chút, đây là cô họ em.”
Nét chấm phá thần kì này làm mọi người khiếp sợ, Giang Chước nhìn cậu, thành khẩn: “Vậy hai người nhìn không giống nhau lắm.”
Mê Nặc: ”..... Cảm ơn, ánh mắt anh thật tinh tường. Em không nói đến thân thể bên ngoài, mà là linh hồn bên trong ông ta.”
Họa sĩ Mê Nặc trong kịch bản có một người bà con xa như vậy, ban đầu Mê Nặc không nghĩ tới, nhưng càng nghe bệnh nhân mắng càng thấy quen tai, cuối cùng mới nhớ ra. Cậu nói những thông tin đã biết từ đầu cho bọn Giang Chước: “Cô họ em tên Mê Thục Linh, là con của chị họ của bà em, đã mất năm ngoái, lúc mất 41 tuổi, đúng là đã từng ở bệnh viện này.”
Nhạc Đình Phi và Thẩm Tử Sâm cúi đầu tìm hồ sơ bệnh án của bệnh nhân tên ‘Mê Thục Linh’, Giang Chước nói: “Nếu bà ấy mất ở bệnh viện này, rất có thể linh hồn đang bám vào bệnh nhân này. Gia đình bà ấy không hòa thuận phải không?”
Mê Nặc trả lời: “Vâng. Bà ấy vốn là quản lí cấp cao của một công ti, vì chuyện hôn nhân mà cắt đứt quan hệ với người nhà, gả cho một tên đạo diễn ngoại quốc. Sau vì bà ấy không thể sinh con, tên đạo diễn kia nuôi một tình nhân, ả kia lại sinh cho gã 2 đứa con, cho nên Mê Thục Linh tức giận li hôn với gã rồi về nước, sau đó vẫn không liên lạc với người trong nhà mà vẫn luôn sống một mình.”
Điều này khớp với những gì bệnh nhân vừa nói, xem ra bà xem Vân Túc Xuyên thành chồng cũ của mình.
Vân Túc Xuyên mặt không biểu cảm bình luận: “Ồ, đúng là một người phụ nữ kiên cường cứng rắn.”
Giang Chước hỏi: “Vậy cô họ cậu sao lại nằm viện? Cuối cùng chết thế nào?”
Mê Nặc nghĩ ngợi, phát hiện nếu không có câu hỏi này của Giang Chước, anh sẽ bỏ qua thông tin quan trọng: “Bà ấy cũng vì bệnh tim mới nằm viện, cuối cùng bệnh tình xấu đi, hình như.... nhiễm phải virut nào đó..... “
Giọng nói của anh càng ngày càng nhẹ, mọi người nhìn nhau, xem ra đối tượng nhập vào người không phải chọn bừa, hai người kia hẳn có liên hệ nào đó.
Tô Đới cao giọng hỏi: “Bác sĩ Nhạc, hộ sĩ Thẩm, hai người có manh mối gì từ tư liệu không?”
Đầu Nhạc Đình Phi đầy mồ hôi: “Không có, không biết hồ sơ bệnh án của người này đâu rồi!”
Mọi người đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì liền nghe thấy một tiếng ‘tích tắc’ vang lên từ trên đầu, ngay sau đó, xuất hiện tiếng hát như có như không:
“La la la.... La la la.... Người đàn ông trên lưng có cây nấm muốn tới tìm bạn..... “
Âm thanh này rất trong trẻo, nghe như giọng của một cô bé, âm thanh đứt quãng tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào nhưng lại truyền vào tai từng người cực kì rõ ràng.
Lí Thanh Giai lạnh người, sợ đến mức suýt thì bật khóc, sợ hãi nói: “Âm thanh gì vậy?!”
