Ông nhìn pháp sư được Thẩm Hâm thuê: “Trái lại thì tôi chưa gặp qua ngài bao giờ, ra tay luôn đi.”
Lâm Quỳnh đứng sau nhìn bóng hình Giang Thần Phi, bà cảm thấy 20 năm nay như đã là nửa đời người.
Nửa đời chờ đợi tìm kiếm một người, nhưng đến khi gặp lại người đó, đột nhiên thấy mình đã già.
Những năm gần đây, bà luôn không nhịn được mà suy nghĩ về lựa chọn năm xưa của mình, rốt cuộc là đúng hay sai? Nhưng lúc đó bà thật sự đã bị sự lo lắng và cãi vã đưa vào đường cùng, không thể ở lại Giang gia nữa. Lúc đó còn trẻ, chưa trải qua sự đau đớn của thế gian, liền cảm thấy như vậy là khổ sở.
Hiện tại người quỷ không chung đường, còn có thể gặp lại, liệu..... có nên cảm thấy đủ rồi.
Con người đúng là một sinh vật kỳ quái, nếu trở về hơn 20 năm trước, khi bà còn trẻ, Lâm Quỳnh vẫn không thể kiên nhẫn chờ đợi chồng mình chăm lo công việc, đi sớm về khuya, cũng không thể chịu được việc mỗi ngày đều lo lắng chồng mình liệu có thể trở về hay không, vậy nên không thể tiếp tục ở bên Giang Thần Phi.
Nhưng lúc này, nhìn thấy người đó một lần nữa, bà lại không dám dời mắt, có lẽ không phải không yêu, mà là yêu, nhưng không làm gì được.
Lâm Quỳnh cắn môi, kiềm chế tất cả suy nghĩ vào lòng, như bao nhiêu năm nay bà vẫn làm —– nếu tiếp tục, bà sợ mình sẽ rơi nước mắt.
Bà tiến đến, đứng sau lưng Giang Thần Phi, nhỏ giọng nói: “Đừng quan tâm đến em, anh cứ đi đi.”
Giang Thần Phi hơi nghiêng đầu, định nói gì đó, Lâm Quỳnh đã nói trước: “Thẩm Khiêm sai Hà Cơ đi giết tiểu Chước.”
Mặc kệ tình cảm vợ chồng hai người rối rắm thế nào, điểm chung nhất của họ chính là tình yêu sâu sắc với con trai hai người, hơn nữa còn có nhiều thứ khiến cậu thua thiệt, Giang Thần Phi vừa nghe vậy cũng biến sắc.
Lâm Quỳnh thúc giục: “Ạnh mặc kệ em, đi tìm con trai đi. Thẩm Hâm sẽ không làm gì em đâu.”
“Cứu được sao?” Thẩm Hâm không nghe được giọng nói hai người, nhưng nhìn biểu cảm của Giang Thần Phi cũng đoán được phần nào: “Một nhà ba người thân thiết đến vậy thì chết cùng nhau đi.”
Ông ta biết rằng những người ông ta sắp xếp đã đến, ưu thế hoàn toàn ở bên mình.
Nếu là Giang Thần Phi của trước đây thì quả thật làm người ta kiêng dè, nhưng bây giờ ông đã là quỷ, mỗi người pháp sư trừ tà mà Thẩm Hâm mời đến đều là khắc tinh của ông. Ông ta có thể giết kẻ này một lần, thì có thể có lần thứ 2!
Ông ta còn chưa nói xong, Giang Thần Phi đã phóng đến. Ông là một người rất lịch sự, không quá am hiểu chuyện mồm mép, đến bây giờ Giang Thần Phi chưa từng nói một điều ác ý nào, nhưng từ hành động của ông lúc này, Thẩm Hâm đã cảm nhận được sát ý mạnh mẽ.
Ông ta vội lui về sau, quát lớn: “Người đâu, ra tay nhanh lên!”
