Giữa trưa và buổi tối, nhóm thôn dân đều đưa cơm đến cho Giang Chước và Vân Túc Xuyên, chỉ là món rau xào và cháo ngũ cốc nhà nông, người nấu cơm khá giỏi, nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhưng làm đủ màu đủ vị.
Giang Chước gắp một miếng khoai tây, nhẹ nhàng cắn thử, lập tức cảm nhận được giữa món ăn nhìn có vẻ ngon miệng này có cảm giác mục nát suy bại của đất đai nơi đây, nếu cậu không có thể chất thông linh, người thường ăn còn sẽ thấy ngon, khen không dứt miệng.
Hai người lặng lẽ đổ đồ ăn đi, ăn bánh mì và bánh quy trong balo, một lúc sau có người đến thu dọn bát đũa. Cứ như vậy, gần rạng sáng, bọn họ lặng lẽ nhảy ra từ cửa sổ, một lần nữa bước chân mảnh đất kỳ quái này.
Viên bi kim loại trên la bàn điên cuồng xoay chuyển, Vân Túc Xuyên sợ nó phát ra âm thanh lớn hơn. Giang Chước trộm được hai chiếc xẻng rỉ sét, ném một cái cho Vân Túc Xuyên: “Ở nơi này, đào đi.”
Bầu trời có màu xanh đen, vầng trăng bán nguyệt trên cao chiếu xuống ánh sáng trắng bi thảm, trong rừng từ nơi xa xa thi thoảng truyền tiếng tiếng cú kêu càng tăng thêm không khí quỷ dị. Trong bầu không khí này, hai vị đại sư tuổi trẻ tài cao bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhấc xẻng lên xuống, liều mạng đào hầm.
Đào một lúc lâu, trừ đống đất càng ngày càng cao thì không phát hiện ra thứ gì, hai người bắt đầu mệt, có hơi hoài nghi.
Mặt Vân Túc Xuyên lấm lem, rất giống một con mèo mướp, đào một lúc, lại đột nhiên nở nụ cười.
Giang Chước cắm xẻng trên đất, lau mồ hôi trên trán, chóp mũi cậu dính một lớp đất, trừng Vân Túc Xuyên: “Anh cười cái gì?”
Vân Túc Xuyên cười hì hì: “Anh đột nhiên nghĩ, lỡ chúng ta lao lực đào lâu như vậy, nếu trong đất không có gì mà chỉ là la bàn bị hỏng thì sao làm sao bây giờ nhỉ.”
Giang Chước: ”....... “
Cậu nhìn cái hố lớn trước mặt, cảm thấy không thể chấp nhận được, ý niệm dở hơi này chỉ xuất hiện trong đầu thôi đã khiến người ta tức giận!
Giang Chước lạnh lùng nói: “Không nên đào một cái hố rồi không để làm gì. Nếu lời anh nói mà thành sự thật thì em sẽ ném anh vào đó chôn luôn.”
Ngày thường cậu đã nhiều lần đe dọa Vân Túc Xuyên đủ loại từ đánh chết, hỏa táng, phân thây đến giờ là chôn sống, Vân Túc Xuyên nghe mãi thành quen, cười nói: “Hung dữ như vậy làm gì, anh nói đùa chút cho em đỡ mệt thôi. Nếu không em nghỉ chút, để anh đào tiếp xem.”
Với tính cách Giang Chước, nhàn rỗi một bên nhìn người ta làm việc sẽ làm cậu càng bực, cậu liếc nhìn Vân Túc Xuyên, lại xúc một xẻng đất, trên mặt hơi lóe lên nụ cười, nhân dịp Vân Túc Xuyên không chú ý hất về phía hắn.
Vân Túc Xuyên thấy Giang Chước chơi xấu liền tự vệ theo bản năng, cũng vung xẻng lên: “Bộp!”
Khối đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, hắt lên người hắn.
Giang Chước vốn chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn phản kích, thấy thế không khỏi bật cười.
Bọn họ đã đặt kết giới cách âm với bên ngoài nên âm thanh như tiếng cười sẽ không truyền ra. Vân Túc Xuyên xử lý vụng một lần, lau đất trên mặt, thấy Giang Chước vui vẻ cũng nở nụ cười.
Mà đúng lúc này, mắt hắn liếc qua phía dưới, bỗng nhìn thấy thứ gì màu trắng giữa bùn đất nâu đen.
Vân Túc Xuyên hơi biến sắc, dùng xẻng gạt một chút, vội nói: “Tiểu Chước, nơi này có xương cốt!”
Đào lâu như vậy, hai người đều mặt xám mày tro(*), cuối cùng cũng có chút thu hoạch, Giang Chước lập tức nghiêm túc, vội tiến đến, phát hiện thứ trên đất hẳn là một cái xương đùi be bé.
(*) mặt xám mày tro: nghĩa bóng là chán nản, thất vọng, nhưng ở đây còn có chơi chữ vụ mặt hai người dính đất nên bẩn theo đúng nghĩa đen nên mình để nguyên.
Cậu vội nói: “Từ đâu? Từ đâu đến vậy?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Hẳn trong khối đất em ném anh lúc nãy.”
Giang Chước quay lại nhìn cái hố mình vừa đào, Vân Túc Xuyên cũng đến giúp cậu đào sâu hơn, hai người phát hiện dưới đó chôn không ít hài cốt.
Sự vui vẻ khi tìm được manh mối lập tức mất hết, đến cả Vân Túc Xuyên cũng trầm mặt: “Sao lại có nhiều hài cốt như vậy? Thôn này bị làm sao thế? Bọn họ giết người hay đang mân mê tà pháp nào?”
Giang Chước không đáp, cúi đầu đào thêm hai xẻng, lại nói: “Có thể đây chính là bí mật khiến Lương Hạo phát tài.”
Vân Túc Xuyên hỏi: “Vì sao?”
Giang Chước đổ một xẻng đất đến trước mặt hắn, không cần giải thích gì thêm, Vân Túc Xuyên đã tinh mắt thấy trên đó dính thứ gì màu xanh xanh, hắn ngồi xổm xuống nhặt lên xem, phát hiện đó là rễ của loại thực vật nào đó.
Một ý tưởng xẹt qua trong đầu, Vân Túc Xuyên nhỏ giọng: “Hoa sống lại?”
Giang Chước nói: “Tuy không biết cách trồng cụ thể, nhưng cả anh và em đều rõ ràng rằng hoa này lớn bằng mạng người. Hơn nữa chuyện Thẩm Tử Sâm mất tích kia, em đoán đây là một trong số những căn cứ thí nghiệm của Thẩm Hâm và Hà Cơ. Nhưng xem tình hình hiện tại thì có vẻ đã bị bỏ đi.”
Cậu đoán được nhiều như vậy chỉ dựa trên một khúc xương mà một ít rễ hoa, đúng là rất thông minh. Vân Túc Xuyên tỏ vẻ đồng ý: “Hiện tại có 3 vấn đề. Thứ 1 là nhóm thôn dân biết được bao nhiêu, hiện đang làm gì; thứ 2 là chuyện Nhâm Khánh Vĩ chạy trốn có liền quan gì đến chuyện này; thứ 3 là vụ Thẩm Tử Sâm.”
Ba vấn đề này nhìn qua có vẻ phức tạp nhưng chỉ cần điều tra ra bí mật của nhóm thôn dân là giải quyết được hết. Giang Chước nói: “Vậy đi, tối nay tăng ca xong rồi.”
Vân Túc Xuyên nhìn mặt đất: “Còn muốn lấp lại không?”
Giang Chước quá mệt mỏi, ném xẻng xuống: “Lấp cái gì mà lấp, mai lật bài ngửa với bọn họ luôn, trong thôn này không có ai làm gì được chúng ta.”
Lời này rất đúng ý Vân Túc Xuyên, hắn cười nói: “Đúng, đúng, chính là như vậy. Làm việc cùng em đúng là thoải mái. Đi thôi cục cưng ơi, chúng ta về tắm rửa rồi đi ngủ.”
Hai người làm chuyện xấu xong liền vứt xẻng ở đó, tùy ý tìm chỗ rửa qua một phen rồi lặng lẽ về phòng.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến âm thành huyên náo, dường như có không ít người tụ tập bàn bạc về chuyện gì đó một cách kinh sợ, Giang Chước ngủ muộn, lúc này còn chưa tỉnh táo, mất kiên nhẫn đẩy đẩy Vân Túc Xuyên, sau đó chùm chặn ngủ tiếp.
Vân Túc Xuyên sống đến cảnh giới hiện tại, ngủ là chuyện không dễ dàng, vừa nghe được âm thanh đã mở mắt, chỉ là sợ đánh thức Giang Chước nên không nhúc nhích. Hắn thấy Giang Chước nói vậy thì cười cười, lập một kết giới cách âm, vén chăn đào đầu Giang Chước ra rồi mới xoay người xuống giường.
Vừa ăn mặc chỉnh tề, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, có người hô lên: “Hai tên kia, đi ra!”
Vân Túc Xuyên không nhanh không chậm ngồi xuống, rót cốc nước uống, tùy ý để bọn họ đập một hồi, lúc này mới đến mở cửa, cười nói: “Đưa bữa sáng sớm vậy sao? Quên không nói, đồ ăn các người làm hôm qua toàn vị người chết, hôm nay tôi không muốn ăn.”
“Ăn cái mẹ nhà mày, cút ra đây cho tao!”
Trường thôn khó khăn lắm mới thấy một trong hai tên đi ra, cũng mặc kệ tên còn lại đang làm gì ở trong, kéo tay Vân Túc Xuyên, phẫn nộ chỉ vào bùn đất và xương trắng: “Mày nói cho tao biết, có chuyện gì xảy ra đây?”
Vân Túc Xuyên thản nhiên nói: “Chúng tôi làm đấy.”
Trưởng thôn không ngờ hắn thừa nhận thoải mái như thế, lại tức giận đến trợn mắt: “Ai, ai, ai cho bọn mày làm loạn những thứ đó!”
Vân Túc Xuyên cười hì hì trả lời: “Làm gì phải tức giận như vậy? Không thể trách tôi được, tôi cũng bị người khác sai khiến thôi. Không biết các người có quen ai tên Lương Hạo không, gã thiếu tôi 10 triệu, nói với tôi ở đây có kho báu, để tôi đào lên mà gán nợ, ai biết khổ sở đào nửa đêm mà lại đào ra một đống xương cốt, tôi đây cũng muốn khóc lắm đây.”
Lời nói dối và cái cớ của hắn bịa ra khá ổn, chỉ là biểu cảm quá gợi đòn. Trưởng thôn nghe thấy cái tên Lương Hạo liền biến sắc, quát lớn: “Ăn nói vớ vẩn! Người đó đã chết lâu rồi, sao có thể nói cho mày!”
Vân Túc Xuyên làm ra vẻ kinh ngạc: “Chết rồi? Không đâu. Chẳng phải gã giả bộ uống thuốc ngủ rồi thay tên đổi họ biến thành Nhâm Khánh Vĩ sao? Còn cưới vợ rồi có 2 người con, cuộc sống gia đình còn khá thoải mái ấy chứ!”
Thế mà hắn có thể nói chính xác như vậy, ánh mắt của những người trong thôn vốn đang phẫn nộ kêu la lập tức thay đổi. Bọn họ im lặng, từng đôi mắt dính vào người Vân Túc Xuyên, biểu cảm trên mặt trầm xuống, cứ như sao chép nhau, mang theo đánh giá và hiểm ác, khiến lòng người sợ hãi.
Sau một lát, trưởng thôn nhẹ giọng nói: “Mày biết không ít.”
Vân Túc Xuyên: “Cái này mà không ít? Còn có nhiều hơn đó, nhưng tôi bị quịt nợ nhiều tiền nên không muốn nói thêm đâu.”
Hắn rút lại nụ cười, ánh mắt đảo qua gương mặt những người ở đây, trầm giọng nói: “Cho nên hiện tại các người có hai lựa chọn, thứ 1 là nói ra hướng đi của Nhâm Khánh Vĩ, oan có đầu nợ có chủ, đương nhiên tôi sẽ đi tìm gã tính sổ; thứ 2, hừ, vì sao dưới nền đất có nhiều xương như vậy, tôi sẽ phải báo cảnh sát tra xét đến cùng!”
Không ngờ bên Vân Túc Xuyên chỉ có hai thanh niên trẻ nhìn không quá cường tráng mà dám tỏ ra cứng rắn với cả thôn họ như vậy, trưởng thôn quay lại nhìn mấy thôn dân, lại nói với Vân Túc Xuyên: “Lương Hạo đúng là người của thôn này, nhưng tao không biết sau đó gã đi đâu, lại càng không nghe qua truyện gã nợ tiền. Bản thân cậu mày nói oan có đầu nợ có chủ, vì một người như gã mà tìm đến làm phiền cả thôn này có chút không hợp lý lắm?”
Vân Túc Xuyên lại cười: “Ai muốn làm phiền mấy người? Tôi đây là một công dân lương thiện tuân thủ luật pháp, chuyện nghiêm trọng như đào ra xương cốt chắc chắn phải báo cảnh sát. Ai biết những người này có phải mấy người giết không.”
“Thằng nhóc này, dám nói những lời đâm đầu vào chỗ chết như vậy, đừng trách bọn tao ác độc.” Trưởng thôn thấy không thuyết phục được Vân Túc Xuyên lập tức đổi giọng, mắt lộ ra sự hung hăng: “Bà con, nếu hôm nay không xử lý hai tên này thì chúng ta gặp phiền toái lớn! Mọi người cùng lên thôi!”
Theo tiếng nói của ông ta, không ít người vọt lên, cầm các công cụ như liềm dao cuốc xẻng vây quanh Vân Túc Xuyên, còn có người chạy vào phòng hòng bắt nốt Giang Chước.
Trưởng thôn cắn răng, nghĩ hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, nhấc cuốc định đập lên đầu Vân Túc Xuyên. Chuyện này dù sao cũng là giết người, trong lòng ông ta vẫn hơi sợ hãi, lúc hạ cuốc còn hơn chần chờ, thấy Vân Túc Xuyên khoanh tay, chậm rãi nói: “Có thấy sau lưng lạnh lạnh không?”
Trưởng thôn sửng sốt, bị Vân Túc Xuyên nhắc nhở liền cảm thấy đúng là sau gáy mình có một cơn gió lạnh. Ông ta vẫn giữ nguyên tư thế giơ cuốc, liếc nhìn phía sai.
Thôn dân xung quanh đã sớm tránh xa trưởng thôn mấy mét, ôm nhau run rẩy, mà dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, một người phụ nữ áo trắng đầy máu với đôi mắt trống rỗng mục nát dính máu đang nhe hàm răng trắng ởn với ông ta.
“A a a a —– “
Trưởng thôn không thể nào ngờ là sẽ thấy một màn như vậy, sợ đến mức hét to, khiến cho tay cầm cuốc không chắc, rơi xuống chân ông ta, làm ông ta ngã ngồi xuống đất, mắt ngấn lệ, kêu cũng không kêu nổi nữa.
Vân Túc Xuyên búng tay, nữ quỷ u oán nhìn hắn, lại bay về căn phòng phía sau hắn, đi dọa mấy thôn dân chuẩn bị vào bắt Giang Chước.
Vân Túc Xuyên hỏi: “Có nói không? Nếu không nữ quỷ lấy mạng mấy người là tôi kệ đó.”
Nữ quỷ quá đáng sợ, có mấy người đã ngập ngừng muốn nói, trưởng thôn lại lớn tiếng nói: “Không biết, bọn tao không biết gì hết!”
Thật ra Vân Túc Xuyên không ngờ ông ta cứng rắn như vậy. Không biết Nhâm Khánh Vĩ bắt được nhược điểm gì của thôn này hay có chuyện gì khác. Hắn suy nghĩ một chút, định nói gì đó, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Giang Chước truyền đến từ sau lưng.
“Không cần hỏi bọn họ.” Giang Chước không biết đã đi từ trong phòng ra từ lúc nào, cười lạnh: “Ở đây.”
Cậu vừa nói vừa nhấc chân đá một cái, một người đàn ông đội nón tre bị đá ra khỏi đám người, ngã xuống trước mặt Vân Túc Xuyên.
Vân Túc Xuyên cúi đầu nhìn, người vừa xuất hiện đúng là Nhâm Khánh Vĩ.
Hóa ra sau khi Vân Túc Xuyên rời đi, Giang Chước hơi mơ màng một lúc cũng rời giường. Cậu nhìn qua cửa sổ thấy Vân Túc Xuyên đang cãi cọ với thôn dân liền tạm thời không ra ngoài, đứng sau cửa sổ yên lặng lắng nghe. Thế nhưng khi Vân Túc Xuyên nhắc đến hai chữ Lương Hạo, Giang Chước đứng ngoài nhìn rõ ràng hơn người trong cuộc, chú ý tới vài người đứng rìa ngoài có nhìn thoáng qua một vị trí, rồi lại nhanh chóng quay đầu như sợ bị phát hiện.
Cậu liền ra ngoài theo đường cửa sổ, yên lặng lẻn đến sau lưng họ, đá luôn tên này ra.
Giang Chước xuất quỷ nhập thần, vừa xuất hiện đã ra tay khiến nhóm thôn dân đều hoảng sợ, vội chạy qua định xử lý cậu.
Giang Chước thấy nhóm người vây quanh mình, thế mà bên Vân Túc Xuyên không ai dám tiếp cận, giận đến cười: “Đây là chọn quả hồng mềm để bóp(*) đúng không! Các người cho rằng chỗ tôi không có quỷ đúng không?”
*Chọn quả hồng mềm để bóp: chọn người yếu đuối để bắt nạt.
Thôn này có chút kỳ quái, chết nhiều người như vậy nhưng quanh đây không có oan hồn lệ quỷ nào, nhưng khi tới đây Giang Chước và Vân Túc Xuyên có gặp được mấy con quỷ vì oán hận nên né tránh quỷ soa ở lại nhân gian, thuận tay bắt lấy phong ấn vào bùa chú, định trở về thì xử lý, giờ thì thành món vũ khí để dọa người.
Những con quỷ đó trốn một thời gian mà không bị bắt đến âm phủ, khó khăn lắm mới có được chút tự do, lại đen đủi thế nào gặp trúng Giang Chước và Vân Túc Xuyên, bị bắt, từ nay đời quỷ không còn hy vọng gì nữa, đúng là trong lòng có tức giận, lúc bị thả ra dọa người cũng rất cố gắng.
Nữ quỷ của Vân Túc Xuyên thì có mắt bị thối rữa, Giang Chước thì thả ra linh hồn trẻ con lưỡi dài, chết do tai nạn xe cộ nên da thịt trên dưới của chúng đều xước xát rách nát, ngay cả đầu cũng bị móp, đỉnh đầu lộ ra bộ não nhờn nhợt, cười vui vẻ bay đến nhóm thôn dân.
Đám này lại càng đáng sợ, nhóm thôn dân sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, Vân Túc Xuyên lại gọi nữ quỷ đến, không ít người khi biết mình tiến không được lùi không xong liền bị dọa khóc.
Ban đầu Nhâm Khánh Vĩ nghe Vân Túc Xuyên nói bậy bạ rằng gã thiếu tiền hắn, đòi người với trưởng thôn thì liền biết hẳn hắn là người của cảnh sát, vốn không quá kích động, đến lúc này thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên gọi quỷ gọi ma dễ như chơi mới bất an đứng lên, hoang mang hỏi: “Các người, các người là ai? Tới đây làm gì?”
Giang Chước lạnh lùng nói: “Là người muốn mạng anh. Nhân Khánh Vĩ, vợ con anh đâu?”
Sắc mặt Nhâm Khánh Vĩ không rõ cảm xúc, dường như còn chưa nghĩ ra nên ứng đối cậu ra sao, đành phải ngậm miệng không nói gì.
Giang Chước nhìn Vân Túc Xuyên, Vân Túc Xuyên nói: “Em nói vợ với cả con với loại người này làm gì, chắc chắn gã giết hết rồi, lúc trước đâu phải chưa từng làm chuyện này.”
Nhâm Khánh Vĩ run lên, Giang Chước nói tiếp lời Vân Túc Xuyên: “Thôi, dù sao cũng không phải người thân của tôi, tôi chẳng có vai trò gì mà nói. Nhưng Nhâm Khánh Vĩ, tiền tuy dễ kiếm nhưng có mạng mới tiêu được. Anh khuyên khích người trong thôn trồng hoa sống lại với anh, kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn với nhà họ Thẩm, kết quả là không chỉ riêng thôn này tan hoang không chịu nổi mà một đứa trẻ vô tội cũng phải gánh vác hậu quả của cha. Lúc anh đi xe sang ở nhà xịn có thấy thẹn với lòng không?”
Lời này Giang Chước nửa thật nửa đoán, xem phản ứng của Nhâm Khánh Vĩ thì suy đoán này hẳn không sai.
Vân Túc Xuyên lập tức nói tiếp: “Em nghĩ nhiều rồi. Với loại người thế này, vợ là cái gì? Hai đứa con thì là cái gì? Chỉ cần có tiền là lại cưới lại sinh thôi.”
Giang Chước đầy sâu xa nói: “Thì ra là thế —–“