“Vải trắng che trên mặt, hắn cười hì hì trong bóng tối. Đừng vén lên, đừng vén lên, hắn sẽ móc mắt bạn đó..... “
Theo tiếng hát, đèn xung quanh lập tức tắt, ánh trăng bên ngoài cũng không sáng trong như trước, bóng của mọi người chỉ lờ mờ trong không gian tối tăm, còn kinh dị hơn cả bóng tối xung quanh, tất cả đồ vật mơ hồ có hình thù kì quái, tựa như một con quái vật im lặng.
Da gà da vịt của Mê Nặc nổi hết lên, dùng tất cả khí phách đàn ông để ngăn bản thân không kêu lên, nhưng trong trái tim luôn sợ ma của cậu đã hãi muốn chết, cảm thấy bên cạnh mình có một người đàn ông mặt che vải trắng đang cười, vươn ngón tay như móc sắt đến mắt mình.....
—– Có đôi khi chính tưởng tượng làm mình sợ hãi.
Trong nháy mắt Mê Nặc đột nhiên nhận ra vì sao nhiều người đàn ông lại thích tìm một người đồng giới để bầu bạn, đàn ông thì tốt mà, lúc gặp nguy hiểm còn có cảm giác an toàn. Dưới tình huống này mà ở cạnh bạn gái, bản thân anh còn bị dọa đến sắp tè dầm mà còn phải đi trấn an cô gái kia, mà căn cứ theo thiết lập kịch bản, mình có thể quang minh chính đại xin được bảo vệ!
Trong đầu còn chưa suy nghĩ xong, Mê Nặc chợt nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Nhạc Đình Phi: “Tiểu Nặc, cứu với..... “
Mê Nặc: ”..... “
Lúc này, người duy nhất mang lại cảm giác an toàn chỉ có thể là Giang Chước lạnh lùng trầm ổn thôi.
Ban đầu cậu còn hơi sợ hãi nên một mực rúc đến gần Giang Chước, biết hẳn Giang Chước ở bên trái mình nên nâng tay chộp tới, muốn ít nhiều chạm vào Giang Chước chút cho thêm tí can đảm. Thế nhưng cậu lại đụng phải một bàn tay, không đợi Mê Nặc phản ứng, cái tay kia đã túm chặt được tay cậu, Thẩm Tử Sâm tiến đến, giọng nói run rẩy: “Giang Chước, sao tiếng hát này lại đáng sợ vậy chứ..... “
Mê Nặc: Hông phải, người tui muốn tìm không phải người này!
Thẩm Tử Sâm cũng phát hiện mình tìm nhầm người, hai người đều buông tay.
Giang Chước đã được huấn luyện từ nhỏ, mắt tốt hơn người bình thường, mặc dù đang ở chỗ tối, cậu có thể nhìn rõ được hành động và biểu cảm của mọi người, thấy Thẩm Tử Sâm muốn tới gần mình thì lặng lẽ di chuyển, rời xa chốn thị phi.
Lúc thấy mấy người liền không hẹn mà cùng rúc tới chỗ mình, Giang Chước dở khóc dở cười, đang định nói gì đó, bỗng có người ôm bả vai cậu, kéo cậu vào ngực, sau đó tay kia nhẹ nhàng bóp miệng cậu.
Động tác này rất quen thuộc, Giang Chước nhỏ giọng: “Làm gì vậy?”
Vân Túc Xuyên ghé vào tai cậu cười nhẹ: “Tôi thấy tất cả mọi người đều đang tìm Giang Chước, theo dòng sự kiện chút.”
Hắn kéo Giang Chước nhẹ nhàng lùi hai bước trong bóng tối không chút trở ngại, hai người tựa vào một góc tường không có đồ vật gì, Vân Túc Xuyên vui sướng khi người gặp họa nói: “Để bọn họ tìm đi, bài hát còn chưa xong, hai chúng ta nghe một chút. Đúng rồi, cậu và tên Thẩm Tử Sâm kia có chuyện gì? Có thù oán à? Hay là tình cũ?”
Giang Chước cười nhẹ: “Cậu thấy được chỗ không ổn à? Cậu ta đã đoạt thai mà sinh, trong mệnh còn phạm sát.”
Cậu tiến đến bên tai Vân Túc Xuyên, nhỏ giọng nói vài câu khái quái tình hình, vì tiếng hát rầm rì kia khá lớn, Giang Chước gần như dựa nửa người vào Vân Túc Xuyên, đầu ghé vào tai hắn.
Bên tai Vân Túc Xuyên la hơi thở ấm áp của Giang Chước, trong lòng như dâng lên một luồng nhiệt, muốn cậu tránh xa chút, lại nhịn không được mà muốn ôm cậu. Rõ ràng mình là một người ‘vô tâm’ thật sự mà gần đây sức chịu đựng càng ngày càng kém. Nhưng ngay sau đó, lực chú ý của Vân Túc Xuyên bị hấp dẫn bởi nội dung lời nói của Giang Chước, cười lạnh: “Tên Thẩm Tử Sâm này có bản lĩnh đấy, để tôi xem tên này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!”
Giang Chước: “Không cần, tôi cũng hiếu kì, cậu phối hợp với tôi là được. Dù sao cậu ta không sợ bị tôi làm tức chết thì tôi còn cần để ý làm gì.”
Vân Túc Xuyên quay đầu nhìn cậu, cười cười: “Cậu đúng là, số vất vả.... “
Giọng nói của hai người vốn nhỏ, bên kia còn có tiếng hát đè lên câu than thở này của Vân Túc Xuyên, Giang Chước đoán hắn hẳn đang chế nhạo mình, cũng không truy vấn.
Ca khúc vẫn còn vọng đến từ từ:
“La la la.... La la la..... Cô gái cầm phấn muốn tới tìm bạn.....
Thân thể bị ném vào ngọn lửa cháy rực, cô cười hì hì trong ánh lửa. Đừng tới gần, đừng tới gần, cô ấy sẽ muốn cùng bạn hóa thành tro bụi đó.”
“La la la.... La la la..... Người phụ nữ ôm bọc tã trống không muốn tới tìm bạn.....
Xẻng xúc bùn đất, bà cười hì hì trong vũng máu. Đừng đụng vào, đừng đụng vào, bà ấy sẽ xé toạc da của bạn đó...... “
“La la la.... La la la..... Đến đây, đến đây, chúng tôi ở đây chờ bạn..... “
Tiếng ca líu lo ngừng lại, đèn lập tức sáng, chiếu lên gương mặt trắng bệch của mỗi người ở đây.
Tuy bệnh viện này đã cũ, ‘đèn’ chỉ mang lại ánh sáng leo lắt, nhưng chút ánh sáng hiếm có này vẫn mang lại chút ấm áp cho những người đang chìm trong sợ hãi.
Hai chỗ dựa vững chắc Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều thiếu đạo thức mà lẩn đi mất, còn lại một đám người sợ hãi không biết làm thế nào, đều muốn chuyển mục tiêu qua Tô Đới cao to cường tráng, lúc đèn sáng bốn người tám tay đều chộp lên người anh, làm Tô Đới nhìn như con bạch tuộc đang hấp hối.
Vân Túc Xuyên cười: “Tô ca, gan anh to thật đấy.”
Lời này của hắn có ẩn ý, vì Tô Đới trong kịch bản là ‘nhân viên vệ sinh nhát gan’, không thể OOC*, Tô Đới cũng biết điều này, vừa được buông ra, anh liền ngồi bệt xuống đất, giọng nói run run: “Làm tôi sợ muốn chết.”
(*) OOC: viết tắt của out of character, là thoát khỏi thiết lập nhân vật.
Tô Đới không hoàn toàn giả bộ, là một người bình thường, anh quả thật có sợ hãi. Vừa nãy tiếng hát vừa vang lên chân đã mềm nhũn, nhưng bị nhiều người túm lấy như vậy, muốn ngồi bệt xuống cũng không được.
