Đầu đường im phăng phắc.
Mọi người đều nín thở. Điều làm bọn họ căng thẳng không phải là tình trạng của bệnh nhân hay thực lực của bác sĩ.
Điều bọn họ quan tâm nhất là năm tỷ sẽ rơi vào tay người nào, cứ như thể hiện tại năm tỷ ấy đang lơ lửng ngay trên đầu, đè bọn họ ngạt thở vậy.
Bạch Kính Đình bắt mạch xong, hàng mày vẫn không thể giãn ra nổi. Sau đó, ông ta đi về phía đầu bệnh nhân, muốn đưa tay vạch mí mắt của cậu ấy lên kiểm tra.
Thế nhưng, bên trong hốc mắt trũng sâu của bệnh nhân không có tròng mắt mà chỉ có hai cái lỗ đã kết vảy.
Bạch Kính Đình nhìn về phía Đạt Ngõa, hỏi: “Mắt của cậu ấy bị sao vậy?” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Đạt Ngõa nói: “Hồi nhỏ, lúc đi chăn gia súc, Tang Cát bị chim ưng mổ mù mắt”.
Đạt Ngõa kể đầy bình tĩnh, như thể đây chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường.
Thế nhưng mọi người lại cảm nhận được đằng sau sự bình tĩnh ấy là nỗi lòng xót xa, buồn bã của một người mẹ suốt mười mấy năm trời.
“Tội nghiệp quá!”
Lòng trắc ẩn khiến mọi người cảm thấy câu trả lời của người mẹ càng thêm buồn bã, cứ như thể người bị chim ưng mổ mù mắt chính là con của họ.
Thế nhưng, nỗi buồn này quá yếu ớt và bất lực khi đứng trước câu trả lời bình tĩnh của người mẹ.
“Vậy cậu ấy đổ bệnh từ khi nào?”, Bạch Kính Đình hỏi tiếp.
Đạt Ngõa đáp: “Tang Cát bị chim ưng mổ mù mắt vì bảo vệ một con rắn. Đức Tulku trên chùa nói rằng Tang Cát có lòng đại từ đại bi nên giữ thằng bé lại trong chùa. Bốn năm trước, trong lúc làm việc trong chùa, thằng bé lỡ tay đánh đổ chiếc trường minh đăng để trước pho tượng Phật, thiêu chết cóc thánh của chùa. Bắt đầu từ dạo đó, sức khỏe của thằng bé càng ngày càng tệ hơn”.
“Chúng tôi cầu xin Đức Tulku cứu mạng thằng bé nhưng Đức Tulku nói, thằng bé đã bị nguyền rủa, không thể tiếp tục ở lại trong chùa được nữa. Vậy là chúng tôi rời khỏi chùa, đi khắp nơi chạy chữa, bệnh tình của thằng bé càng ngày càng nặng. Bách Thảo Đường là hi vọng cuối cùng của tôi!”
Bà ấy đưa mắt nhìn con mình nằm trên chiếc xe đẩy tay: “Tôi nhìn thấy thần linh đang vẫy tay gọi thằng bé, tôi biết con tôi không còn nhiều thời gian nữa! Xin mọi người hãy mau cứu lấy thằng bé!”
Nghe xong lời kể của Đạt Ngõa, ai nấy đều chìm trong cảm xúc bi thương lạ lùng.
Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp biết bao! Một người mẹ tội nghiệp biết bao!
Còn Lý Dục Thần, trong lòng anh xuất hiện một suy nghĩ.
Dường như anh đã từng nghe câu chuyện này ở đâu đó rồi thì phải?
Anh chợt nhớ ra hồi ở trên đỉnh Thiên Đô, các sư huynh, sư tỷ thỉnh thoảng lại kể cho anh nghe những người những chuyện kỳ lạ được ghi chép trong sách cổ từ xưa đến nay.
Bệnh nhân này đã trải qua những điều ly kỳ, trên người lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, thật giống những câu chuyện trong truyền thuyết kia!
Chẳng lẽ cậu ấy là Thánh tử do trời định?
“Cậu ấy sẽ được cứu thôi!”, có người động viên người mẹ: “Cô đã đến được Bách Thảo Đường ở thủ đô rồi, bác sĩ Bạch là danh y số một trên đời này, chắc chắn ông ấy sẽ chữa khỏi được cho cậu ấy!”
Trong đôi mắt người phụ nữ dấy lên ngọn lửa hi vọng.
Nghe thấy mọi người ca ngợi nhà họ Bạch, ca ngợi Bạch Kính Đình như vậy, Bạch Quân Đường lấy làm tự hào. Hôm nay chính là ngày nhà họ Bạch sẽ càng thêm vẻ vang.