Mục lục
App Trực Tiếp Thành Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Herbicides.

Khi khi Thiệu Yến Yến được đưa đến tổ chuyên án điều tra thì lại đưa ra kết luận không đủ chứng cứ, hỏi cung xong đành thả về.

“Bên pháp y đã xét nghiệm biển báo kia, trên đó đúng là dính thuốc tím (hic ở chương trước thì tác giả viết thuốc đỏ, không hiểu sao?), Thiệu Yến Yến cũng thừa nhận việc chạm vào biển báo kia, nhưng chạm qua hung khí thì không thể chứng minh cô ta là hung thủ, nên chứng cứ không đủ.” Hoắc Nham nói lại với Giang Chước sau khi hỏi cung xong.

Những lời Hoắc Nham nói cũng hợp lí, Giang Chước hỏi: “Thiệu Yến Yến có giải thích vì sao tự nhiên lại chạm vào cái biển báo kia không? Không thể là vô duyên vô cớ rảnh tay sờ một cái đâu nhỉ?”

Hoắc Nham trả lời: “Anh nói chuẩn rồi đấy. Cô ta nói một ngày sau khi vụ án xảy ra đi đến công viên đó để giải sầu, trong lúc vô ý đã đỡ biển báo kia, lúc đó mới bị thương không lâu nên mới để thuốc tím dính lên đó.”

Câu trả lời này là kiểu lợn chết không sợ nước sôi, tuy nghe thế nào cũng thấy khả nghi, nhưng quả thật không thể soi ra được khuyết điểm.

Giang Chước lại nói: “Khi xảy ra vụ án thì cô ta đang làm gì? Có bằng chứng ngoại phạm không?”

Hoắc Nham trả lời: “Cũng có luôn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi hỏi thăm và điều tra, tối ngày Thiệu Kì tử vong, Thiệu Yến Yến đến thăm một người bạn học trường Mĩ thuật. Theo lời của người bạn này thì trong lúc đó trừ 20 phút đi lấy bản vẽ từ giáo sư thì vẫn luôn ở cùng Thiệu Yến Yến.

Trường Mĩ thuật cách công viên nơi Thiệu Kì gặp nạn không xa lắm, nếu ngồi xe đi đi về về nhanh thì mất 15 phút. Nhưng trừ đi thời gian Thiệu Yến Yến xuống lầu, chờ xe, cùng với thời gian gặp Thiệu Kì rồi nói chuyện linh tinh, thì đến cả cãi nhau cũng không đủ, nói gì đến giết người.

“Cho nên nói” Hoắc Nham kết luận: “Nếu cô ta giết Thiệu Kì, thì cách duy nhất là bay.”

Có lí lẽ có bằng chứng, không cãi lại được,

Giang Chước: “… được rồi.”

Tuy phân tích đến tận đây, giống như tất cả mọi hướng đi đều bị chặn lại, cậu vẫn cảm thấy Thiệu Yến Yến có gì đó. Điểm đáng ngờ này trong án mạng này vẫn còn rất nhiều, sao thi thể của Thiệu Kì có thể tự đi đến hiện trường, nửa đêm Thiệu Yến Yến đi WC nam làm gì, thuốc tím dính lên biển báo… Những việc này thật sự không có liên hệ sao?

Không, chắc chắn có một cách đột phá nào đó.

[ Không hiểu sao tui hơi sờ sợ. ]

[ Thân là nhan cẩu*, tôi không quan tâm vụ án lắm, chỉ biết là góc độ này nhìn được góc chính diện mặt chủ bá kìa! Vui đến phát khóc mất! Bao nhiêu ngày không thấy rồi! ]

*nhan cẩu: người yêu thích vẻ ngoài.

[ Ha ha ha hôm nay chủ bá thích cực hoạt động quá. ]

[ Nói linh tinh nhiều quá, thế rồi cuộc Thiệu Yến Yến có phải hung thủ khôngggg!!! ]

Giang Chước không nhìn điện thoại, không biết những bình luận náo nhiệt đang thảo luận vụ án cùng mặt của cậu. Ánh mắt chuyển lên mặt bàn, nơi đó đặt một cốc nước khi nãy Hoắc Nham rót cho cậu. Giang Chước cầm nó lên. Tay cậu thon dài, cái cốc trong suốt như thể là một món hàng mĩ nghệ, bình luận đều là tiếng kêu la ‘Tay kìa tay kìa’ và ‘Chết mất chết mất’.

Hoắc Nham liếc nhìn Giang Chước, thấy cậu nhìn chiếc cốc thất thần, liền hỏi: “Anh muốn uống nước sao? Nước đấy có bị nguội không, em lấy cho anh cốc khác.”

Cách thành cốc vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của chất lỏng bên trong, Giang Chước nói: “Không cần… Thiệu Yến Yến lúc nãy có uống nước không?”