Thẩm Tử Sâm cười nói: “Ngại quá Tô ca, em nắm nhầm người. Vừa rồi vốn muốn tìm Giang Chước, không ngờ cậu ấy lại chạy qua một bên.”
Cậu ta muốn kết bạn với Giang Chước, nhưng người kia quả thật rất lãnh đạm, lại luôn như hình với bóng cùng Vân Túc Xuyên, đến cả nói với Giang Chước mấy câu Thẩm Tử Sâm cũng chưa làm được. Vất vả lắm mới có cơ hội cứu người, còn tưởng sẽ làm đối phương cảm động với sự anh dũng của mình, không ngờ ngược lại còn bị dạy dỗ.
Đúng là không bình thường!
Lấy thân phận của cậu ta, chỉ cần vẫy tay là có khối người lại lấy lòng, không cần vội vàng đi kết bạn với người khác, đây là lần đầu tiên chủ động. Thật sự vì mệnh cách Giang Chước rất hấp dẫn, nhưng nói thật, người này thật sự khó đối phó.
Lúc cậu ta đọc tiểu thuyết, cách nhanh nhất để hai người đàn ông kết bạn là cùng nhau cứu người hoặc cùng trải qua nguy hiểm, sau đó liền chung trí hướng, có đôi khi hành động hơi lỗ mãng của một người lại càng dễ khiến người kia cảm thấy người này không có ý đồ xấu, đáng tin tưởng.
Cho dù tiểu thuyết có nhiều chỗ hư cấu nhưng quả thật có lí, sao Giang Chước lại không theo kịch bản chứ.
Thẩm Tử Sâm nghĩ cho dù lúc trước kế hoạch không tự lượng sức xông lên cứu người bị sai lệch do tính cách Giang Chước nghiêm túc cẩn thận, không thích những hành vi liều lĩnh như vậy, nhưng ai chẳng thích nghe những lời êm tai, khen anh ta chắc là sẽ được.
Thẩm Tử Sâm nói tiếp: “Lúc ấy đèn tắt tôi đã nghĩ, nhất định phải đứng gần Giang Chước một chút, chỉ cần đứng cạnh cậu là sẽ có cảm giác an toàn, tiếc là không tìm được.”
Giang Chước hỏi: “Anh sợ tối?”
Thẩm Tử Sâm trả lời: “Đúng, từ nhỏ tôi đã bị vậy rồi. Hiện giờ thi thoảng tôi còn nhờ anh trai ngủ chung, bệnh viện kinh dị như vậy, lúc trước tôi còn lo không biết phải làm sao, may mà giờ gặp được cậu. Chờ khi nào trở về cậu có thể đến nhà tôi chơi chút, nói không chừng tôi sẽ không sợ nữa, ha ha ha.”
Cậu ta debut được vài năm, rất rõ ràng hình tượng của bản thân, cũng biết cách để khiến người ta yêu thích. Lúc nói bâng quơ vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Chước, trong mắt đầy tin tưởng và dựa dẫm, còn nhẹ nhàng nói đến điểm yếu của mình, nếu fan của cậu ta ở đây nhất định sẽ ồn ào ‘đau tim quá’, có thể nói lời này rất có kĩ xảo.
Giang Chước quả nhiên nghe lọt, thái độ không lãnh đạm như trước, còn nói: “Vấn đề này của anh thuộc phạm trù bệnh tâm lí, tôi có đến cũng vô dụng. Tìm bác sĩ xem thử chưa?”
Thẩm Tử Sâm: ”......”
Đừng nói cậu ta, đến cả người biết Giang Chước xấu tính là Vân Túc Xuyên cũng suýt thì bật cười, khó khăn lắm mới nhịn được.
Mê Nặc còn chưa ý thức được vấn đề, hiếu kì: “Sợ tối mà cũng có thể chữa được bằng thuốc sao?”
Cậu nghĩ liệu sự nhát gan của mình có trị được không nhỉ?
Giang Chước nói: “Chủ yếu tình trạng của Thẩm Tử Sâm hơi không bình thường, làm gì có người đàn ông hơn 20 tuổi nào tối ngủ còn cần người ngủ cùng, rất có thể đã từng bị kích thích nên tâm lí không ổn định.”
Cậu kiến nghị với Thẩm Tử Sâm đang đơ người: “Thật ra nếu anh cảm thấy tìm bác sĩ chữa bệnh thì phiền toái, cũng có cách dễ hơn. Sau khi về nhà bảo người nhà nhốt bản thân trong WC 2 tiếng không bật đèn, 2 tháng là hết sợ.”
Khóe mắt Thẩm Tử Sâm run rẩy, cuối cùng ngoài cười trong không cười kéo căng khóe miệng, khó khăn lắm mới duy trì được biểu cảm, nói: “Vậy sao, về sau có cơ hội để tôi thử xem.”
Mẹ, cậu ta sắp không chịu nổi rồi, thể loại nào thế này!
Lông mi Giang Chước khẽ nâng, ở góc độ Thẩm Tử Sâm nhìn không thấy cười như không cười liếc cậu ta, thầm nghĩ để xem anh nhẫn nhịn được đến khi nào, chơi như vậy cũng vui.
Có lẽ bình thường biểu hiện của cậu quá cao lãnh, bạn bè thân quen đều biết Giang Chước là người không thích nói chuyện, nhưng bên trong cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng còn hơi xảo quyệt; trong mắt người ngoài, sự lãnh đạm của cậu như đã rập khuôn, tấm lọc mang lên trai thẳng sắt thép ở đó, có đẩy cũng không ngã.
Ở đây trừ Vân Túc Xuyên, ai cũng không ngờ Giang Chước còn cố tình trêu đùa người ta, đều cảm thấy những lời cậu nói là thật lòng thật dạ đề nghị Thẩm Tử Sâm.
Thẩm Tử Sâm nói gì được?
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, khán giả trong phòng live stream phát hiện không khí kì lạ giữa hai người. Màn ảnh xẹt qua mặt Vân Túc Xuyên, vừa lúc bắt được ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn Thẩm Tử Sâm.
Tình tay ba không biết thật hay giả này làm khán giả hưng phấn:
[ Từ từ! Nhìn biểu cảm của Phiêu Phiêu kìa, hình như tui phát hiện ra gì đó! ]
[ Ha ha ha, có phải Xuyên ca thấy Thẩm Tử Sâm và Muỗng Nhỏ nói chuyện nên tức giận không. ]
[ Tôi hơi ngu ngơ, ban đầu còn chưa thấy thế nào, thế nhưng nhìn biểu cảm này của Xuyên ca làm tôi thấy.... Thẩm Tử Sâm và Muỗng Nhỏ.... rất không bình thường. ]
[ Đúng đúng đúng, nói sao nhỉ, tôi cảm thấy cậu ta cứ như đang cố tình đi lấy lòng Giang Chước. ]
[ Chẳng lẽ Thẩm Tử Sâm thầm mến Muỗng Nhỏ? A a a a hình như tui nhìn thấy chân tướng rồi! ]
[ Thật ra tôi thấy không giống lắm, lúc cậu ta nhìn Muỗng Nhỏ không có cảm giác ngọt ngào lắm. Nhưng trừ cách đó ra không có cách giải thích nào khác vì thái độ của Thẩm Tử Sâm với người khác rõ ràng khác biệt. ]
Khác với kiểu đối xử thờ ơ với mọi người như nhau của Giang Chước, khi Thẩm Tử Sâm nói chuyện với người khác, cậu ta luôn có sự cao ngạo trong vô thức trong giọng điệu. Chưa chắc cậu ta không biết, mà cậu ta không thèm để tâm xem người khác có khó chịu với lời đó của mình không. Ví dụ như lúc nguy hiểm cậu ta lôi kéo Tô Đới không rời, lúc sau đèn sáng còn nói mình túm sai người, Giang Chước có cảm giác an toàn hơn, Tô Đới không hẳn không khó chịu, chỉ là anh không nói ra mà thôi.
So sánh như vậy, thái độ tốt đến kì lạ của Thẩm Tử Sâm với Giang Chước trở nên rất rõ ràng. Nhưng lấy địa vị cùng bối cảnh gia đình của cậu ta cùng tình cách cao cao tại thượng đó, mọi người không thể hiểu nguyên nhân Thẩm Tử Sâm làm vậy, chỉ có thể miễn cưỡng quy kết là vì yêu.
Khán giả cảm nhận được nỗi lo khi CP Vân Giang sắp xuất hiện một thế lực thứ 3, cũng không vui. Đi so Vân Phiêu Phiêu với Thẩm Tử Sâm cũng là một kiểu hạ nhục anh ấy.
[ A a a a a sẽ không xuất hiện tình trạng một tên từ trên trời rơi xuống thắng bạn từ nhỏ(*) chứ? Mama không đồng ý hôn sự này đâu!!! ]
(*) Đây là một kiểu motip trong phim, truyện harem, thường trong một cuộc tình tay 3 (hoặc nhiều tay hơn), các nhân vật bạn từ nhỏ sẽ nhận phần thua do ăn friendzone hoặc là brozone siszone gì đó:))).
[ Ánh mắt của Xuyên ca còn thật sự cảm nhận được tình yêu, cho nên không muốn cũng phải ship CP Vân Giang này, bên Thẩm Tử Sâm tui chả thấy gì cả. Tuyệt đối không gặm CP này! ]
[ Vân Túc Xuyên ơi sao anh chậm chạp thế, phải cố lên chứ, bà đây hận không thể thay anh đè Giang Muỗng Nhỏ! ]
Có người sốt ruột, cũng có người không chút lo lắng:
[ Không hiểu mọi người nôn nóng làm gì, thái độ của Muỗng Nhỏ là không thèm liếc nhìn Thẩm Tử Sâm một cái kia mà. ]
[ Ha ha ha nhớ tới đoạn hội thoại vừa rồi tôi lại muốn cười, cứ như hồ li tinh ngàn năm gặp phải Tôn Ngộ Không thẳng đuột. ]
[ Bạch liên hoa vs sát thủ Giang Muỗng Nhỏ lạnh lùng, không biết sẽ chíu chíu ra tia lửa thế nào đây? (*ω*) ]
Lí Thanh Giai nói: “Nói thật, vừa rồi tôi còn tưởng trong bóng tối sẽ có gì đó kì quái nhảy ra, không ngờ chỉ là một bài hát thôi. Chẳng lẽ trong câu hát còn có hàm ý gì sâu xa sao?”
Giang Chước nói: “Có.”
Cậu khẳng định như vậy, đến cả Vân Túc Xuyên cũng dời sự chú ý khỏi Thẩm Tử Sâm khó ưa, hỏi: “Ý cậu chính là người phụ nữ ôm bọc tã trống không đến tìm?”
Giang Chước trả lời: “Ừ, câu này là chỗ quan trọng. Bởi vì họa sĩ Mê đã nói qua rồi, cô họ của cậu ấy không thể sinh con, tôi thấy điểm này khớp với bọc tã trống không. Hơn nữa bà ấy còn từng chết ở bệnh viện này, rất trùng hợp đúng không?”
Vân Túc Xuyên chậm rãi vuốt cằm, giương mắt đối diện cùng Giang Chước: “Có lẽ không chỉ chết ở bệnh viện này, mà còn chết ở trên chính chiếc giường này.”
Lời của hắn làm tất cả mọi người nhìn về vị trí giường số 2 theo bản năng, bệnh nhân thần trí không rõ kia như một pho tượng u ám, ngồi thẳng tắp trên giường, một nỗi sợ hãi to lớn tràn ra không gian.
......
Editor: Mấy hôm nay mình bị deadline dí sấp mặt nên đăng chương hơi muộn xíu:’D.