“Đúng thế, đây chính là dẫn sói vào nhà! Nhà họ Trần và nhà họ Từ vừa đến, đâu còn có chỗ đứng cho chúng tôi!”
“Đúng thế, thành phố Hoà và thành phố Cô là cửa Bắc của Nam Giang, cửa Bắc mở ra, Nam Giang không thể phòng thủ. Người nhà họ Lâm thật độc ác, mình chết, còn muốn kéo theo chúng tôi làm đệm đỡ!”
“Ông ta không chết đâu, ông ta bán chúng ta, muốn một mình yên ổn”.
“Hừ! Người Nam Giang chúng ta cũng không phải vừa đâu! Họ có thể kết liên minh, chúng ta cũng có thể! Chúng ta có nhiều gia tộc như vậy, nhiều doanh nghiệp như vậy, chẳng lẽ còn sợ họ?”
“Đúng, chúng ta cũng liên hiệp lại! Chỉ cần người Nam Giang đoàn kết đồng lòng, thì mấy con sói dã tâm như họ cũng không động được vào chúng ta!”
“Ông Viên, ông là người có đức cao vọng trọng nhất ở đây, ông lên tiếng đi, chỉ cần một lời của ông, chúng tôi cũng kết thành liên minh, ông Viên, ông là minh chủ của chúng tôi!”
“Đúng, ông Viên, ông làm minh chủ, chúng tôi lấy nhà họ Viên làm trung tâm, mọi người đoàn kết đồng lòng, cùng chống ngoại địch!”
Trong lúc mọi người sục sôi căm phẫn, đều bắt đầu đề cử Viên Thọ Sơn làm minh chủ.
Viên Thọ Sơn vui mừng trong lòng, đây chính là hiệu quả mà ông ta muốn. Nếu thực sự có thể trở thành minh chủ của thế gia hào môn, thì là trong họa được phúc rồi.
Nhưng bề ngoài ông ta vẫn giả bộ khiêm tốn, xua tay nói: “Ầy, Viên mỗ tôi nào có tài có đức gì, hơn nữa ở Tiền Đường, cũng còn có nhà họ Tiền và nhà họ Cao, dù thế nào cũng không đến lượt nhà họ Viên tôi làm minh chủ chứ”.
“Ông Viên, ông đừng khiêm tốn, nhà họ Tiền và nhà họ Cao đều không đến, chỉ có ông Viên ông đến, ông không làm minh chủ thì ai làm?”
“Đúng thế, ít nhất thì ông cũng làm trước, sau này nhà họ Tiền và nhà họ Cao gia nhập, rồi lại bầu cử sau”.
Cũng có người nói: “Ông Viên nói cũng có lý, chi bằng thế này, bây giờ chúng ta đi liên lạc với người của nhà họ Tiền và nhà họ Cao, nói rõ tình hình ở đây cho họ, mời họ đến chủ trì. Nếu hai nhà Tiền Cao gia nhập, vậy thì liên minh Nam Giang chúng ta sẽ bền vững như sắt, đừng nói mấy nhà đối diện, cho dù là cả thế lực phía Bắc cộng lại, chúng ta cũng không sợ. Nếu hai nhà Tiền Cao không đến, thì ông Viên đừng chối từ nữa, nhà họ Viên làm việc nhân nghĩa không cần nhường, chính là thủ lĩnh của Nam Giang chúng ta”.
Mọi người đều cảm thấy người này nói có lý, đều bày tỏ tán thành.
Tuy Viên Thọ Sơn rât không muốn hai nhà Tiền Cao tham dự vào, nhưng vẫn phải làm theo quy trình này.
Theo dự đoán của ông ta, nhà họ Tiền chắc chắn sẽ không đến, Tiền Nhược Vọng trước nay luôn lãnh đạm với những cuộc tranh đấu. Còn nhà họ Cao, gần đây gặp phải một vài chuyện rắc rối, nghe nói có liên quan đến nước ngoài, chắc cũng không có tâm trạng làm minh chủ.
Cho nên, Viên Thọ Sơn không phản đối họ liên lạc với hai nhà Tiền, Cao.
Tóm lại, minh chủ, ông ta làm chắc rồi.
Trong lúc Viên Thọ Sơn ấp ủ ý đồ thì bên cạnh đã có người bắt đầu chủ động tạo quan hệ với hai nhà họ Tiền và họ Cao.
Lâm Thượng Nghĩa tức run người.