Trước mắt không đủ chứng cứ để coi Thiệu Yến Yến là nghi phạm, gọi cô ta đến là để phối hợp điều tra, Giang Chước tuy lần này không cùng vào phòng thẩm vấn nhưng cũng biết tổ chuyên án thường vì lễ phép nên sẽ cho đối phương một cốc nước.

Hoắc Nham sửng sốt: “Sao anh lại hỏi vấn đề này? Cô ta uống một ngụm, xong làm vỡ cốc, sau đó…”

Anh nghĩ nghĩ: “Cũng không có sau đó, em lại đổi một cốc khác thôi.”

Thân trên của Giang Chước nghiêng về phía trước, nhìn anh chằm chằm: “Nước đó rất nóng à?”

Hoắc Nham không hiểu gì, nhưng bị lây biểu tình nghiêm túc của Giang Chước, nói: “Không, không phải… Chỉ là nước ấm, lúc đấy em cũng thấy hơi kì quái.”

Giang Chước nhanh chóng đứng dậy từ ghế tựa: “Đi, đi bắt Thiệu Yến Yến về đây!”

“Cái gì? Không ổn, cô ta đã đi nửa ngày rồi … Sư huynh, chờ em với!”

Hoắc Nham vừa lấy áo khoác anh treo trên ghế, vừa vội vàng đuổi theo Giang Chước, hỏi: “Rối cuộc có chuyện gì xảy ra thế?”

Giang Chước sải bước: “Hung thủ không phải Thiệu Yến Yến, nhưng nó hiện đang bám trên người cô ta… Có thứ gọi là võng lượng, nghe nói qua chưa?”

Từ cổ chí kim, đối với những kẻ tu hành như bọn họ, cảnh giới cao nhất lí tưởng nhất có lẽ là phi thăng thành tiên. Cổ đại hình như cũng có mấy người thật sự làm được điều này, nhưng theo khoa học kĩ thuật phát triển, thời đại tiến bộ, một số pháp thuật dần thất truyền, mọi người không thể vô tâm vô lo như quá khứ, cho nên khái niệm ‘phi thăng’ này cũng dần trở thành thần thoại xa không với nổi.

Nhưng có thể trường tồn qua thời gian, thoát khỏi luân hồi, trừ tiên ra còn có quỷ. Quỷ ở đây không phải là những âm hồn bình thường, mà là yêu ma quỷ quái sở hữu pháp lực nhất định, ‘si mị lõng lượng’ mọi người hay nhắc tới chính là chúng.

Si, mị cùng võng lượng là ba loại quỷ quái, đa số là người khi còn sống trải qua khổ cực hoặc có oan khuất hóa thành, khó bị Hắc Bạch Vô Thường phụ trách câu hồi phát hiện, bởi vậy có thể ở lại dương gian. Giống với âm hồn bình thường, chúng không thể tu luyện ra thân thể thật, nhưng có thể cướp đoạt của người khác.

Người bị cướp cũng thường là người có đức hạnh thiếu sót, ví dụ như si hay bám lên người những kẻ bán đứng người thân bạn bè, mị thì bám lên những kẻ bịa đặt tin đồn hại người khác, cuối cùng thân thể hợp với võng lượng là người thấy chết không cứu hoặc bất hiếu. Dù những kẻ chúng làm hại không phải người tốt, nhưng chỉ riêng sự tồn tại của chúng cũng có thể khiến cuộc sống hằng ngày của con người thêm phần nguy hiểm, cho nên không thể buông lỏng.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa tất cả quỷ quái đều đáng bị tiêu diệt, ví dụ như đẳng cấp cao nhất của quỷ quái là tiêu, là tồn tại gần như bán tiên, có thể danh ngôn chính thuận ở lại nhân gian.

“Dường như có người trên góc núi

Khoác cỏ thơm, lưng thắt dây tơ

Mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ

Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp”

Những câu thơ này trong bài thơ cổ ‘Sơn quỷ’ của ‘Cửu ca’* chính là để nói về tiêu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

*’Sơn quỷ’ là một bài thơ trong chùm thơ ‘Cửu ca’ của Khuất Nguyên, một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc, bản dịch thơ trên là của Phạm Thị Hảo.

Sở dĩ tiêu khác với si mị võng lượng ở chỗ nó có thân thể thật, không cần dựa vào cướp của người khác, hành động cử chỉ, thói quen sống không khác gì con người, thường thường chỉ những người có nhiều công đức, nhân tài hiếm gặp mới có cơ hội quá thành. Sự khác biệt duy nhất chính là nó không có nhịp tim và sống lâu cũng không chết.

Khi Hoắc Nham học pháp thuật, anh đã nghe qua si mị võng lượng và tiêu, nhưng kiến thức liên quan anh không lưu ý, bởi vậy trước đó anh không biết rõ ràng tỉ mỉ lắm, lúc này Giang Chước nhắc tới mới suy nghĩ cẩn thận.

“Em hiểu rồi! Sư huynh, ý anh là Thiệu Kì và Thiệu Yến Yến đều thấy vợ ông chủ mỏ than chết không cứu nên đều phù hợp để võng lượng bám lên. Nó đang bám trên người Thiệu Yến Yến, vốn chỉ có thể ăn đồ nguội và sống, thế nhưng vì bị em thẩm vấn lo lắng quá nên không chú ý lỡ uống nước ấm, một ngụm cũng không chịu được!”

Giang Chước thấy đã đến dưới nhà trọ Thiệu Yến Yến, dẫm phanh, nhanh chóng cởi dây an toàn, nói: “Đúng một nửa. Thật ra khi võng lượng bám vào người vẫn có thể ăn đồ nóng, trừ khi…”

Hoắc Nham hỏi: “Trừ khi làm sao?”

Hai người cũng nhau xuống xe, Giang Chước trả lời: “Trừ khi thân thể kia sắp không dùng nổi nữa.”

Hoắc Nham chắc hẳn đã quên, trong vụ án này, trừ Thiệu Yến Yến còn có Thiệu Kì xác chết vùng dậy. Vì võng lượng không có thân thể thật, tính cách hay thậm chí là lối suy nghĩ hay thói quen sống, đều điều chỉnh dựa theo thân xác, thời gian thích ứng mất khoảng 1, 2 tháng.

Võng lượng hẳn đã bám vào cơ thể Thiệu Yến Yến một năm trước ngay sau tai nạn giao thông, sau đó thân xác dùng nhiều dần dần trở nên yếu ớt, thậm chí không tiêu hóa nổ đồ có độ ấm cao, cứ tiếp tục như thế rất nhanh sẽ không dùng tiếp được. Bởi vậy người cũng thấy chết không cứu Thiệu Kì trở thành mục tiêu tiếp theo của nó.

— chuyện này cũng giải thích được vì sao Thiệu Yến Yến có thể dùng 20 phút để sát hại Thiệu Kì, khả năng leo trèo và tốc độ của võng lượng hoàn toàn có thể làm được điều này.

Thế nhưng ‘người’ tính không bằng trời tính, ngay sau khi giết Thiệu Kì và nhập vào thân thể đối phương, thậm chí còn chưa kịp đi đâu xa, thân xác đã bị biển quảng cáo từ đâu bay đến đập vỡ đầu. Thân xác Thiệu Kì không thể dùng được nữa, võng lượng chỉ có thể trở lại thân xác Thiệu Yến Yến cố dùng thêm một thời gian. Bỗng nhiên chuyển hóa từ nam qua nữ như vậy mới tạo ra chuyện nửa đêm Thiệu Yến Yến đi WC nam.

Lúc trước trong phòng trực tiếp có người bảo hung thủ có khi không phải Thiệu Yến Yến, người nọ nói ‘sau khi Thiệu Kì chết còn tự đi bộ đến hiện trường, chuyện ma quái như thế thì sao hung thủ là người sống được?’. Nói như vậy cũng đúng, chắc gì Thiệu Yến Yến đã là người sống.

Một cốc nước đã liên kết tất cả những điểm đáng ngờ lại với nhau, hoàn toàn hợp lí, Hoắc Nham cũng Giang Chước dựa theo địa chỉ được ghi chép xông vào nhà trọ của Thiệu Yến Yến. Cô ta không sống ở kí túc xá mà cũng một nữ sinh khác thuê một phòng trọ nhỏ gần đó. Địa chỉ này khi trước Hoắc Nham đã yêu cầu cô ta ghi lại, thế nhưng khi hai người tìm đến thì lại không thấy người.

Người mở của cho bọn họ là một nữ sinh tầm tuổi Giang Chước, hình như cô tưởng người đến là shipper, trên mặt còn đắp mặt nạ, thế nhưng mở cửa ra thấy hai thanh niên mặc đồ nghiêm túc. Hai bên đều bị giật mình khi thấy đối phương, thiếu nữ kia thế nhưng lại nhận ra Giang Chước, nhanh chóng sờ lên mặt, xoẹt một tiếng bóc mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt sạch sẽ trắng trẻo.

Cô đấm ngực dậm chân nhảy nhót trong lòng, nhưng bên ngoài lại không đổi sắc hỏi: “Chẳng phải là đàn anh Giang Chước sao? Khụ khụ, hai anh tìm ai?”

Hoắc Nham nói: “Xin hỏi Thiệu Yến Yến có sống ở đây không?”

Nữ sinh kia trả lời: “Đúng vậy, nhưng cậu ấy vừa ra ngoài không lâu trước.”

Hoắc Nham vội hỏi tiếp: “Vậy cô có biết cô ta đi đâu, bao giờ về không?” Hoắc Nham vừa nói vừa cho cô xem giấy xác minh thân phận của mình.

Nữ sinh không ngờ một công dân nghiêm túc tuân thủ pháp luật như mình cũng có ngày bị cảnh sát hỏi thăm, hơi sửng sốt. Nếu là một người hoàn toàn xa lạ khác thì cô còn có thể nghi ngờ giấy xác minh là giả, nhưng dù sao cũng có Giang Chước đi bên cạnh, cậu hiện tại cũng coi như là người nổi tiếng, lại cùng tham gia cuộc thi cùng Thiệu Yến Yến, vốn có quen biết nên nữ sinh không băn khoăn nhiều.

Cô nói: “Em cũng không biết, vốn hôm nay bọn em có hẹn nhau đi dạo phố nhưng cậu ấy vừa về đã nói mình có việc rồi vội vã rời đi, em chưa kịp hỏi gì.”

Cứ nói chuyện ở ngoài cửa thế này cũng không ổn, cô vừa nói vừa mời Giang Chước và Hoắc Nham vào. Thế nhưng hai người vừa vào đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, không nhịn được mà hắt xì.

Nữ sinh hơi ngượng ngùng, vừa mở cửa sổ vừa bảo: “Gần đây không hiểu sao Yến Yến lại thích nước hoa, khi ở nhà hay ra ngoài đều phải xức thật nhiều, khiến cả phòng đều có mùi… Hai anh tìm cậu ấy có chuyện gì, có nghiêm trọng không?”

Hoắc Nham mơ hồ nói: “Cũng bình thường.”

Giang Chước thầm nghĩ, chắc chắn là do thân xác Thiệu Yến Yến sắp hết hạn sử dụng. Khi một cơ thể không còn hoạt động, cho dù có võng lượng bám vào thì cũng vẫn sẽ phân hủy hư thối dần, cô ta dùng nhiều nước hoa như vậy phần lớn là để giấu đi mùi. Câu yên lặng đánh giá xung quanh, lại nghe Hoắc Nham hỏi: “Xin hỏi trước khi Thiệu Yến Yến ra ngoài có nhận điện thoại của ai không? Em có biết có ai gọi cô ta ra ngoài không?”

Nữ sinh nhớ lại: “Hẳn là…không có ai.”

Cô nói tiếp: “Bởi vì trước khi đi em và Yến Yến còn cùng xem một đoạn video, cũng không thấy có ai gọi điện thoại. Sau cậu ấy bỗng nói nhớ ra một chuyện cần làm, bước đi.”

Hoắc Nham nhíu mày, nói cảm ơn.

Giang Chước đứng cạnh vốn không mở miệng, nghe đến đó thì hỏi: “Liệu em có phiền cho biết vừa rồi hai người cùng xem cái gì không?”

Cậu vừa hỏi, nữ sinh vừa rồi còn thoải mái dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Hoắc Nham thấy thế vội vàng nói: “Bạn học, chuyện này có liên quan đến vụ án, lời khai của em rất quan trọng, cần em nói thật chi tiết.”

Nữ sinh thấy có liên quan đến vụ án thì do dự nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là vừa rồi, bọn em nghe một chút tin tức linh tinh, nói là Tống Nhã Huyên …Tống nữ sĩ nhận phỏng vấn nói việc mẹ Bách Hướng Vĩ nằm viện có ẩn tình, là Bách Hướng Vĩ cố tình không đưa bà ấy đến bệnh viện kịp lúc sau khi bị thương, kéo dài bệnh trạng.”

Cô nói vậy cũng khiến Giang Chước và Hoắc Nham hiểu ra sao nữ sinh lại ấp úng, đứng trước mặt Giang Chước nói về mẹ kế của cậu thì đúng là có hơi ngại.

Tống Nhã Huyên và Giang Duy đã bị đuổi khỏi ban Giám đốc, tình trạng còn thảm hơn Giang Chước lúc trước vài lần, chắc hẳn vô cùng hận phản đồ Bách Hướng Vĩ kia. Tin tức này truyền ra lúc Giang Chước và Hoắc Nham đang trên đường, hai người vừa nghe đều lấy di động ra xem, thấy trên các trang tin tức đều nói về chuyện này.

“Thấy mẹ ruột chết không cứu! Hắn quả thật là một nghệ sĩ ‘thâm tàng bất lộ’.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Diễn viên phái thực lực giấu tên lại gây ra bê bối, hình tượng năm xưa sụp đổ không thể trở lại.”

“Bị nữ kim chủ bao dưỡng, có quan hệ tồi tệ với mẹ đẻ, ngươi có còn kinh hỉ nào không cho trẫm biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK