Vân Túc Xuyên nghĩ cũng phải, nói chuyện như vậy không thuận tiện, dù sao chỉ là một con quỷ nhỏ thôi, thả nó ra ngoài chẳng có vấn đề gì.
Vì vậy hắn mở chiếc lọ, thả con quỷ Thạch Cương bên trong ra.
Khác với Dương Song tâm sự tuổi hồng với con quỷ lúc nửa đêm không người, Vân Túc Xuyên cầm chiếc lọ ngay trước mặt mọi người. Nhóm Dịch Mân muốn nhìn xem Vâm Túc Xuyên đối phó thứ này thế nào.
Thế nhưng ban đầu còn nghe Vân Túc Xuyên nói, quỷ Thạch Cương trả lời, sau đó một người một quỷ bỗng dưng yên lặng, nhưng Vân Túc Xuyên vẫn tập trung nhìn cái chai chằm chằm, không biết nghĩ suy cái gì.
Triệu Uy Thiên chờ đến nhàm chán, lặng lẽ hỏi Dương Song: “Dương sư huynh, đừng có bảo cậu ta cũng bị thứ này mê hoặc chứ? Khi đó anh cũng ngơ ngẩn nhìn nó không nói gì sao?”
Dương Song bắt đầu nghĩ xem nếu lúc này nhân cơ hội giết luôn Vân Túc Xuyên thì có lời không, nghe Triệu Uy Thiên hỏi thì không yên lòng trả lời: “Không phải, lúc đó tôi luôn nói chuyện với tiểu Thanh mà.”
Tiểu Thanh trong miệng gã chính là tên con quỷ thiếu niên kia, Triệu Uy Thiên ho khan, cảm thấy hơi tởm, vừa định nói gì đó, Dịch Mân bên cạnh đã tiếp lời: “Dương sư huynh cảm thấy con quỷ kia nói chuyện nhưng thật ra không có ai khác có thể chứng minh đúng không?”
“Quả thật vậy..... ” Dương Song liếc nhìn Vân Túc Xuyên: “Ý cậu là.... “
Khóe miệng Dịch Mân hơi cong lên: “Có lẽ lúc anh cảm thấy mình nói chuyện với nó là lúc rơi vào bẫy ảo giác của nó. Tình huống của Vân Túc Xuyên lúc này rất có thể cũng thế.”
Vừa rồi thấy Vân Túc Xuyên không kiêng nể gì, anh ta còn tưởng hắn mạnh mẽ bản lĩnh lắm, hóa ra chỉ là một người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày mà thôi, không phải cũng trúng chiêu sao?
Anh ta có thể nhìn ra tâm tư của Dương Song, nhưng Dịch Mân không muốn đánh lén Vân Túc Xuyên, hai người không thù oán gì nhiều với nhau, anh ta không có lý do gì phải làm vậy. Nhưng..... Nếu Vân Túc Xuyên xảy ra chuyện, anh ta cũng chẳng có lý do gì đi cứu hắn.
Dịch Mân đứng một bên xem tình hình, đồng thời liếc mắt nhìn Dương Song, phòng ngừa gã kích động quá mức mà gây họa. Triệu Uy Thiên và Triệu Chấn Thiên thấy một màn này cũng trao đổi bằng ánh mắt, yên lặng lui về sau.
Dưới mưu đồ của đủ loại người, Vân Túc Xuyên đã đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Hắn mở bình, thả quỷ Thạch Cương bên trong ra, nó lập tức biến thành một cô gái dáng người yểu điệu, ả uyển chuyển cười, ánh mắt chất chứa niềm vui chân thành tha thiết: “Cảm ơn anh giúp em có được cuộc sống mới, em sẽ dùng hết sức để giúp anh thực hiện ước muốn.”
Nụ cười cùng giọng nói của cô ta đều vô cùng hấp dẫn, tựa như ảo ảnh trên làn nước, không ngừng lay động. Vân Túc Xuyên cũng không rõ bản thân đang mở miệng nói hay dùng ý thức để nói cho con quỷ này.
Dù sao bản thân không cần nói mà chỉ cần nghĩ trong đầu là đối phương có thể biết.
Vân Túc Xuyên không tự chủ được mà nở nụ cười y hệt ả ta, chậm rãi nói: “Điều tôi muốn, cô hiểu được sao?”
Con quỷ ngọt ngào như mật nói: “Đương nhiên rồi. Anh thích một người, rất thích hắn, nguyện vì hắn mà trả giá tất cả, cuối cùng hai người đã ở bên nhau như ý nguyện. Chỉ cần có thể gặp người đó, nhớ đến người đó là anh liền thỏa mãn cõi lòng. Anh sẽ không rời khỏi người đó.”
Nói mấy câu đơn giản nhưng cảnh tượng trong đó đúng là đẹp như mơ, Vân Túc Xuyên không trả lời nhưng vẻ mặt hơi thả lỏng, hiển nhiên bên kia đã nói đúng chuyện khiến hắn vui.
Triệu Uy Thiên không nghe thấy lời nói nhưng có thấy nụ cười của Vân Túc Xuyên, lén thì thào: “Anh, em hiểu rồi, con quỷ này chuyên hút máu thịt những người xinh đẹp, sau đó biến thành bộ dáng của họ để dụ dỗ người ta. Anh xem Dương Song trúng chiêu rồi, hiện Vân Túc Xuyên nhìn chằm chằm ả quỷ kia, đừng có nói là sẽ nhào đến chứ? Em không muốn xem đâu.”
Triệu Chấn Thiên: “Không ai muốn cả, im miệng!”
Chỗ anh ta đứng gần hơn Triệu Uy Thiên một chút, có thể nhìn rõ được biểu cảm của Vân Túc Xuyên hơn, đây không phải là kiểu si mê với người phụ nữ đẹp mà dường như đang nghĩ tới một thứ gì đó không ở đây, hoặc là thứ trái tim hướng đến.
Nhưng ngay sau đó, con quỷ nhẹ nhàng nhíu mày, ưu sầu nói: “Đúng vậy, người đó không rời đi, nhưng không phải không thể thiếu anh.”
Vân Túc Xuyên nhướn mày, lúc này cũng sinh ra phiền não, nổi giận: “Nói vớ vẩn.”
Con quỷ: “Ôi, sao phải lừa mình dối người, trên đời này em hiểu anh nhất, anh muốn gì em cũng biết. Trước khi anh theo đuổi và tỏ tình, người đó có thể hiện tình cảm nào đâu? Như vậy chẳng phải, nếu người khác theo đuổi hắn, hắn cũng sẽ đồng ý sao?”
Vân Túc Xuyên lạnh mặt không nói gì nhưng bàn tay nắm chặt lại lộ ra sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Con quỷ thương hại lắc đầu: “Thật ra chính anh cũng rõ, anh chỉ chiếm được cơ hội gần nhất, thực ra trong mắt người đó anh chẳng khác gì người khác, chỉ là thân hơn chút thôi. Anh lợi dụng sự thân thiết này, thừa dịp hắn đau khổ vì chuyện nhà mà tiến tới, giữ được hắn lúc hắn đang dao động cảm xúc, lúc đó mới miễn cưỡng tạo ra mối quan hệ lung lay như vậy. Thật ra anh tốn nhiều công sức như vậy, mà người đó..... lại dễ dàng rời đi, tựa như sự thờ ơ của hắn bấy lâu.”
“Sao anh có thể can tâm được? Không có hắn, anh biết sống thế nào?”
Vân Túc Xuyên hoảng hốt, tưởng tượng lời ả nói, cảm thấy trong lòng như bị lửa nóng thiêu đốt rồi lại ngâm trong băng lạnh, ruột gian đau đớn, vô cùng chua xót.
Con quỷ bước từng bước đến, nói bằng giọng đầy mê hoặc: “Có muốn chiếm lấy người đó hoàn toàn không? Khiến người đó chỉ tồn tại vì anh thôi, làm cho người đó trong mắt chỉ có anh. Vĩnh viễn có được người đó, vĩnh viễn không bị đau khổ khi mất đi.”
Vân Túc Xuyên cúi đầu không nói gì, hô hấp dần trở nên dồn dập, ánh mắt con quỷ lóe lên ánh sáng quỷ dị, thân thể dần biến thành một bàn khói, giọng nói mê hoặc: “Chỉ cần anh muốn, em có thể giúp anh đạt được ước nguyện. Đối diện với khát vọng của mình thì có gì là đáng xấu hổ, đúng không? Nhanh nào, nói đi!”
Vân Túc Xuyên dường như bị ả mê hoặc hoàn toàn, hắn nhìn ả, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Thật sao?”
Gương mặt vừa diễm lệ vừa ngây thơ của con quỷ ngập tràn mong mỏi: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy để tôi nói cho cô, đáp án của tôi là —–” Vẻ mặt Vân Túc Xuyên bỗng trầm xuống, tay phải nhanh nhẹn chỉ ra, lạnh giọng quát: “Thái thượng sắc lệnh, trảm quỷ trừ tà!”
Ánh sáng màu đỏ đẹp mắt lóe lên rồi biến mất, bùa chú trong tay Vân Túc Xuyên bay ra, dán lên giữa trán con quỷ, khiến thân thể nó lập tức hóa thành cát bụi, máu đen văng khắp nơi, trong tiếng kêu gào thảm thiết, cái đầu gắn bùa lắc lắc mấy cái rồi ngã xuống đất.
Vân Túc Xuyên nhướn mày, cười khẩy: “Đồ ngu. Ngươi có hài lòng với đáp án của ta không?”
Hắn đột nhiên ra chiêu đoạt mạng như vậy không chỉ chế ngự được con quỷ mà còn khiến bốn người đang xem kịch vui một bên sợ ngây người, cùng nhau cúi đầu nhìn cái đầu mỹ nhân đang lăn lộn trong vũng máu đen trên mặt đất.
Giọng nữ bị biến âm vì hận ý vang lên: “Không thế nào! Mày không thể nào có lại được ý thức bản thân!”
Vân Túc Xuyên lắc đầu, cảm thán: “Đúng là tự cho mình thông minh, muốn khiến ta đây sập bẫy sao? Sai lầm rồi, nếu không phải ta muốn xem ngươi là cái thứ gì thì sao có thể thả lỏng tinh thần cho ngươi tùy ý dẫn dắt ý thức, ngươi ăn nói cũng chẳng ra gì.”
“Không, không thể nào!” Cái đầu dính bùa vàng lại càng lúc lắc trên mặt đất: “Tao không thể đoán sai được, rõ ràng tao đọc được nội tâm của mày, mày rõ ràng để ý đến Giang Chước nhất, mày..... “
“Im lặng. Miệng của ngươi không xứng để nói ra cái tên đó, lại càng không xứng nói vớ vẩn về tình cảm của bọn ta.”
Vân Túc Xuyên không cho nó nói xong, khua tay, lá bùa túm chặt lại, bịt miệng con quỷ. Hắn nhìn ả nói: “Ngươi cứ một mực so sánh xem hai chúng ta ai trả giá nhiều hơn, việc ta quan tâm đến em ấy có đáng không, nhưng ta nói cho loại thiểu năng như ngươi biết —–“
Vân Túc Xuyên hơi dừng lại, gằn giọng: “Nếu cứ cân nhắc có đáng hay không thì chuyện gì cũng thành một chuyện tầm thường. Đối với em ấy, tự ta cam tâm tình nguyện, không bao giờ hối hận.”
“Mày!” Con quỷ dường như vẫn còn không cam lòng, Vân Túc Xuyên cũng chẳng kiên nhẫn, năm ngón tay nắm lại, đầu người lập tức nổ tung.
Sau khi tự trải nghiệm, hắn đã hiểu hình thức hại người của thứ này.
Thứ Thẩm Hâm đưa cho nhóm pháp sư này đúng là quỷ Thạch Cương, nhưng hơn những con quỷ chỉ biết ăn máu thịt rồi biến hình bình thường, nó có kỹ năng mê hoặc lòng người. Loại quỷ Thạch Cương này giỏi nhất là phát hiện dao động trong thâm tâm người khác, sau đó dùng ngôn ngữ và giọng nói kích động sự phẫn nộ và sợ hãi, nó nhân cơ hội biến thành làn khói xâm nhập vào linh thức. Dương Song háo sắc nên đã trúng chiêu như vậy.
Thật ra phán đoán của quỷ Thạch Cương không sai, Giang Chước chính là điểm yếu duy nhất của hắn, chỉ là phương hướng dẫn dắt cùa ả ta hoàn toàn sai. Tâm trí Vân Túc Xuyên kiên định, pháp lực lại cao thâm, đương nhiên không thể bị hạng này dắt mũi.
Trừ hắn ra, những người ở đây đều là dân trong nghề, tuy rằng không nghe được đối thoại của con quỷ với Vân Túc Xuyên nhưng so sánh với trường hợp của Dương Song thì cũng hiểu đại khái.
Dương Song đè lại lồng ngực hơi đau đau theo bản năng, lẩm bẩm: “Thảo nào bỗng nhiên không thấy nó, hóa ra đã xâm nhập vào thần thức của tôi sao?”
Gã nhìn bãi máu đen trên mặt đất, nghĩ đến bản thân từng gần gũi đến mức tai chạm tai tóc chạm tóc với thứ như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, không nhịn được mà nôn khan.
Sắc mặt những người khác dễ nhìn hơn Dương Song một chút, nhưng cũng vô cùng sợ hãi.
Bọn họ chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn khi chưa kịp dùng thứ này liền đụng phải Vân Túc Xuyên, nếu không chuyện quỷ Thạch Cương nắm được dã tâm và mong muốn riêng của họ để lợi dụng thì cũng chỉ là vấn đề thời gian, một khi chuyện đã rồi thì không cách nào có thể bù đắp lại.
Triệu Uy Thiên tỏ ra khó tin: “Thẩm Hâm muốn làm gì? Không thù không oán, ông ta mời nhiều người như vậy để hại chết chúng ta sao?”
Dịch Mân trầm giọng: “Không phải là hại chết, mà muốn khống chế để lợi dụng.”
Thẩm Hâm chôn một tai họa ngầm trong người bọn họ như vậy, nếu hôm nay Vân Túc Xuyên không chọc tức Dương Song và phế đi khí hải của gã khiến cảm xúc gã mất khống chế thì vốn hậu quả của quỷ Thạch Cương không phát triển nhanh như vậy.
Về sau Thẩm Hâm có thể lợi dụng chuyện này để ép bọn họ làm gì đó, cũng có thể không nói sự thật ra mà coi họ như bom cảm tử mà gửi đến đâu đó.
Đáng sợ nhất chính là, phương pháp này không dấu không vết, người ta thua ngay trên chính bản thân mình. Cho dù hiện tại đã biết chân tướng thì cũng không thể cầm con quỷ này đến chất vấn Thẩm Hâm.
—– Ông ta hoàn toàn có thể chối, nói rõ ràng do bản thân mấy người không tự chủ được nên mới bị tà vậy dụ dỗ, đâu liên quan gì đó tôi?
Cả người Dịch Mân lạnh toát, nhìn Vân Túc Xuyên: “Cậu còn biết gì nữa?”
Vân Túc Xuyên trêu tức nói: “Cho dù tôi biết tôi thông minh tuyệt đỉnh, hơn xa bình thường từ nhỏ nhưng chỉ số thông minh của chúng ta không chênh lệch lớn đến vậy chứ? Đến nước này còn để tôi nói sao? Đơn giản là Thẩm Hâm không có ý tốt, có mưu đồ riêng, muốn biến mấy người thành còn rối thôi. Tôi thật sự muốn biết anh muốn nghe được cái gì từ tôi?”
Dịch Mân im lặng, Vân Túc Xuyên lại nói: “Không có chuyện cái bánh từ trên trời rơi xuống đâu, nhà họ Thẩm không theo nghề phong thủy, đang yên đang lành bỗng nhiên gọi nhóm mấy người đến cung phụng, còn mở cả văn phòng, mua này mua kia, chẳng lẽ do thừa tiền muốn tiêu sao? Là một thương nhân, tôi nói cho các người biết, đừng có tự cho mình là giỏi.”
Lời hắn không quá quyết liệt nhưng lại nói trúng tim đen, khiến mấy người ở đây nghẹn họng không trả lời được.
Bọn họ không thể không thừa nhận lời Vân Túc Xuyên nói không sai. So với người thường, họ có được nhiều khả năng thần kỳ, trong môn phái cũng là người nổi trội, đi đến đâu cũng là đối tượng được tôn sùng nâng đỡ, cho nên đa số pháp sư đều có một tật xấu là tự phụ, cảm thấy việc người giác trả giá nhiều hơn cho họ là đương nhiên, vậy nê không nghi ngờ động cơ của Thẩm gia.
Triệu Uy Thiên nói: “Nhưng bọn tôi đến đây một thời gian khá lâu rồi, ông ta cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Chẳng lẽ người này kiên nhẫn đến vậy sao?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Kế hoạch nào cũng cần đi một bước tính trăm bước mới có thể mạch lạc, nếu chuyện đến trước mặt mới đi giải quyết thì chẳng phải trễ rồi?”
Nói xong, hắn nhìn Dịch Mân, cười đầy thâm ý, nói: “Ví dụ như chuyện trưởng môn Hà Cơ đang yên đang lành bỗng nhiên cho cụ nhà một miếng ấn Ngũ Hành, nhiều năm như vậy trôi qua, có phải chưa từng có dấu hiệu bất ổn nào đúng không?”
Dịch Mân chấn động trong lòng, không ngờ Vân Túc Xuyên lại nhắc đến chuyện này, anh ta kinh ngạc nói: “Ý cậu là gì, ấn Ngũ Hành có vấn đề? Sao có thể!”
Vân Túc Xuyên: “Tôi không có trách nghiệm trả lời, mấy người tin hay không chẳng quan trọng. Dù sao thì đừng có nói ra những những chuyện tối nay các người nghe cho ai khác, nhớ kỹ những lời mình đã thề.”
Dịch Mân nhớ tới lời thề tuyệt đối không nói chuyện đêm nay ra ngoài lúc nãy. Tiu không thể hỏi han điều tra nhưng mầm mống của nghi ngờ đã gieo xuống, hóa ra kế hoạch của Vân Túc Xuyên ở đây.
Triệu Chấn Thiên lớn tiếng nói: “Vân Túc Xuyên, tôi biết cậu và Thẩm gia không hòa thuận, hôm nay cậu nói đến nói đi nhiều như vậy đơn giản chỉ là muốn chúng tôi hợp tác với cậu, hợp sức tìm đường thoát, một khi đã vậy, cậu hẳn là phải...... “
Vân Túc Xuyên nhướn mày, ngắt lời: “Ai hợp tác với mấy người?”
Dịch Mân tỏ ra không ngờ tới: “Cậu vạch trần những âm mưu đó với chúng tôi không phải để hợp phe cùng nhau sao?”
Vân Túc Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ giả vịt tự hỏi một phen, mới nói: “Không phải.”
Hắn khoái trá nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy người ở đây: “Tôi không vừa mắt Thẩm gia, đúng là muốn chia rẽ quan hệ của các người với bên đó thật, nhưng hợp phe..... Các vị không đột nhiên mất trí nhớ chứ, có nhớ trước khi tôi ở đây các người nói gì không?”
Những chuyện Vân Túc Xuyên nói ra đều là chuyện sống còn, sao mấy người có thể nhớ ra chuyện ‘nhỏ nhặt’ như lén mưu đồ phái Linh Hoa, hiện bị Vân Túc Xuyên nhắc nhở, đúng là hai bên bọn họ không thể hợp phe.
Triệu Chấn Thiên hơi đỏ mặt, nói: “Có cùng kẻ thù là bạn. Hơn nữa bọn tôi chỉ lén nói mấy câu thôi, chưa làm gì mà.”
Vân Túc Xuyên thản nhiên: “Đã có động cơ rồi, dù không làm thì cũng đã có ý xấu. Lời đã nói ra rồi, dù có giải thích thì cũng không thay đổi được. Tôi đã thấy nhiều kẻ vô liêm sỉ hãm hại sau lưng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng không có hứng thú với việc giữ gìn công lý, cái cái sai của mấy người là dám tính kế với em ấy.”
Những lời bâng quơ của bọn họ ẩn chứa máu và mạng của bao nhiêu thế hệ Giang gia, cũng ẩn chứa cuộc đời đầy ghập ghềnh trắc trở của Giang Chước, với đám Triệu Chấn Thiên, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Vân Túc Xuyên, đây là chuyện không thể tha thứ, càng không thể thay Giang Chước tha thứ.
Hắn đảo mắt nhìn bốn người kia, nói: “Dù sao chuyện coi khinh Giang Chước.... các vị sao có thể xứng?”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của mấy người, Vân Túc Xuyên cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
=======
Editor: Sorry mọi người vì gần đây mình đăng chương mới hơi chậm nhé, mình sắp hết học kỳ nên phải làm hơi nhiều kiểm tra với bài tập lớn, chờ mình sống sót qua tuần này là ổn định lại. (hức mà đúng lên học ĐH mà không biết xếp thời gian thì tha hồ mà chạy deadline, học ngành liên quan kinh tế cũng toàn cái ảo ma.)