Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh xem đi, không chối được nữa chứ gì? Đại Sơn, ông cứ thoải mái nói đi, hôm nay có tôi ở đây, anh ấy không ức hiếp được ông đâu”.

Hoàng Đại Sơn nói: “Cậu Lý này không phải là cậu Lý đây!”

Hai người đều sững sờ, hỏi: “Còn có cậu Lý nào nữa?”

“Chính là bố của cậu Lý đây, cậu Lý Vân Hoa nức tiếng cả thủ đô năm xưa!”, Hoàng Đại Sơn nói: “Tôi đi theo chân bà Cung nên mới quen được với cậu Vân Hoa, cậu Vân Hoa thường xuyên có thể chọc cho bà Cung cười to. Cậu Vân Hoa biết làm thơ, còn biết đánh đàn, biết ca hát, tôi nhớ ông ấy từng hát…”

Nói rồi, nó gân chiếc cổ họng khàn khàn chói tai của loài chồn lên hát tình ca.

Lý Dục Thần nghe vậy ngẩn người, Lâm Mộng Đình không nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Đúng là cha nào con nấy!”

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Tôi có như vậy đâu?”

Lâm Mộng Đình nói: “Lần đầu tiên chúng ta ăn khuya ở quán nướng, khi đó anh chỉ vừa mới xuống núi, còn chưa biết gì, ngay cả điện thoại thông minh cũng không biết sử dụng, trông cực kỳ quê mùa nhưng hễ anh nói chuyện thì lại đậm chất…”

“Chất gì?”

“Chất…”, Lâm Mộng Đình cân nhắc chọn lựa từ ngữ: “Phong lưu phóng khoáng!”

“Có phải ý cô muốn nói là chất lưu manh không?”, Lý Dục Thần nói.

“Nói vậy cũng đúng”, Lâm Mộng Đình nhếch môi, cố gắng nhịn cười.

Lý Dục Thần mấp máy môi, muốn giải thích gì đó nhưng dường như lại bất lực, không giải thích nổi, đành nói: “Có lẽ là vì gặp được người đẹp sắc nước hương trời như cô nên tôi mới sa ngã đấy”.

Lâm Mộng Đình ngẩn người, không khỏi lắc đầu thở dài: “Anh lộ bản chất rồi chứ gì!”

Hoàng Đại Sơn ngồi xổm dưới đất, hết nhìn trái lại nhìn phải, không nhịn được hỏi: “Cậu mợ đã đặt khách sạn chưa? Nếu chưa thì hiện giờ trong miếu đang không có ai…”

“Ông lại đây!”, Lý Dục Thần quát: “Ông nhiều chuyện thật đấy! Giờ đến lượt tôi hỏi ông, trong thời gian qua, có những ai từng tới nhà họ Lý?”

Hoàng Đại Sơn lập tức nghiêm túc đáp: “Có mấy tốp người từng tới”.

“Gồm những ai?”

“Đầu tiên là Na Nhữ An, con trai nhà họ Na. Trước đây tôi từng gặp anh ta rồi, còn dọa anh ta sợ đái ra quần, cho nên nhớ rất rõ. Lần này, vốn dĩ tôi lại định dọa anh ta bỏ chạy tiếp nhưng nhớ lời cậu dặn dò tôi phải núp đi, cố gắng không để lộ mình nên tôi không làm gì cả, chỉ đứng nhìn anh ta ngang nhiên đi vào trong nhà, coi nơi này như thể nhà mình, làm tôi rõ là tức”.

Hiện tại, về mặt danh nghĩa, ngôi nhà này là của nhà họ Na nên Na Nhữ An có thể tự do ra vào.

“Ừm…”, Lý Dục Thần ngẫm nghĩ, nói: “Tôi phải lấy lại ngôi nhà này. Sau khi xong chuyện lần này, tôi sẽ tới gặp nhà họ Na để hỏi mua lại nó ngay”.

Hoàng Đại Sơn vui vẻ nói: “Vậy cậu cố gắng làm sớm một chút nhé, kẻo đồ ở trong gian mật thất lại bị tên Na Nhữ An phá gia chi tử đem đi bán hết mất”.

“Mật thất bị phát hiện ra rồi à?”, Lý Dục Thần giật mình hỏi lại.

“Đúng vậy”, Hoàng Đại Sơn nói: “Hình như hôm đó Na Nhữ An tới đây là để tìm thứ gì đó, anh ta nổi điên lục tung cả ngôi nhà này lên tìm đi tìm lại mấy lần liền. Mật thất cũng bị anh ta phát hiện ra nhưng hình như anh ta không động tới đồ ở trong đó. À… Có một việc tôi cảm thấy rất lạ, trước đây Na Nhữ An chỉ là một thằng bỏ đi nhưng lần này dường như anh ta lại trở nên rất có bản lĩnh, có thể truy vết được yêu khí của tôi. Nếu không có tấm bùa công tử cho tôi thì suýt chút nữa tôi đã bị anh ta phát hiện ra rồi”.

“Ồ?”

Lý Dục Thần giật mình, chợt nghĩ tới điều gì đó.

Xem ra đúng là phải tới nhà họ Na một chuyến thật rồi. Ngoài Na Nhữ An ra, còn ai tới đây nữa?”, Lý Dục Thần hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK