Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi Lý Dục Thần xuất quan rồi tính sổ với bọn họ sau.

Nhưng nếu Lang Dụ Văn bị bọn họ bắt đi, hậu quả sẽ rất khó đoán trước.

Trần Định Bang và Từ Thông đều biết rõ ân oán hào môn giữa Lang Dụ Văn và Giang Đông, Nghê Hoài Kỳ muốn Lang Dụ Văn ở lại, mục đích rất rõ ràng.

Bọn họ cũng biết Lý Dục Thần coi trọng Lang Dụ Văn đến cỡ nào, giai đoạn hiện tại, Lang Dụ Văn chính là cánh tay của Lý Dục Thần, cũng là quân sư của anh.

Nếu Lang Dụ Văn xảy ra chuyện gì tại thành phố Long, mặc kệ là Từ Thông hay Trần Định Bang đều không có mặt mũi gặp lại Lý Dục Thần.

“Không được!”, Từ Thông lập tức nói: “Bọn họ do tôi mang tới, tôi nhất định phải mang bọn họ an toàn trở về”.

Trần Định Bang cũng lên tiếng: “Chính xác, dựa vào đâu mà ông không cho bọn họ đi?”

Nghê Hoài Kỳ cười lạnh đáp: “Dựa vào đâu à? Bằng việc bọn họ hành hung người khác tại thành phố Long! Gia chủ nhà họ Phan chết rồi, liên minh thương võ chúng tôi tất nhiên phải nghiêm trị hung thủ”.

Từ Thông và Trần Định Bang nhất thời im lặng, không thể phản bác được lý do này.

Lang Dụ Văn đi đến nhà họ Phan cùng với Lý Dục Thần, Mã Sơn xông pha chiến đấu, là người đầu tiên đánh vào. Nhà họ Phan có rất nhiều người có thể chứng minh.

“Tôi biết, bọn họ chỉ là đồng lõa, thủ phạm chân chính đang lẩn trốn, nhưng anh ta không trốn thoát được đâu. Đợi chúng tôi tra ra chân tướng, sẽ đi bắt giữ thủ phạm mang ra công lý, trả thù cho gia chủ nhà họ Phan!”, Nghê Hoài Kỳ nói.

Hầu Khuê Đông lạnh lùng nhìn Trần Định Bang và Từ Thông: “Các người không phải là đồng lõa đấy chứ?”

Từ Thông cau mày, nhanh chóng tự hỏi biện pháp đối phó.

Mục đích của hai người này vô cùng rõ ràng, họ tới bắt Lang Dụ Văn, xem ra bát đại hào môn lúc trước lại bắt tay với nhau.

“Hai vị Tông Sư, hai người xem như này được không. Người này quay trở về cùng chúng tôi trước đã. Có hai nhà chúng tôi bảo đảm, mọi người không cần lo lắng họ chạy nữa đi? Chuyện này liên lụy đến ân oán cá nhân, không phải đơn giản là xâm phạm nhà họ Phan. Tôi sẽ xin trọng tài với liên minh”.

Từ Thông nhân nhượng. Theo ý nghĩ cũa ông ta, trọng tài cần thời gian, đợi trọng tài qua, Lý Dục Thần hẳn cũng nên xuất quan.

Nhìn khắp Hoa Đông, hai nhà Trần Từ đều là hào môn nổi tiếng. Với mặt mũi của họ, muốn nộp tiền bảo lãnh hai người, khả năng thành công khá lớn.

Thật không nghĩ tới, Nghê Hoài Kỳ lại trực tiếp cự tuyệt.

“Không được! Người nhà họ Phan đã chết, người chết còn là gia chủ, tôi không thể thả người được. Về phần trọng tài mà ông nhắc tới, ông đại khái có thể đi xin. Có điều, tôi nói cho ông biết, trước khi tôi đến, hiệp hội võ đạo đã mở cuộc họp. Trong cuộc họp đã thông qua nghị quyết, cho rằng việc của nhà họ Phan phù hợp với quy định của điều ước bảo đảm lẫn nhau, cần hiệp hội võ đạo ra mặt. Ông đi xin trọng tài sẽ không có kết quả đâu”.

Trong lòng Từ Thông rét lạnh.

Ông ta biết, nếu như những gì mà Nghê Hoài Kỳ nói là sự thật, hiệp hội đã mở họp, đồng thời thông qua được quyết định, như vậy hoàn toàn chính xác là đã không còn tác dụng gì nữa.

Hiệp hội võ đạo biểu quyết thông qua quyết định, tất cả hội viên hiệp hội nhất định phải tuân thủ. Điều này có nghĩa là tất cả các Tông Sư sáu tỉnh một thành phố của Hoa Đông đều sẽ đứng về phía Nghê Hoài Kỳ, bao gồm cả Chu Khiếu Uyên và Hoàng Phủ Hiền.

Điều này phiền toái rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK