Mọi người đều hỏi:
[ Sao lại thế, chuyện gì vậy? ]
[ Giơ tay, để tui trả lời, cái đo đỏ chủ kênh vừa búng ra là công đức, lần trước lúc đưa cho Đặng Nhất Hàm tui có thấy. ]
[ Có ý gì? Vì sao chủ kênh lại đưa công đức cho tên khốn nạn Vu Kế kia!!! Tui không phục! ]
[ Lầu trên đừng kích động, từ từ xem đã, tui tin tưởng Giang Chước làm chuyện này là có nguyên nhân. ]
[ Đúng đúng đúng, mọi người không phát hiện chủ kênh vừa cười xấu xa sao? A, đẹp chết mất. ]
[ Thật á, để tui tua lại coi! ]
Giang Chước đương nhiên có mục đích riêng, công đức cậu chuyển cho Vu Kế không bị hấp thụ vào cơ thể giống Đặng Nhất Hàm mà cứ thế dính ở bên ngoài, tự nhiên sẽ có chuyện xảy ra.
Nơi này vốn là vùng ngoại ô, có nhiều cô hồn dã quỷ, Cao Nhã Kiều vừa đốt vàng mã cũng vì sợ chúng nó đến quấy rối.
Vu Kế vốn là người tu hành, có thể hấp dẫn âm hồn, trên người còn dính một lớp công đức dày, quả thật trông giống như một miếng bánh ngọt thơm ngào ngạt, khiến quỷ đói mười dặm xung quanh thèm thuồng muốn chết.
Xung quanh có không ít âm hồn vì nhiều lí do mà chưa xuống địa phủ, nghe thấy mùi hương này bèn chạy đến, nhưng tạm thời không dám đến gần, chỉ đứng chần chờ bên ngoài.
Vì khoảng cách xa nên nhiều người xung quanh còn chưa nhận ra, Giang Chước hơi nghiêng người về phía sau, nhìn qua nhóm quỷ đói trốn sau bóng cây. Trên tay chúng nó còn cầm theo mấy tờ tiền giấy chưa kịp cất, đói đến mức mắt lóe lên ánh sáng xanh, chảy nước miếng nhìn chằm chằm Vu Kế, còn đang thăm dò, tạm thời chưa dám nhào lên.
Đây đều là những con quỷ còn trú tại nhân gian chưa bị Hắc Bạch vô thường câu đi, thấy chúng không hại người, Giang Chước cũng không nhúc nhích, một tay đặt trên bàn, ung dung ngồi xem.
Trước dãy bàn, Vu Kế lúc này đang vô cùng căng thẳng. Gã đã đập nồi dìm thuyền* khi cắt đứt với Giang Chước, hi vọng duy nhất trước mắt chính là dựa vào vụ làm ăn lần này để nổi lên, trở thành cố vấn phong thủy của Dương Càn, tiếp tục phát triển, thực hiện giấc mộng nổi danh mà gã luôn theo đuổi.
(*) Đập nồi dìm thuyền: quyết tâm đến cùng, dựa theo sự tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Cho nên lần này không thể có sai lầm!
Thế nhưng không biết vì sao, gã đã luyện qua trình tự bùa chú gọi hồn nhiều lần, lần này lại không có hiệu lực, xung quanh đã vang lên tiếng thì thầm khe khẽ, trong lòng Vu Kế vô cùng sốt ruột, nhanh chóng nghĩ xem có vấn đề ở đâu, liền thấy mình như bị thứ gì đánh trúng, thân thể nóng lên. Gã hoảng sợ, nhìn quanh, không phát hiện thứ gì bất thường, chỉ coi đây là nhầm lẫn, suy tư lại nhanh chóng trở về nghi thức gọi hồn.
Cao Nhã Kiều vừa làm động tác hóa vàng vừa lặng lẽ đến gần Vu Kế, nhỏ giọng: “Không được sao?”
Vu Kế thót tim, cũng nhanh chóng trả lời: “Đợi lát nữa cho dù xảy ra cái gì thì em cũng phải phối hợp với anh.”
Nói xong, gã lần nữa nghiêm mặt, ỷ việc những kẻ xung quanh đều là lũ nghiệp dư, làm một biểu cảm bí hiểm, lại đốt thêm chút vàng mã, lặp lại: “Đệ tử Vu Kế xin lạy, nguyện lấy công đức của bản thân để đổi, mời hồn phách của Dương Tân Bảo quay về thân thể.... “
Khóe môi Giang Chước hơi cong lên, lại che giấu ý cười, cậu đã đoán được chuyện sắp xảy ra.
Hai người ngồi cách cậu không xa còn đang thì thào bàn luận, một người nói: “Người này cũng không được à? Sao nửa ngày còn chưa có động tĩnh gì?”
Bạn của hắn lại không đồng ý: “Tôi thấy tư thái của hắn trông chuyên nghiệp mà, không phải hắn xuất thân từ phái Linh Hoa sao? Đấy là môn phái lớn đấy, cho dù bây giờ Giang lão gia tử đã mất, lạc đà gầy cũng hơn ngựa. Hơn nữa, cháu của ông ấy tuy còn trẻ, nhưng cũng là một người kiệt xuất, sau này ắt sẽ thành tài.”
Người đầu tiên nói: “Anh nói Giang Chước á? Hồi cậu ấy 10 tuổi tôi có gặp một lần, quả thật được nuôi dạy không tồi. Nhưng có được mấy người như vậy? Tỉ như hai vị trên đài kia, tuy nói là sư huynh sư tỉ của Giang Chước, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa nghe tên bao giờ. Huống chi.... “
Hắn hạ giọng, thì thầm bên tai bạn mình: “Lúc trước tôi nghe hai người kia nói chuyện với ông chủ Dương, hình như định rời khỏi môn phái.... “
Từ trước đến nay, phản lại môn phái đều là chuyện lớn, huống chi với những kẻ vô danh tiểu tốt như bọn họ, phái Linh Hoa là nơi có muốn cũng không vào được, người nọ không ngờ trên đời còn có loại người thần kinh như Vu Kế, nghe xong rất bất ngờ. Hắn vừa định hỏi thật giả, bỗng thấy bên cạnh nổi lên một cơn gió âm, dường như độ ấm trong không khí giảm đi một chút.
Vu Kế và Cao Nhã Kiều lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng cũng có hiện tượng lạ xuất hiện!
Kích động nhất chính là người nhà họ Dương, Dương Tân Bảo nhắm mắt ngồi ở xe lắn, vẫn không nhúc nhích như cũ, mẹ cậu ta nhìn còn trai mình, sốt ruột hỏi Cao Nhã Kiều đứng bên cạnh: “Sao rồi? Có phải con tôi sắp tỉnh lại không?”
Dương Càn cũng gọi Dương Tân Bảo: “Con trai, con trai, con có nghe thấy ba mẹ gọi không?”
Khi gió âm mới thổi đến, Vu Kế cũng vui vẻ, nghĩ rằng cố gắng của gã cuối cùng cũng có tác dụng, có thể hồn phách của Dương tân Bảo cũng được gọi đến.
Nếu ở trình độ Giang Chước hay Vân Túc Xuyên, chỉ cần bọn họ muốn, có thể làm hồn thể hiện hình ngay trước mắt mọi người, tùy ý giao tiếp. Nhưng công lực Vu Kế không đủ, chính gã có thể thấy quỷ hồn nhưng không thể làm phép khiến mọi người nhìn thấy. Giờ phút này gã cảm thấy âm khí bên người càng ngày càng nặng, kì quái chính là, tìm vài vòng xung quanh vẫn không thấy gì, khiến mọi người cũng mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sự vui vẻ của Vu Kế cũng dần biến thành khó hiểu và bối rối, Dương Tân Bảo chưa đến, nhưng vì sao xung quanh lại có âm khí?
Gã đương nhiên không biết công đức trên người mình đã gọi đến không ít quỷ đói, đối với chúng nó, Vu Kế là gà nướng trước mặt người thèm ăn, bạc hà trước mặt mấy con mèo, có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Vu Kế không thể làm người khác nhìn thấy hồn phách Dương Tân Bảo nên trước khi thực hiện đã treo một cái chuông chiêu hồn trước bàn thờ, bảo người nhà họ Dương rằng chỉ cần chuông kêu liền nghĩa là Dương Tân Bảo xuất hiện, tất cả đều ổn.
Cao Nhã Kiều thấy gió âm thổi từng trận xung quanh nhưng không có gì xuất hiện, không biết có sai lầm gì, lo lắng đi qua, đang định lén hỏi chuyện thì chuông chiêu hồn bỗng ‘Đing đing đing’ vang lên.
Vu Kế chậm rãi nói: “Mời các vị chú ý, hồn của Dương Tân Bảo đã đến.”
Cao Nhã Kiều sửng sốt, nhìn quanh, bắt đầu hoài nghi mắt mình có vấn đề, sau đó liền thấy Vu Kế nói với không khí như thật: “Cậu ấy nói xin lỗi vì mấy ngày nay làm ba mẹ lo lắng, hai người giữ sức khỏe.”
Mỗi tiếng chuông như đánh vào lòng người nhà họ Dương, hai chân mẹ Dương mềm nhũn, suýt thì ngã xuống, nước mắt lã chã rơi, được người khác đỡ dậy, lại vội vàng nói: “Vậy có cách nào để thằng bé tỉnh lại không? Đại sư, tôi cầu xin ngài, ngài muốn bao nhiêu tiền muốn thứ gì cũng có thể thương lượng, chỉ cần làm con tôi trở lại bình thường!”
Vu Kế vội vàng nói: “Ngài không cần gấp gáp, tôi đang cố gắng. Nhưng Dương Tân Bảo đang bị kinh hãi, tạm thời không muốn về lại thân thể, tôi đang khuyên bảo cậu ấy.”
Gã vừa nói vừa thừa dịp mọi người khuyên bảo mẹ Dương, nhanh chóng nháy mắt với Cao Nhã Kiều.
Cao Nhã Kiều lúc này mới hiểu, không phải cô ta nhìn nhầm, mà căn bản hồn phách của Dương Tân Bảo còn chưa về đến nơi, những lời kia là giả!
“..... “
Hai người quen nhau 7, 8 năm, yêu nhau gần 3 năm, lần đầu tiên cô ta biết sư huynh kiêm bạn trai của mình diễn trò giỏi vậy!
Nhưng dưới tình huống hiện tại, Vu Kế diễn giỏi hay không không quan trọng nữa, mấu chốt là sinh hồn của Dương Tâm bảo gọi thế nào cũng không đến, nhiều người như vậy, người nhà họ Dương muốn con em họ tỉnh lại, tiếp theo phải làm thế nào?!
Vừa rời khỏi môn phái liền gặp khó khăn như vậy, thật sự đổ một gáo nước lạnh vào đầu hai kẻ đầy tham vọng kia, nhưng giờ không phải lúc ảo não, Cao Nhã Kiều chỉ có thể phối hợp với Vu Kế, cùng nhau diễn nốt màn này.
Dương Càn đi tới, nhìn chiếc chuông gọi hồn không ngừng vang lên kia như muốn từ đó nghe giọng của con trai mình. Hành động này của hắn bộc lộ tình cha như núi, nhưng lại dọa Vu Kế đến đổ đầy mồ hôi tay, vội nói: “Ông chủ Dương, làm phép chưa xong, mong ngài đừng cắt ngang. Nếu đứng gần chuông gọi hồn quá có thể khiến sinh hồn của Tiểu Dương tiên sinh tách ra.”
Cao Nhã Kiều cũng vội nói: “Đúng, Tiểu Dương tiên sinh đang đứng ngay bên cạnh ngài, người sống và sinh hồn dễ va chạm, ông chủ Dương cẩn thận chút.”
Lời này nói cũng có chút hợp lí, chỉ là bọn họ tiêu tiền mời Vu Kế và Cao Nhã Kiều đến, thấy hai người đốt tiền gõ mõ một hồi, nói vài câu với không khí, con trai hắn vẫn không tỉnh lại, sao cảm thấy có gì sai sai?
Dương Càn là một doanh nhân, không phải người dễ bị lừa gạt, trong lòng nửa tin nửa ngờ: “Tôi cũng không muốn nhìn hồn ở đâu, cái tôi quan tâm là bao giờ con trai tôi có thể tỉnh lại. Các người rốt cuộc có cách nào để nó trở lại thân thể không?”
Cao Nhã Kiều cũng không giỏi bịa chuyện như Vu Kế, trái tim đập thình thịch, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định, sợ đối phương nhìn ra cái gì. Cô ta nói mơ hồ: “Cái này cũng cần thời gian, thoạt nhìn tâm tình cậu ấy không tốt lắm.... “
Đang nói đến đó, chiếc chuông vẫn ‘leng keng’ từ nãy bỗng dừng một chút, rồi lập tức dừng lại, không di chueyẻn.
Chuyện bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, Dương Càn vừa nghi ngờ hai người Vu Kế giả thần giả quỷ đứng gần đó nhất, cả người cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc chuông chiêu hồn.
Tâm tình của hắn lưỡng lự ở ‘nỗi sợ khi gặp quỷ’ và ‘hi vọng cứu được con trai’, không đợi Dương Càn phản ứng, một màn còn khiến người ta kinh hãi hơn xảy ra —-
Chiếc chuông chiêu hồn rung nhẹ rồi ‘cạch’ vài tiếng, nứt ra thành nhiều mảnh!
Cảnh ấy, giống như có một kẻ vô hình đứng trước mặt mọi người, cầm lấy chiếc chuông, sau đó dùng lực bóp nát. Khi chiếc chuông vỡ nát, ngọn nết trên bàn cũng lay động, tắt phụt.
Tình huống ngoài ý muốn phát sinh đột nhiên như vậy làm người nhà họ Dương sợ đến đơ người, thân thể Dương Tân Bảo vẫn không nhúc nhích ngồi ở xe lăn. Mẹ Dương đứng yên một lát, bỗng đứng dậy nhào đến trước những mảnh chuông vỡ: “Con ơi, sao con lại bóp nát chuông? Có phải con không muốn về không, rốt cuộc con sao thế, con nỡ để lại ba mẹ sao?”
Dương Càn giật mình, cũng vội nói: “Con trai, con ơi, con đi chưa? Nếu con ở đây, con, con có thể.... lại làm ầm lên chút đi, nói cho ba mẹ, sao con lại không muốn về thân thể mình?”
Bọn họ đều nghĩ chuông chiêu hồn vỡ vì Dương Tân Bảo không muốn trở lại thân thể, tức giận, nên mới làm ra hành động như vậy, lại làm Dương Càn mất đi hoài nghi lúc trước, tin Vu Kế thực sự có bản lĩnh.
Dương Càn nói mấy câu cùng người con vô hình của mình, không thấy hiệu quả, lại chuyển qua Vu Kế, vội vàng: “Vu đại sư, mau đến hỗ trợ, bảo con tôi đừng tức giận, khuyên nó về lại thân thể đi —- nó có trả lời tôi không? Chúng tôi có làm gì đâu, sao Tiểu Bảo lại không muốn về?”
Vu Kế vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực, quả thật có hiện tượng lạ, nhưng không phải do Dương Tân bảo gây ra. Có một con dã quỷ không biết chạy từ chỗ nào đến, còn to gan dám quấy rối, bóp nát chuông gọi hồn, trong những người ở đây, chỉ Vu Kế và Cao Nhã Kiều thấy nó.
Vu Kế muốn bắt nó lại để trừng trị, nhưng lại e ngại người nhà họ Dương, ra tay lại không hợp lí, thứ hai con quỷ này xuất hiện đúng lúc Dương càn hoài nghi gã, làm Dương Càn tin hồn của Dương Tân bảo tìm được rồi, lần nữa tin tưởng Vu Kế, coi như cũng là chuyện tốt.
Vu Kế hơi do dự, rất nhanh liền làm ra quyết định, tạm thời gã không đuổi con quỷ kia đi, để nó làm loạn trước mặt mọi người một phen, đến khi người nhà họ Dương đều tin mình chăm chắp thì lại nói với bọn họ hồn của Dương Tân Bảo không chịu về chắc chắn do có điều gì ủy khuất ở nhà là xong. Như vậy đều tại người nhà họ Dương, không ai trách được gã và Cao Nhã Kiều, sau khi xong việc thì trừng trị mấy con quỷ này dễ như trở bàn tay.
Vu Kế đang tính toán, bỗng bị Cao Nhã Kiều túm cánh tay
“Nhìn kìa!” Giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng mang theo nét bối rối khó che giấu: “Lại, lại thêm vài con nữa!”
Vu Kế lập tức nhìn theo Cao Nhã Kiều, thấy được rõ ràng 4, 5 con quỷ bay đến từ khu rừng nhỏ cạnh vườn trái cây.
—— Có chuyện gì vậy, sao lại nhiều thứ đến quấy rối như thế? Chẳng nhẽ lúc nãy mình làm gì sai?
Vu Kế đương nhiên không biết rằng hơi thở của gã đã hấp dẫn không ít quỷ, sau còn tiếp tục đi xa trên con đường lên bàn thờ bằng cách nhắc đến nguyện ý dâng công đức của kình, còn rung chuông gọi hồn, quả thật chả khác nào đang mời gọi chúng nó:
“Đến đi đến đi, đến gặm ta đi!”
Gã và Cao Nhã Kiều còn đang kinh ngạc liền thấy có bốn con quỷ tiến đến, nhào lên người Vu Kế. Ở giữa có cái bàn thờ bày hình nhân gỗ của Dương Tân Bảo chắn đường, chúng nó lập tức nhấc cái bàn lên, vứt qua một bên.
Người kia chỉ có thể kinh hãi mà thấy cái bàn tự động bay lên rồi đổ qua một bên, đến Vu Kế cũng kinh ngạc.
Sao có con quỷ dám cả gan làm loạn đến mức này? Đây là muốn làm phản sao?
Gã cũng không thể mặc kệ nữa, vội tiến lên, thuận tay nhấc lên thanh kiếm gỗ đào, chỉ về hướng nhóm tiểu quỷ, cao giọng: “Đang làm gì? Mau cút cho ta!”
Vu Kế vừa ra tay, hai vợ chồng nhà họ Dương liền tức giận.
Mẹ Dương vừa bị chuyện cái bàn đột nhiên di chuyển dọa sợ, nhìn động tác này của Vu Kế mới hồi phục tinh thần. vội đẩy gã, thét lên: “Ông mới cút, chúng tôi tiêu tiền mời ông đến, ông đuổi con trai tôi đi làm gì!”
Vu Kế: “.... “
Gã quả thật tự làm khó mình, có khổ cũng không thể nói ra.
Mấy con quỷ nhỏ nhân cơ hội trốn đến phía sau vợ chồng nhà họ Dương, nhăn mặt với Vu Kế và Cao Nhã Kiều, có hai con quỷ to gan còn như khiêu khích mà đá vào mông hay véo gã, nhân cơ hội cọ chút công đức, nhưng sau đó nhanh chóng bay về chỗ trốn.
Vu Kế có cảm giác như đang bị biến thái sàm sỡ, gã miễn cưỡng khống chế sự tức giận trong lòng, cố giữ bình tĩnh, nói: “Ông chủ Dương, bà chủ Dương, tôi không đuổi cậu nhà, các người cũng thấy, hiện tại tiểu Dương tiên sinh đang có chút kích động, tôi cần khống chế chút.”
Gã còn chưa nói xong, bàn thờ lại đổ xuống, khiến mọi người sợ run, thậm chí những người khách đến xem cũng đều mơ hồ.
Bọn họ không may mắn như Vu Kế, có thể gia nhập một môn phái lớn từ nhỏ, tư chất bản thân cũng có hạn, bình thường để kiếm cơm thì một nửa bản lĩnh là phóng đại, lần này có thể nhìn đệ tử phái Linh Hoa gọi hồn, trong lòng cũng rất chờ mong.
Lúc này bọn họ đều trợn tròn mắt, cơ bản là không hiểu chuyện gì đang xảy ra —– có gì sai sai? Hình như đệ tử môn phái lớn này cũng không bài bản lắm?
Càng ngày càng có nhiều con quỷ giẫm đạp lên bàn thờ nhào về phía Vu Kế, như học sinh ùa đến căng tin sau khi tan trường.
Em gái mười mấy tuổi của Dương Tân Bảo hô lên: “Búp bê gỗ của anh hai rơi vỡ rồi! Tay nó rơi ra kìa!”
Dương Càn cả giận nói: “Vu đại sư, sao lại thế này? Chuyện này không thể nào là con tôi làm được!”
Cho dù người nhà bọn họ không ai hiểu chuyện huyền học gì đó, nhưng theo góc độ của người sống mà nghĩ, chuyện đập bài vị thế này không có thù hận sâu sắc thì không làm được, việc tức giận đến đập hình nhân của mình chưa từng nghe thấy bao giờ.
—- nhất đinh có trá!
Dương Càn thông minh tháo vát, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bình thường đầu óc rất thông minh, thấy Vu Kế ấp úng không giải thích được, nghi hoặc lúc vừa rồi lại dâng lên, hoài nghi tên này đang diễn trò gạt người, may rằng cái bàn vừa lúc bị đổ, khiến gã lộ ra sơ hở.
Xem bộ dáng vò đầu bứt tai này của gã, mặt thì đỏ bừng, hai chân run rẩy, tay thì vung vẩy không có quy tắc, nhìn như động kinh, nói trong lòng không có quỷ thì ai dám tin.
Dương Càn đang chờ nghe Vu Kế giải thích ra sao, bỗng thấy gã che đũng quần, ngồi xổm xuống đất, rớt nước mắt gào lên: “Đm, đứa nào cắn ta!”
Cao Nhã Kiều lập tức che miệng. Cô ta nhìn vô cùng rõ ràng, quỷ hồn xuất hiện ngày càng nhiều, cũng không biết bị điên thế nào, tất cả đều nhào lên người Vu Kế, có con túm tóc, có con cào mặt, có con đá mông túm chân, giống như hận không thể gặm được một miếng thịt người người Vu Kế.
Vừa nãy Vu Kế còn cố chịu đựng, muốn dùng một số động tác nhỏ đuổi lũ quỷ này đi, nhưng không biết vì sao, chúng nó bị đuổi lại càng hưng phấn, toàn thân Vu Kế vừa đau vừa ngứa đến mức muốn phát điên.
Vu Kế vừa hô lên, tất cả mọi người đều kinh hãi, Cao Nhã Kiều liền chạy đến nâng gã dậy, đồng thời lấy ra một lá bùa trừ tà dán lên người Vu Kế, muốn dọa lũ quỷ tăng động này.
—- nhưng không có tác dụng.
Vu Kế không có bản lĩnh gì, bị một đám tiểu quỷ vây lấy không thể phản kháng, khó khăn lắm Cao Nhã Kiều mới đến giúp một chút, cho gã chút thời gian nghỉ, không nói câu nào liền bỏ chạy, đám quỷ thì điên cuồng đuổi theo không rời, Cao Nhã Kiều muốn ngăn lại cũng bị kéo vài cái.
Những người khác nhìn không thấy lũ quỷ, chỉ thấy sau khi Vu Kế ngồi xổm xuống bỗng nhảy dựng lên, mắt rưng rưng nước, mặt nghẹn đến đỏ bừng, vừa khua tay vừa chạy như điên vòng quanh khán đài, mái tóc rối tung không ngừng lay động.
Có phải điên mất rồi không thế???
Từ lúc học nghề đến nay, lần đầu tiên Vu Kế chật vật đến vậy. Trước kia gã không tiếp túc với mấy thứ này bao giờ, bao nhiêu lần luôn đi cũng đồng bạn trong môn phái, chưa từng tự mình phụ trách bao giờ.
Gã vẫn luôn oán giận sư phụ sư đẹ không cho mình cơ hội ra ngoài kiếm tiền hay nổi danh, đến giờ khi cắt đứt quan hệ rồi mới biết được giang hồ hiểm ác ra sao —– không cho bạn ra mặt không phải vì muốn chèn ép, mà cơ bản là bạn không đủ level.
Cả đại sảnh, trừ Cao Nhã Kiều vì qua giúp đỡ nên trông hơi chật vật, những người khác không thấy chút khác thường nào, đứng thành hàng dựa vào tường nhìn Vu Kế chạy vài vòng. Bên người rõ ràng không có gì, mà gã lại nước mắt giàn giụa, gào khàn cả giọng, lâu lâu còn ôm bụng lảo đảo, mặt đỏ như sắp đổ máu, giống như thật sự có người đang đánh gã.
Hừ, thằng lừa tiền này diễn giỏi đấy!
Dương Càn bị chọc giận, cũng vô cùng hối hận. Khi hắn mới biết đến Vu Kế và Cao Nhã Kiều, Dương Tân bảo còn chưa gặp chuyện, là do Dương Càn thấy Giang gia dùng phong thủy và hiệu ứng người nổi tiếng từ Giang Chước mà kiếm bội thì rất hâm mộ, muốn noi theo, liền bắt đầu thử mảng này.
Sau khi trao đổi cùng Vu Kế và Cao Nhã Kiều, nghe bọn họ là sư huynh sư tỉ của Giang Chước liền thấy chắc chắn năng lực không thể kém cỏi được, trong giọng nói Vu Kế lộ ra việc gã ở Giang gia không được tốt lắm, Dương Càn liền có ý muốn chiêu mộ kẻ này.
Sau đó Dương Tân Bảo gặp chuyện không may, hắn mời không ít ‘đại sư giả’, đều không cứu tỉnh được con trai, liền nhớ tới Cao Nhã Kiều và Vu Kế, mời bọn họ ra tay.
Thế mà không biết hai người kia không giỏi hay do trình độ Giang gia cũng chả ra sao, Dương Càn không ngờ mình bị lật thuyền trong mương, mời đến hai kẻ chỉ biết làm trò hề.