Chị Mai biết rằng đó chính là thứ ám khí đã trói và kéo mình về phía Sáu Sẹo lúc ở trong quán.
Cho dù mở to mắt nhìn thật kỹ thì bà ta vẫn không tài nào thấy rõ bóng đen đó là gì.
Bóng đen thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần chỉ đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp bóng đen lại.
Không ngờ đó là một con rắn hổ mang chúa dài những hai mét.
Người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được một cô gái thon thả như Lại Sa Sa lại có thể cất giấu một con rắn khổng lồ như thế.
Rắn hổ mang chúa nổi tiếng là hung dữ, huống chi trải qua sự thuần hóa và rèn luyện, nuôi dưỡng của đại sư Giáng Đầu đã sớm không còn là rắn thường nữa, thậm chí còn có mối liên kết bản mệnh với Lại Sa Sa.
Tuy nhiên, nó đã bị Lý Dục Thần tóm lấy bảy tấc, chỉ biết vùng vẫy dữ dội, chẳng tài nào giãy ra được.
Gương mặt Lại Sa Sa đỏ bừng, con rắn đang giãy giụa thì cũng như cô ta giãy giụa vậy.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, dồn lực vào ngón tay, rung lên, con rắn đó chết mềm nhũn.
Lại Sa Sa phụt ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch vô cùng.
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
Lúc này, điện thoại của Lý Dục Thần đổ chuông.
Anh nhìn một cái, dứt khoát mở loa ngoài.
“Cậu Lý phải không? Tôi là Cao Tử Hạng”.
Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng nói.
Ban đêm yên tĩnh, giọng nói truyền đến rất rõ ràng trong nhà họ Tra.
Tra Võ Anh sợ giật mình.
Cao Tử Hạng? Chắc không phải là Cao Tử Hạng của nhà họ Cao ở Tiền Đường chứ?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Đó là gia chủ tương lai của nhà họ Cao đấy!
Sao giọng điệu nói chuyện lại cung kính với tên nhóc họ Lý này như vậy?
Nhất định là người cùng họ cùng tên rồi. Tra Võ Anh nghĩ.
“Tôi là Lý Dục Thần”.
“Cậu Lý, chúng tôi tìm được Tào Tra Lý rồi, bây giờ hắn đang ở sân bay, chuẩn bị lên chuyến bay nửa tiếng nữa đến Nhã Kinh, bên cạnh hắn còn có một cô gái. Tôi nhờ vả quan hệ với cục hàng không, cho chuyến bay kéo dài chậm thêm một tiếng, cũng có nghĩa là, còn một tiếng rưỡi nữa, hắn sẽ rời đi. Người của tôi đã đến sân bay, có cần ra tay bắt hắn ngay lập tức không?”
“Không”, Lý Dục Thần ngăn lại nói: “Hắn rất nguy hiểm, các ông chỉ cần theo dõi chặt hắn là được, tôi sẽ chạy đến sân bay trong một tiếng rưỡi”.
Lý Dục Thần tắt máy.
Anh còn xách một con rắn chết trong tay.
Tra Võ Anh vẫn trong trạng thái chấn hãi.