Lập tức có vài người lấy pháp khí ra, che trước mặt Thẩm Hâm, tấn công Giang Thần Phi, xung quanh lóe lên nhiều luồng sáng, pháp lực va chạm cùng âm khí, không ngừng vang lên tiếng nổ nhức óc.
Từ trước đến này, Giang Thần Phi đã trải qua nhiều lần như vậy, chẳng qua lúc đó ông trảm yêu trừ ma, bây giờ, bản thân ông lại thành đối tượng mà đồng nghiệp ngày xưa đối phó.
Nhưng vậy thì sao? Ông vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, năm xưa ông bảo vệ người dân bình thường, bây giờ ông phải bảo vệ người nhà mà mình yêu thương!
Giang Thần Phi nhớ về cậu con trai yêu dấu của mình, hai tay đẩy về hai hướng trái phải, đánh về phía hai người.
Hai người kia bị trúng chưởng, một người bị âm khí nhập vào người, xanh mặt lùi về sau, người còn lại hô lên, phun ra một ngụm máu, ngã xuống.
Phản ứng của gã này lại làm Giang Thần Phi hơi bất ngờ. Ông biết mình ra tay không khoan nhượng, những người này bị đánh chết cũng chẳng oan uổng gì, nhưng thân là quỷ cũng có hạn chế, công lực hữu hạn, không thể lãng phí, vậy nên khi công kích hai người có bên nhẹ bên nặng.
Người bên trái tấn công chậm hơn, trong động tác ra chiêu cũng có chút do dự, dường như không muốn làm mà chỉ ứng phó qua loa, cho nên Giang Thần Phi không coi gã là đối tượng tấn công chủ yếu, mà nặng tay với người bên phải hơn.
Việc người bên phải bị âm khí xâm nhập nằm trong kế hoạch của ông, nhưng bên trái, rõ ràng Giang Thần Phi ra tay không nặng lắm mà sao lại làm như chết rồi vậy?
Tuy tính tình ông không xấu nhưng cũng không phải người tốt mù quáng, suy nghĩ xoay vòng trong đầu, tiếp tục quay đi đối phó người khác.
Sau mấy hiệp so chiêu, Giang Thần Phi dần nhận ra tình hình hơi lạ. Việc hạ gục người bên trái dễ dàng như vậy hình như không phải trùng hợp, cũng không phải do bản thân gã ta có bệnh tật gì. Bởi mấy tay vệ sĩ ở gần ông đều có biểu hiện tuy rất phô trương nhưng vừa ra tay thì thua nhanh hơn bất cứ ai, trông không giống như đối phó Giang Thần Phi mà giống như đang cố làm qua loa mệnh lệnh của Thẩm Hâm.
Theo lý thuyết, ở trước mặt cấp trên, ai cũng phải nhào đến tranh công mới đúng, bọn họ làm như vậy nghĩa là trong lòng có suy tính khác.
—– hoặc cảm thấy Thẩm Hâm không đáng tin, hoặc vì lý do nào đó không dám đắc tội Giang Thần Phi.
Giang Thần Phi không biết nguyên nhân, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cũng may đây không phải chuyện xấu, mà mặt khác, điểm yếu của Thẩm Hâm đã lộ ra.
Thẩm Hâm xem không hiểu tình hình cuộc chiến trước mắt, ông ta không nghĩ trước mặt mình mà còn có người cố ý nhẹ tay với Giang Thần Phi, chỉ âm thầm kinh ngạc vì sự lợi hại của ông. Cho dù đã bị biến thành một du hồn, còn đối phó với nhiều người vậy mà Giang Thần Phi lại không thấy chút yếu thế nào.
Ông ta cũng không nhịn được mà lo lắng, suy nghĩ một chút, lấy ra điện thoại.
Từ trước đến nay Thẩm Hâm không tự liên hệ với thế lực bị che giấu này để tránh để lại nhược điểm, nhưng xem tình hình thì cũng không thể để tâm nhiều như vậy, ông ta vừa bấm số, đột nhiên bị một người lao đến đẩy từ phía sau.
Thẩm Hâm bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, cả người lảo đảo, người đụng ông ta nhân cơ hội cướp lấy cái điện thoại, ném mạnh xuống đất.
Ông ta quay người, nhìn lại, đúng là Lâm Quỳnh —- không biết là không dám hay không để ý mà thuộc hạ ông ta không hề trông coi người phụ nữ này.
Điện thoại đập xuống đất liền đen xì màn hình, sự phẫn nộ của ông ta lúc đó không chỉ vì kế hoạch bị quấy rầy mà nhiều hơn là do bị phản bội hoàn toàn.
Tuy trong lòng biết Lâm Quỳnh không còn tình cảm gì với mình, nhưng thấy bà rõ rành rành cùng chồng trước đối phó mình vẫn làm Thẩm Hâm cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Cơn ức lấp đầy lồng ngực, lúc này ông ta khó mà nín nhịn được, như một con quái thú sắp gầm lên rồi lao ra khỏi ngực. Thẩm Hâm vô cùng tức tối, bóp cổ Lâm Quỳnh, hung tợn nói: “Nếu cô muốn chết thì đi theo hắn ta đi!”
Cả người ông ta như bị xé làm đôi, trong lòng có giọng nói bảo ông ta không thể làm vậy, nhưng gân xanh trên trán vẫn đập thình thịch, năm ngón tay dần bóp chặt, bình tĩnh cảm nhận hơi thở dần mỏng đi của Lâm Quỳnh.
Giang Thần Phi vốn đang bị một nhóm người vây quanh, đánh mắt thấy cảnh này liền vội chạy về bên đó.
Người khác còn chưa tới, cửa sắt của nhà xưởng ngầm đột nhiên mở ra, không để ai kịp phản ứng lại, một cái cúc áo được bắn từ bên đó trúng tay Thẩm Hâm.
Chuyện này bất ngờ, tốc độ còn nhanh, bằng công phu của Thẩm Hâm đương nhiên không thể né được, cổ tay đau điếng, bất đắc dĩ buông Lâm Quỳnh ra.
Bên cạnh lập tức có mấy người đuổi qua, có người đi đỡ Thẩm Hâm, có người đi bắt Lâm Quỳnh, nhưng lúc này đã có một bóng người mặc đồ trắng nhanh như chớp tiến đến.
Hào quang chói mắt lóe ra từ tay người đó, những người bị ánh sáng chiếu vào ngã trái ngã phải, người kia thành công phá vòng vây, đỡ cánh tay Lâm Quỳnh.
Người tới đương nhiên là Giang Chước.
Sau khi đứng vững, Lâm Quỳnh ngẩng lên, thấy Giang Chước. Hiện tại con trai đã cao hơn bà một cái đầu, mím môi, mày kiếm hơi nhíu lại, cánh tay đang đỡ bà vô cùng vững chắc, nhưng cậu lại không nhìn bà.
Chuyện Giang Thần Phi và Lâm Quỳnh lo lắng nhất chính là an nguy của Giang Chước, khi thấy cậu xuất hiện, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Động tác của Giang Thần Phi đỡ căng thẳng hơn, sau khi đánh văng một người, nghe được tiếng gió phía sau, định quay người tiếp chiêu thì người tấn công đã bị Vân Túc Xuyên theo sau Giang Chước xử lý.
Giang Chước và Vân Túc Xuyên tìm mãi mới được nơi này, vừa đến liền thấy đôi bên đánh nhau lộn xộn. Vân Túc Xuyên cố tình thả chậm bước chân, để Giang Chước cứu Lâm Quỳnh, chính hắn qua bên Giang Thần Phi.
Hắn vẫn giữ bộ dạng lơ đãng, một tay còn để trong túi áo, tay kia nắm lấy cổ tay người đàn ông cầm dao găm, cười hì hì: “Nói chung thì sau khi nhân vật chính xuất hiện thì nhân vật phụ sẽ hết vai. Anh bạn này, tôi thấy anh diễn rất cố gắng, nhưng hơi quá cố rồi.”
Vân Túc Xuyên không nói kỹ, dường như có thâm ý khác, nhưng cố tình khi hắn buông tay, người đàn ông kia do dự rồi lùi qua một bên.
Tất cả mọi người không hiểu gì, Giang Thần Phi nhớ tới chuyện xảy ra khi đánh nhau, trên mặt lộ ra chút hiểu rõ.
Thẩm Hâm được mấy thuộc hạ trung thành vây quanh bảo vệ, trong lòng thầm mắng Hà Cơ chẳng ra gì, lúc quan trọng như con rùa rụt cổ, giết hai thằng nhóc cũng không làm được. Ông ta đang muốn ra lệnh thuộc hạ cùng nhau phối hợp đối phó Giang Chước và Vân Túc Xuyên, liền thấy cảnh người đàn ông kia lui xuống.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhận ra mình thật sự mất khống chế cục diện, không khỏi giận dữ: “Chuyện gì vậy? Bình thường cầm tiền lương để ngồi chơi à? Ra tay nhanh lên!”
Vân Túc Xuyên ân cần mời Giang Thần Phi qua bên Lâm Quỳnh và Giang Chước, chính hắn cũng đi theo, đối mặt với Thẩm Hâm, còn có không ít người do dự một lát cũng đứng ở giữa hai bên.
Vân Túc Xuyên cười tủm tỉm: “Tôi nói nè ông chủ Thẩm, sao ông phải kinh ngạc vậy? Nếu vội vã giết tôi với Giang Chước để bịt miệng thì chính ông cũng biết chúng tôi biết được bao nhiều, đừng có nghĩ chúng tôi thay ông giữ bí mật chứ? Không ngờ ông ngây thơ như vậy đó.”
Thẩm Hâm đương nhiên không ngây thơ, cho nên ngay sau khi Vân Túc Xuyên nói xong, ông ta đã hiểu được ý của hắn. Xem ra Giang Chước và Vân Túc Xuyên đã âm thầm điều tra những thuật sĩ dưới trướng ông ta, liên hệ với bọn họ, tiết lộ một phần mưu kế của Thẩm Hâm.
Lúc tiết lộ hẳn sẽ vẫn giấu giếm hoặc thay đổi chi tiết, những người nghe tin sẽ nửa tin nửa ngờ, do dự, không biết nên đầu quân cho bên nào mới ổn.
Nhưng, chút do dự đó đã đủ cho Vân Túc Xuyên và Giang Chước, cùng đủ chí mạng với Thẩm Hâm.
Vừa rồi ông ta liên tục nhấn mạnh ‘liên hệ Hà tiên sinh’, ‘lập tức giết Giang Chước và Vân Túc Xuyên’, trong tình hình này, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều không xuất hiện, Lâm Quỳnh và Giang Thần Phi lại lo lắng như vậy, những người khác đương nhiên cũng nghĩ hai người có thể không thể sống sót trở về.
Cho nên trong tình huống này, bọn họ vừa không muốn trở mặt với Thẩm Hâm, vừa không dám đắc tội quá với Giang Chước và Vân Túc Xuyên, chỉ có thể qua loa ra chiêu, hiện tại xem ra quyết định này không sai.
Thẩm Hâm suy nghĩ kỹ chuyện này, biến sắc. Cả đời này ông ta kiêu ngạo bày mưu tính kế, dưới tay có một đế quốc thương nghiệp, trừ Giang gia ra thì cũng ông ta cũng tạo ra không ít bi kịch khác, coi người ta như con rối trong tay mình. Mà lúc này, sau từng bước từng bước sau, ông ta muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lại không biết bản thân đã trở nên bị động từ lúc nào, thậm chí đến nông nỗi bị mọi người xa lánh như vậy.
Nhưng điều càng làm cho ông ta kinh hoàng là, Thẩm Hâm cảm thấy cảm xúc của mình không đúng lắm, từ lúc muốn siết chết Lâm Quỳnh, sự phẫn hận như muốn phá vỡ lồng ngực lao ra, lúc này thân thể như đang to lên.
Cảm giác này, Thẩm Hâm từng thấy trên báo cáo vô số lần, nhưng cũng là lần đầu trải nghiệm —– Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ trúng virut? Không thể nào, chuyện này là không thể nào!
Trong mắt Thẩm Hâm lóe lên sự lạnh lẽo, cười lạnh: “Vậy phải xem bản lĩnh chúng mày đến đâu.”
Cũng may sau nhiều năm bồi dưỡng thì bên cạnh ông ta cũng có thuộc hạ trung thành, theo tiếng thét lệnh của Thẩm Hâm, bọn họ đều lao đến nhóm Giang Chước.
Giang Chước không kiên nhẫn như Vân Túc Xuyên, không muốn nhiều lời với ông ta, thấy vậy thì nâng mi, hừ một tiếng khinh thường, lao lên.
So với thuộc hạ cường tráng của Thẩm Hâm, thoạt nhìn cậu như một thanh niên nhã nhặn vô hại, nhưng ánh kiếm trong tay Giang Chước như tia chớp, khí thế mạnh mẽ, không ai dám đối đầu.
Thẩm Hâm không hiểu rõ về trình độ của Giang Chước, lúc này tái mét, không ngờ cậu trưởng thành nhấp nhô như vậy mà có thể mạnh mẽ đến mức này.
Huống chi còn có một Vân Túc Xuyên.
Không cần Giang Thần Phi ra tay nữa, Vân Túc Xuyên nhập cuộc. Hắn và Giang Chước vô cùng ăn ý, phối hợp lại thì không ai có thể chống đỡ.
Thẩm Hâm thấy tình hình không ổn liền lặng lẽ lui về sau, đẩy cửa hông trên tường, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Giang Chước nhìn qua bên đó, cả giận: “Ông ta đúng là ——“
“Em đuổi theo đi, để anh xử lý chỗ này.” Vân Túc Xuyên biết mối thù sâu nặng của cậu với Thẩm Hâm, sẽ không để ông ta bỏ trốn, đẩy lưng Giang Chước, chém mấy kiếm mở đường cho cậu.
Giang Chước gật đầu, cao giọng nói: “Ba, ba giúp Vân Túc Xuyên một chút.”
Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi.
Vân Túc Xuyên vội nói: “Ba, tên Thẩm Hâm kia rất gian xảo, con lo cho tiểu Chước, ba cứ đi bên đó đi. Chỗ này...... “
Hắn liếc nhìn Lâm Quỳnh: “Có con ở đây, chắc chắn không sao đâu.”
Lâm Quỳnh kinh ngạc nhìn Vân Túc Xuyên, không biết tiếng ‘ba’ hắn lấy từ đâu đến mà gọi.
Cả đời này của Thẩm Hâm đến giờ chưa bao giờ chật vật đến vậy, Giang Chước vượt qua vài kẻ ngăn cản, đuổi theo sau ông ta, phát hiện Thẩm Hâm còn chuẩn bị xe ở sau cửa, tức đến mức bật cười.
—– Tên này đúng là cực kỳ cẩn thận và gian xảo.
Trên người cậu có không ít ám khí, thấy Thẩm Hâm lên xe liền lấy ra ba cái phi tiêu, phi về phía lốp xe, trong đó hai cái lốp lập tức nổ trung, một cái bị xì hơi.
Thẩm Hâm bị ngăn cản nhiều lần liên tiếp, có vẻ cũng bị Giang Chước chọc điên, mở cửa kính xe, tiếng súng vang lên, đạn bay đến.
Giang Chước nghiêng đầu, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, viên đạn bay sát qua tai cậu, cùng lúc đó, cậu dùng sức dưới chân, nhảy lên sau xe, hai tay giữ lấy kiếm cắm mạnh xuống, cửa kính xe lập tức nứt theo đường mạng nhện, sau đó vỡ vụn.
Giang Chước nhảy vào trong xe, sau vài cú đánh liền xách Thẩm Hâm ra một cách mạnh bạo.
Giang Thần Phi chạy tới theo lời giục của Vân Túc Xuyên, thấy cảnh này, ông đứng xa hai người, ngược lại nhìn rõ hơn, hơi rùng mình, cao giọng gọi: “Tiểu Chước, buông lão ta ra, qua bên này với ba đã!”
Lời này làm Giang Chước không hiểu lắm, nhưng xe đã bị cậu phá, không sợ Thẩm Hâm chạy trốn, hơn nữa tuy cậu kiểu ngạo nhưng không phải không tiếp nhận ý kiến của người khác, biết Giang Thần Phi nói vậy thì ắt phải có lý do, lập tức buông Thẩm Hâm ra, lùi về bên cạnh Giang Thần Phi.
Giang Chước còn chưa đi tới nơi đã bị Giang Thần Phi kéo qua. Không để cậu hỏi, Giang Thần Phi nhỏ giọng nói: “Dường như ông ta cũng nhiễm virut.”
Giang Chước cả kinh: “Cái gì?”
Cậu vội quay qua nhìn Thẩm Hâm, tuy rất kinh ngạc với suy đoán của cha nhưng trên gương mặt Giang Chước không có biểu hiện gì rõ ràng. Hai cha con đều sợ kích thích Thẩm Hâm nên đều duy trì sự bình tĩnh.
Giang Chước đứng gần nên không nhìn ra, nhưng đứng xa xa nhìn lại thì thấy đúng là thân thể ông ta hơi phồng lên, còn nghĩ lại mấy hành động nóng nảy của Thẩm Hâm lúc trước không quá phù hợp với tính cách nhìn xa trông rộng của ông ta.
Cậu cúi đầu nói: “Sao lại như vậy? Con nghĩ với sự mưu mô của Thẩm Hâm, nếu đã bắt đầu thí nghiệm thì chắc chắn phải có cách để bảo vệ bản thân —— mà lúc Thẩm Tử Sâm nổ cũng không truyền bệnh mà!”
Giang Thần Phi mở bàn tay, trong đó có hai luồng âm khí bay đến chỗ Thẩm Hâm, thử giúp ông ta khống chế, đồng thời trả lời: “Cho nên ba cảm thấy tình huống này của ông ta không giống bị nhiễm bệnh, mà giống như bị nhiễm phóng xạ gián tiếp.”
Giang Chước hiểu ý của ông: “Ý ba là, vì ông ta thường xuyên nhìn đến các loại cảm xúc nên tự ông ta cũng bị ảnh hưởng. Vậy nên..... phát điên?”
Giang Thần Phi gật đầu: “Những năm gần đây ba đã nghĩ khá kỹ, cảm xúc là một thứ rất kỳ diệu. Bản thân nó vô hình vô dạng, nhưng lúc nào cũng có ảnh hưởng lên cuộc sống của chúng ta. Lấy ví dụ như ta thấy một người cười thì bản thân cũng vui lây, nếu ta thấy một người khóc, ít nhất cũng cảm thấy chút buồn bã, nhưng nếu bên trái con là một người cười, bên phải con là một người khóc thì sao?”
Giang Chước: ”...... “
“Vậy thì phiền muốn chết.” Cậu thành khẩn nói.
Giang Thần Phi cười cười, xoa đầu Giang Chước: “Nóng nảy quá. Con là người đứng xem còn thấy phiền, nói gì đến người tiếp xúc lâu với những thứ cảm xúc này, sao tâm trí có thể bình thường? Có vẻ tình trạng Thẩm Hâm không nghiêm trọng, nhưng hôm nay có lẽ bị kích thích mạnh quá nên mất không chế.”
Ánh mắt Giang Chước luôn chú ý tới bên Thẩm Hâm: “Ba, vậy ba có biết cách giải quyết không?”
“Ừm..... chỉ nắm chắc 50%.” Giang Thần Phi nửa đùa nửa thật nói: “Nếu không thì con về đưa mẹ con với tiểu Xuyên rời đi đi, ba có thể ổn định ông ta —— dù sao ba con không chết được thêm lần nữa đâu.”
Giọng điệu của ông rất nhẹ nhàng, nhưng có lẽ bị câu kia nói trúng điểm yếu trong lòng, Giang Chước cảm thấy mũi hơi chua xót, lại nghĩ tới bóng hình Giang Thần Phi phóng xe xuống vách núi.
“Khó mà làm được.” Giang Chước che giấu cảm xúc bằng một nụ cười: “Nếu để con chạy trốn thì lúc về sẽ bị mọi người cười chê mất.”
Giang Thần Phi hơi do dự, cẩn thận hỏi: “Từ nhỏ đến lớn có phải con bị rất nhiều người chê cười vì ba không?”
Giang Chước nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không thể nào. Ba có nhiều bạn bè mà, họ đều nói ba không thể bỏ chạy được. Cuối cùng không tra được gì, lúc đó không có chuyện gì đâu.”
Giang Thần Phi hơi dừng lại, Giang Chước lại cao giọng nói: “Thôi được rồi, chúng ta ra tay thôi!”
“Được.” Giang Thần Phi biết Giang Chước khó chịu trong lòng nên cũng không nói nhiều, cười nói: “Vậy con đi đi, ba ở đây nhìn con.”
Giang Chước: ”...... “
Giang Thần Phi nói: “Ba không có thân thể thật, không thể động vào ông ta, hiện nếu không muốn ông ta nổ tung thì chỉ có thể cố sức rút những cảm xúc hỗn loạn ra khỏi người theo đường mạch máu. Lúc con làm thì phải nhớ hai chuyện này.”
Giang Chước biết ông đang hướng dẫn mình, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Vâng.”
Giang Thần Phi: “Thứ nhất, phải tìm đúng huyệt vị, cứng mềm phối hợp, cẩn thận ông ta nổ. Thứ hai, phải chú ý ổn định cảm xúc khi ra tay.”
Giang Chước nhập môn nhiều năm, đương nhiên không cần cha mình phải cầm tay chỉ dẫn, hai bên học cùng một loại pháp thuật nên cậu chỉ yên lặng tự ngẫm là hiểu, Giang Thần Phi vỗ vai cậu: “Nói như vậy thôi, chứ thật ra không cần băn khoăn nhiều, ba ở dây hộ pháp cho con, cứ thoải mái đi.”
Ông nói xong bỗng nhớ tới hồi Giang Chước tập đi. Khi đó cậu vẫn là một cục nho nhỏ mềm mềm, đôi khi ở nhà chỉ có hai cha con, ông luống cuống tay chân, vừa sợ cậu nhóc ngã, vừa muốn chơi cùng cậu.
Vì vậy Giang Thần Phi liền lấy một cái ga trải giường quấn quanh eo Giang Chước, để cậu bé mặc đồ thú con nghiêng nghiêng ngả ngả bước đi, dù sao nếu đứng không vững thì có ông ở đó.
Nhưng rồi lúc sau, Giang Chước lại lảo đảo đi qua con đường dài đến thế nào? Ông đều lỡ mất những chuyện đó.
Giang Thần Phi cười nói: “Đi thôi nhóc con.”
Giang Chước hơi rũ mi, sau đó quay người, rút kiếm.