Ngô Hiền từng dùng sách Đinh Đầu Tiễn để lấy hồn phách của Lâm Thượng Nghĩa, sau đó ở nhà họ Triệu, thuật pháp mà ông ta thi triển cũng là sau khi kích hoạt người rơm, hút máu thịt người sống, nuốt chửng linh hồn, gần giống kiểu chết của đạo đồng.
Ngô Hiền chắc chắn có đồng môn, đồng môn của ông ta sớm muộn cũng sẽ đến báo thù, điều này, Lý Dục Thần đã nghĩ đến từ lâu.
Lão mù lưng gù đó đánh chết Lâm Thiền Minh bằng một chiêu, truyền âm khí vào xương cốt của Lâm Thượng Nghĩa, lấy một nửa cái mạng của ông cụ, võ công phá lực cũng không yếu.
Người như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ đến thành phố Hoà.
Kẻ này rất có khả năng là đồng môn của Ngô Hiền.
Nếu là vậy, lão ta nhất định sẽ đến nhà họ Triệu, điều tra cái chết của Ngô Hiền.
Một đường lưu quang rơi xuống trong hoa viên biệt thự nhà họ Triệu.
Người làm vườn đang tưới hoa tưởng mình hoa mắt, bỗng nhiên thêm một người xuất hiện, quát hỏi nói: “Cậu là ai? Từ đâu tới?”
Lý Dục Thần không thèm để ý, đi thẳng vào biệt thự trung tâm.
Người làm vườn cảm thấy không đúng, bèn đi gọi bảo vệ.
Bảo vệ đi đến ngăn cản Lý Dục Thần: “Anh là ai? Sao lại vào đây?”
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Dục Thần, bỗng kinh hãi: “Anh… anh anh…”
Cứ anh mãi hồi lâu, không thốt ra lời, lấy máy đàm ra hét: “Sát tinh đến rồi!”
Roạt roạt một đám bảo vệ chạy đến từ các hướng khác nhau, bao vây Lý Dục Thần.
Cuối cùng đội trưởng bảo vệ nhận ra, đêm hôm đó đã để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc, đến bay vẫn còn sợ hãi.
Anh ta khống chế các vệ sĩ hết sức đừng kích động, vì anh ta biết, người ở đây công lại cũng không đánh lại được một đầu ngón tay của đối phương.
“Anh, anh đến đây làm gì?”
“Gọi Triệu Tứ Hải ra đây nói chuyện”.
Lý Dục Thần dừng bước chân, vừa nói vừa đi về phía trước.
Đám bảo vệ không ngừng lùi lại, luôn giữ khoảng cách thích hợp với anh.
Đội trưởng bảo vệ cầm máy đàm nói mấy câu.
Chỉ lúc sau, Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đã đi ra.
Triệu Thần Dương tỏ ra hơi căng thẳng, đứng bên cạnh Triệu Tứ Hải.
Da mặt Triệu Tứ Hải run lên, cố hết sức nở nụ cười: “Cậu Lý, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
“Đồng môn của Ngô Hiền có đến đây không?”, Lý Dục Thần hỏi thẳng.
Triệu Thần Dương run lên ớn lạnh, sau lưng toát mồ hôi, cảm thấy hôm sau xong đời rồi.
Triệu Tứ Hải lại rất dứt khoát, nói: “Có đến”.
“Có phải là lão mù lưng gù không?”
“Đúng thế”.
“Ông ta đâu?”
“Đi rồi”.