Mục lục
App Trực Tiếp Thành Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Herbicides.

Quả nhiên lời này vừa nói ra, Đan Tĩnh đã cười lạnh, gió âm cuồn cuộn nổi lên, căn phòng bắt đầu lung lay kịch liệt, xung quanh bóng đen ngổn ngang, tiếng khóc chói tai vọng đến.

Vân Túc Xuyên biết Giang Chước còn bị thương, không muốn cậu tốn sức nên nghiêng người nhẹ nhàng cầm tay cậu, linh khí nhu hòa làm gió âm thổi đến trước mặt hai người bị dừng lại, bản thân hắn không có phản ứng gì.

Giang Chước lười biếng nâng mắt, cũng tựa vào người hắn.

Mắt thấy oán khí sắp ăn mòi hết không gian xung quanh, ánh sáng vàng bỗng lóe lên, bốn góc phòng xuất hiện bốn cây cột vàng rực rỡ, khiến cả căn phòng đứng vững lại, cứng rắn ngăn sự lay động.

Đan Tĩnh cảm thấy ngực như bị một cây búa đập vào ngực, bỗng nhiên vô cùng đâu nhức, thân người lui về sau vài bước, trợn mắt nhìn Vân Túc Xuyên: “Anh!”

Vân Túc Xuyên bắt chéo chân, cười hì hì: “Tôi làm sao? Đừng có nghĩ trên thế giới này anh thê thảm nhất chứ? Nếu nhà của tôi bị sụp thì tôi cũng rất tủi thân đó. Chị gái.... à không, anh trai, chúng ta có chuyện thì nói, xây dựng xã hội chủ nghĩa khoa học hài hòa không được sao?”

Đan Tĩnh ôm ngực, bị hắn làm cho tức đến thở hổn hển, ý thức được người này không thể đấu thẳng mặt, chỉ có thể thừa dịp hắn không chú ý mà tìm cơ hội ra tay, im lặng một chút, nói: “Được, anh đã muốn nghe thì tôi chẳng có lí do gì để ngại nói, dù sao tôi chẳng có gì trái với lương tâm.”

Giang Chước hờ hững ngồi một bên, nghe hai người nói tới nói lui, cũng không nói chuyện, Đan Tĩnh cũng không chú ý nhiều đến cậu, kể ra ân oán với Trình Am năm đó.

Vân Túc Xuyên tuy nói chuyện khiến người ta tức, nhưng có vài điểm đúng, chuyện cũ đáng oán hận như vậy nói ra cũng thoải mái hơn, Đan Tĩnh vừa mở miệng đã nói liên tục.

Thật ra chuyện của anh ta có vài phần giống Tống Linh, tính cách của Trình Am rất tồi tệ, rất thích trêu đùa người khác, 7, 8 năm trước, độ chấp nhận của xã hội với đồng tính luyến ái còn chưa cao, tư tưởng từ nhỏ của anh ta đã hình thành, đột nhiên phát hiện mình thích người cùng giới, nên cảm thấy vô cùng khó chấp nhận, bởi vậy nhân cách có chút vặn vẹo.

Tống Linh tỏ tình với anh ta, anh ta liền đùa cợt cô gái nhỏ này một phen, loại tính cách này đã xuất hiện dấu hiệu từ lúc đó, đến khi quen Đan Tĩnh lúc trước, Lâm Hướng Đông cũng như vậy.

Ban đầu Trình Am thấy người ta hướng nội, còn không thích nói chuyện, vốn không có hứng thú lắm, sau lại vô tình biết Đan Tĩnh cũng thích đàn ông nên bắt đầu chú ý đến anh ta.

“Có cuốn sách tên [ Căn phòng của Giovanni ] của James Baldwin, viết về tâm lí và suy tư của người đồng tính nam, lúc đó tôi đang đọc cuốn sách đó, bị gã nhìn thấy, đoán được xu hướng tình dục của tôi. Lúc đó tôi cảm thấy sợ hãi, sợ gã kể bí mật này cho người khác, nhưng Trình Am an ủi tôi, nói có người thích khác giới thì cũng có người thích cùng giới, đây là chuyện thường tình, còn nói cho tôi gã cũng thích đàn ông, tôi thực sự biết ơn gã, liền lui tới thường xuyên hơn.”

Đan Tĩnh cười lạnh: “Thế nhưng gã muốn trêu đùa tôi nên mời tôi đến tiệc sinh nhật của gã, âm thầm bỏ thuốc muốn giở trò, nhưng lượng thuốc không đủ, tôi tỉnh lại nửa chừng lại giãy dụa, bị gã siết chết —– đúng là giống người cậu súc vật lòng lang dạ sói kia như như đúc, một lũ chết tiệt!”

Trình Am là kẻ mềm nắn rắn buông, hẳn thấy tính cách Đan Tĩnh hướng nội nhát gan, nghĩ anh ta dễ bắt nạt nên mới lập nên kế hoạch này, hẳn gã sẽ không ngờ Đan Tĩnh từng tự tay giết người cậu ấu dâm của mình lúc chỉ hơn 10 tuổi, bên trong chắc chắn là một kẻ tàn nhẫn.

Vân Túc Xuyên hỏi: “Cho nên anh làm gì? Anh.... hạ thuốc Trương Đình, để anh này cưỡng bức Trình Am, rồi sau đó giết Trình Am và đổ tội cho Trương Đình?”

Đan Tĩnh lạnh lùng nói: “Tôi muốn báo thù, đương nhiên phải tự tay trả thù toàn bộ, hạ thuốc Trương Đình làm gì, tìm cách lấy được tinh dịch của anh ta là được rồi.”

Trương Đình hay chơi bời, còn không kiêng nam nữ, hay uống say đến không biết trời trăng ở bên ngoài rồi qua đêm cùng bạn giường trong khách sạn, chính việc này bị Đan Tĩnh nắm được, nhân cơ hội lấy được tinh dịch của anh, sau đó tiêm vào cơ thể Trình Am, tạo ra hiện trường giả Trình Am bị Trương Đình xâm hại.

Đại khái là do không có kinh nghiệm nên cả Vân Túc Xuyên lẫn Giang Chước đều không nghĩ tới chuyện này.

Đan Tĩnh cười lạnh: “Nghe xong chưa? Nghe hiểu chưa? Tôi có thù báo thù, hợp tình hợp lí, hiện các người tỏ vẻ sứ giả chính nghĩa đến bắt tôi, thế sao không làm gì đó từ sớm mẹ đi? Sao lúc người khác hại tôi thì không ra tay?”

Những lời này anh ta cũng từng nói với một hòa thượng già đến thu phục mình lúc chưa đầu thai ở đời trước, Đan Tĩnh tự nhận là có lí có tình, lúc ấy oán giận đến mức khiến hòa thượng tỏ vẻ hổ thẹn, chắp tay trước ngực mà rời đi, nhưng hiển nhiên tính tình Vân Túc Xuyên không cao thượng như vậy và mặt của hắn cũng dày hơn thế.

“Tôi cảm thấy mấy câu hỏi anh dùng để hăm dọa người khác này rất không thỏa đáng.” Vân Túc Xuyên giơ ngón tay lên lắc lắc, cười hì hì: “Thứ nhất anh có phải vợ tôi đâu, dựa vào điều gì yêu cầu tôi xuất hiện lúc anh đang chịu khổ để giúp đỡ? Thứ hai anh có cho tôi đồng nào đâu, dựa vào điều gì yêu cầu tôi không được bắt anh khi anh giết người chỉ vì lúc anh gặp nạn đã không cứu? Thứ ba mời anh chú ý chút, trên thế giới này không có gì là công bằng hoàn toàn, người ta hại người chuyện của người ta, hắn không bị bắt là do hắn gặp may, anh hại người là chuyện của anh, anh đụng phải tôi là do anh xui.”

Đan Tĩnh: ”...... ” Sát ý của anh ta lại trào lên!

“Còn có chuyện này muốn hỏi.”

Đan Tĩnh đang đối diện cùng Vân Túc Xuyên, một người mặt mày rạng rỡ, người kia nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lạnh lùng thản nhiên của Giang Chước đột nhiên xen vào làm không khí căng thẳng có phần thả lỏng.

“Cái chết của Miêu Hàn Lượng có phải cũng có liên quan tới anh không?”

Vừa rồi cậu vẫn luôn im lặng ngồi một bên, vẻ ngoài cậu vốn thuộc dạng thanh tú, sắc mặt cũng không tốt nên dù Đan Tĩnh đã gặp Giang Chước dùng pháp thuật vài lần nhưng cũng không coi trọng cậu, chủ yếu chỉ tập trung cảnh giác với Vân Túc Xuyên, hiện Giang Chước bỗng nhiên mở miệng còn khiến anh ta hơi ngẩn ra.

Đan Tĩnh liếc nhìn Giang Chước: “Chồng tôi bị Niên Tân Vũ giết, không phải chính anh điều tra ra chuyện này sao?”

Giang Chước chậm rãi nói: “Lấy tính cách có thù ắt báo của anh, tôi không tin nếu Miêu Hàn Lượng thực sự bị Niên Tân Vũ hại chết thì anh chỉ khóc một hồi rồi thôi, đúng không?”

Đan Tĩnh không nói gì, hẳn tạm thời không biết nên phản ứng thế nào, Giang Chước lại nhìn Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên không phụ lòng cậu, nói: “Hôm nay lúc tôi đến phòng ngủ của anh ta và Miêu Hàn Lượng thì phát hiện giường thiếu một cái gối đầu.”

Giang Chước: “Hửm?”

Vân Túc Xuyên cười cười: “Giường đôi, vợ chồng hai người ngủ ở đó, trên giường có hai cái chăn mà chỉ có gối đầu bên trái —– Tiểu Chước, cậu có thấy kì quái không? Đan Tĩnh, gối đầu của anh đi đâu vậy? Hay là anh hoặc Miêu Hàn Lượng thích ngủ không có gối?”

Hắn tỏ vẻ tự hỏi mà gõ thái dương: “Ấy, thế có ngủ được không?”

“Được rồi!” Đan Tĩnh quả thực không muốn hắn nhiều lời thêm nữa, ngắt lời Vân Túc Xuyên, tức giận nói: “Miêu Hàn Lượng bị tôi dùng gối làm nghẹt chết.”

Vân Túc Xuyên cổ vũ: “Anh thật giỏi. Thủ đoạn tàn nhẫn, có trí có dũng.”

Giang Chước nói: “Lúc đó tôi đã nhìn thấy pháp y kiểm tra thi thể Miêu Hàn Lượng, Niên Tân Vũ cũng thừa nhận có hạ cổ giết Miêu Hàn Lượng..... “

Đan Tĩnh bị Vân Túc Xuyên chọc điên, liền ghi hận cả Giang Chước, quái gở nói: “Các người bắt oan người tốt rồi đấy.”

Giang Chước nâng mắt, gương mặt tái nhợt tỏ vẻ thong dong mà chắc chắn: “Không đến mức, tôi có thể sẽ bắt oan người khác nhưng sẽ không bắt oan người có chỉ số thông minh quá thấp.”

Thấy đôi mắt trừng lớn của Đan Tĩnh, Vân Túc Xuyên hớn ha hớn hở bổ sung: “Cậu ấy bảo anh ngốc đấy.”

Đan Tĩnh: ”..... “

Giang Chước: “Nếu 8 giờ sáng đến 11 giờ trưa anh không ở nhà, Niên Tân Vũ lại cho rằng cô ta đã nguyền chết Miêu Hàn Lượng, như vậy cách giải thích duy nhất là cô có thực sự có ra tay với Miêu Hàn Lượng, nhưng vì thao tác không chuẩn nên Miêu Hàn Lượng chỉ chết giả. Về phần anh..... “

Giang Chước suy nghĩ rồi bảo: “Khi anh trở về, hàng xóm báo cảnh sát, sau đó trước khi cảnh sát đến, anh phát hiện Miêu Hàn Lượng thật ra còn sống, cho nên anh dùng gối làm anh ta nghẹt thở chết —– tôi hẳn đã đoán được đại khái nhỉ?”

Đan Tĩnh im lặng một hồi, nói: “Anh hóa ra cũng thông minh.”

Giang Chước không quá thích tính cách quái gở thích châm chọc này của Đan Tĩnh, dù sao tuy anh ta đáng thương nhưng người khác không thiếu nợ gì anh ta, không cần nhân nhượng: “Khách sáo rồi, chủ yếu do đầu óc anh không tốt thôi.”

Đan Tĩnh tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, hai tên này càng nói càng khó nghe!

Vân Túc Xuyên và Giang Chước không quá để ý biểu cảm dữ tợn của anh ta, dù sao câu kia của Giang Tĩnh tương đương với thừa nhận suy đoán của Giang Chước, Vân Túc Xuyên nói: “Sao anh lại muốn giết Miêu Hàn Lượng, vì anh ta đã ngoại tình?”

Đan Tính oán hận: “Thì thế nào, lí do này còn chưa đủ hả? Lúc trước là anh ta sống chết muốn ở bên tôi, thế mà còn không muốn bị người ta chỉ trỏ, tôi vì anh ta mà phẫu thuật thẩm mĩ, đổi tên, mặc đồ nữ, sợ bị người ta nhìn thấu nên tôi nghỉ cả việc, không ít linh cảm trong các bức tranh của anh ta do tôi cung cấp, cuối cùng anh ta cho tôi cái gì? Người sắp già rồi nến muốn có con, xoay người đi cấu kết với người phụ nữ khác, chẳng phải anh ta nên đi chết sao?”

Đan Tĩnh trước đây từng bị cậu ruột quấy rối, trong lòng vốn có bóng ma, sau còn trải qua chuyện Trình Am nên anh ta cực kì cố chấp với phương diện tình cảm.

Lúc trước gặp được Miêu Hàn Lượng trong một lần giao lưu hội họa, hai người đi từng bước đến kết hôn, có thể thấy Đan Tĩnh rất để ý đến mối quan hệ này. Như vậy mà bị phản bội, đương nhiên anh ta sẽ không để yên.

Đan Tĩnh yếu ớt nói: “Tôi không phải không cho anh ta cơ hội. Tôi đã phát hiện chuyện của Miêu Hàn Lượng và Niên Tân Vũ từ sớm, tôi dùng điện thoại nhắn tin cho Niên Tân Vũ, bảo cô ta nếu không hỗ trợ anh ta thoát khỏi scandal sao chép để trở lại vị thế như xưa sẽ công khai quan hệ của bọn họ cho truyền thông, Niên Tân Vũ đương nhiên sẽ sợ hãi. Tôi tưởng cô ta sẽ nhanh chóng ra tay, không ngờ con ngu kia sợ bị người ta phát hiện nên còn chần chờ do dự, tôi liền thuê người đi nói cho cô ta rằng dùng cổ giết người vừa nhanh vừa bí mật, sẽ không bị ai phát hiện.”

”..... Tôi trốn sau rèm cửa sổ của phòng ngủ, nhìn thấy Niên Tân Vũ đưa cho Miêu Hàn Lượng miếng bánh ngọt, nhìn anh ta cầm nó về cho vào tủ lạnh. Ha hả, lúc đó tôi biết ngay miếng bánh đấy có vấn đề.” Đan Tĩnh châm chọc cười: “Tôi nằm trên giường giả vờ ngủ, trong lòng lại tính toán, anh ta vẫn luôn không thích ăn đồ ngọt, nếu anh ta không ăn miếng bánh đó thì tôi sẽ tìm cách cho anh ta biết miếng bánh có vấn đề. Miêu Hàn Lượng biết Niên Tân Vũ muốn hại mình hẳn sẽ không muốn ở bên cạnh một người đàn bà muốn giết mình nhỉ?”

Những suy tính hay cả ngữ điệu nhẹ nhàng của anh ta đều có thể khiến người nghe hoảng sợ, Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhìn nhau, lại không xen vào.

Đan Tĩnh nói tiếp: “Nhưng đến sáng, tôi liền thấy anh ta lấy bánh ra khỏi tủ lạnh, nói để ăn..... Anh ta chưa bao giờ ăn đồ ngọt, lúc trước mỗi khi tôi ăn luôn nhíu mày bảo nhìn đã thấy ngấy, nhưng hiện tại, anh ta định ăn miếng bánh đó!”

Thậm chí lúc nãy khi nhắc đến Trình Am, anh ta cũng không kích động đến thế, giữa mày lộ ra sự căm hận to lớn, trên môi lại nở nụ cười quỷ dị mà cay nghiệt: “Ngay giây phút đó tôi đã hạ quyết tâm. Tôi nghĩ, không còn cách nào rồi, tôi muốn anh ta phải chết, tôi không chịu được chuyện anh ta còn sống nữa.”

Đúng như lời Giang Chước, Miêu Hàn Lượng chưa ăn hết miếng bánh, Niên Tân Vũ lại lần đầu dùng cổ, nên khi Đan Tĩnh và hàng xóm vào thì anh ta chỉ đang trong trạng thái chết giả. Nhưng có lẽ số mạng của anh ta đã hết nên lúc tỉnh lại hàng xóm đã đi gọi cảnh sát, chỉ có Đan Tĩnh ở bên cạnh, Miêu Hàn Lượng không do dự chìa tay xin Đan Tĩnh giúp đỡ, nhưng đương nhiên Đan Tĩnh không muốn, cầm gối đè anh ta nghẹt thở chết.

Đan Tĩnh nói nhiều như vậy, họng cũng hơi khô, giọng khàn khàn: “Các người cảm thấy tôi ác độc, nhưng tôi cũng là bị nhưng người đó ép tới mức này, lúc trước chúng tôi vì để ở bên nhau, vì để kết hôn mà vượt qua không ít khó khăn, thế mà như nào? Anh ta dựa vào thứ gì mà dám đối xử với tôi như vậy. Tôi tuyệt đối không hối hận vì đã giết anh ta, tôi chỉ hối hận, sao tôi không giết phắt anh ta lúc tình cảm hai chúng tôi tốt nhất, như vậy trong lòng tôi anh ta luôn là người tốt nhất!”

Hai bên vốn đang đề phòng lẫn nhau, đối đầu gay gắt, nhưng sau khi Đan Tĩnh nói xong chuyện này, ba người lại không ai mở miệng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió âm thổi vù vù ngoài cửa sổ, làm không khí càng trở nên hiu quạnh, lạnh đến tâm can.

Tình yêu luôn đi cùng ham muốn chiếm hữu, một khi trao đi toàn bộ chân tình liền rất dễ bị tổn thương.

Điều này đã ăn vào máu, vào xương, vào linh hồn, lại có thể biến thành con thú khó điều khiển, khiến người ta trở thành nô lệ của tình yêu, không thể thoát ra được, càng lún càng sâu.

Cho nên có người sở hữu càng nhiều lại băn khoăn càng nhiều, không dám yêu. Nhưng tình yêu đến đâu có gì có thể ngăn cản?

Vân Túc Xuyên không nhịn được là quay đầu nhìn Giang Chước, thấy sắc mặt cậu không tốt nên đã bị dời sự chú ý. Hắn nghĩ không cần áp những chuyện linh tinh máu chó của người khác lên người mình, nghe rõ sự tình rồi thì nên nhanh chóng thu phục Đan Tĩnh. Giang Chước vốn còn bị thương, nên để cậu nghỉ ngơi.

Đan Tĩnh nhắc tới chuyện này, trong lòng thống khổ bất bình oán độc phẫn hận có đủ cả, anh ta vốn chính là một con quỷ do oán khí biến thành, nếu có thể buông bỏ chuyện này đã có thể siêu thoát.

Vốn ngay lúc cảm xúc không tốt, lại thấy Vân Túc Xuyên ngơ ngẩn nhìn Giang Chước, Đan Tĩnh chỉ thấy chói mắt vô cùng, sự đố kị trào lên, chỉ vào hai người, cười lạnh: “Đừng có mà đắc ý, các người về sau cũng không yên ổn đâu.”

Đan Tĩnh thích đàn ông, lại thấy Vân Túc Xuyên rất để ý đến Giang Chước do Giang Chước bị thương, trong lòng vẫn luôn nghĩ hai người là một đôi, những lời này vừa nói ra lại khiến Giang Chước và Vân Túc Xuyên sửng sốt.

Vân Túc Xuyên phản ứng lại rất nhanh, sau khi giật mình cũng không phủ nhận, đáp trả: “Không cần anh quan tâm.”

Giang Chước giật giật môi, cảm thấy không nhất thiết cần giải thích với con quỷ bị thần kinh này nên không nói gì.

Viên đá Bất Trú Vân Túc Xuyên đưa Giang Chước còn đặt trên bàn. Đan Tĩnh từng chết 2 lần, cũng tương đương với việc từng 2 lần làm lệ quỷ, có chút ít kinh nghiệm và pháp lực. Anh ta có thể nhìn ra thể chất đặc biệt của Vân Túc Xuyên. không phải người mà không phải quỷ, lại thấy khí lạnh đá Bất Trú tỏa ra, cũng hiểu qua qua mục đích sử dụng của món đồ này.

Đan Tĩnh cười lạnh: “Trên đời không có vận may từ trên trời rơi xuống đâu, chuyện gì cũng cần trả giá. Tôi bị người ta hại chết, chỉ muốn báo thù cho bản thân mà còn phải hiến tế mạng của người có quan hệ huyết thống, các người cho rằng muốn biến thành tiêu để tránh kiếp nạn, sau đó tìm một món bảo vật nào đó là biến lại thành người được sao? Hừ, chuyện đời làm sao có thể tốt đẹp như vậy, để tôi xem các người được đến lúc nào.”

Giang Chước hừ một tiếng: “Ngại quá, tôi thấy anh có khi không đến được giây phút đó đâu.”

Lời cậu còn chưa dứt, Đan Tĩnh đã bắt đầu trò mà anh ta mưu tính đã lâu.

.....

Editor: Ôi dời ơi sao tác giả dùng đại cho Đan Tĩnh lúc là ‘hắn’ chỉ nam giới, lúc thì là ‘nàng’ chỉ nữ giới vậy?:’)))) Mình để hết là ‘anh ta’ cho đồng bộ nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK